Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 35: Nhầm hàng




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Đi từ cửa vào, đập vào mắt là một đại sảnh cực kỳ rộng rãi, đông đảo cô gái ăn mặc xinh đẹp đang vặn vẹo vòng eo xuyên toa trong nội đường, ngẫu nhiên thuận thế nằm vào ngực vị khách nhân nào đó, hai tay nam tử kia nhất thời không quy củ mà bắt đầu sờ soạn.

Thiếu nữ ôm họa cẩn thận tránh đám người, dọc theo bậc thang một bên đi lên lầu hai, đi mấy bước, cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên mở, một nam tử mặt đỏ au đi ra, thiếu nữ thuần thục né tránh, đi thẳng đến phòng ở giữa.

- Hai mối tình nếu có dài lâu, lại há cần sớm sớm chiều chiều...

Tiếng ca uyển chuyển từ trong phòng truyền ra, nữ tử trong phòng hát xong bài Từ nổi danh gần đây nhất, lắc đầu nói:

- Luyện tập hồi lâu, tài ca hát vẫn không đủ, chà đạp bài thơ hay này...

Một nữ tử dịu dàng đối diện hiện ra ý cười trên mặt nói:

- Do Túy Mặc muội yêu cầu quá cao, tiếng ca vừa rồi của muội để tất cả tỷ muội trong phường am ca hát hiểu nhất cũng phải cuối đầu.

- Nhưng cho dù như thế vẫn không bằng Nhược Khanh tỷ tỷ a...

Nữ tử kia thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói.

Nữ tử dịu dàng nghe vậy chỉ cười cũng không mở miệng, lúc này, chỉ thấy cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, tiểu nha hoàn ôm bức họa tiến vào.

- Tiểu thư, đã lấy họa.

Tiểu nha hoàn đi đến bên cạnh hai người, trước đưa bức họa trong tay cho nữ tử vừa rồi ca hát, sau đó thi lễ với nữ tử dịu dàng, mềm mại nói:

- Gặp qua Uyển tiểu thư.

- Lâu rồi không thấy, Tiểu Thúy ngày càng xinh đẹp.

Nữ tử dịu dàng nhìn nàng cười nói.

Tiểu nha hoàn nghe vậy sắc mặt đỏ lên, ngay vào lúc này, nữ tử kia đã mở bức họa, sau khi nhìn vào, trong miệng phát ra âm thanh bối rối.

- Nàng là ai?

Nữ tử nhìn cô gái xa lạ trong tranh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.

Người được vẽ là một vị nữ tử dung mạo cực đẹp, tư thái hoạt bát, mặc trang phục màu trắng, hai tay ôm kiếm khoanh trước ngực, khí khái hào hùng, nhìn lại cảm thấy cô gái trong tranh giống như muốn đi ra từ trong giấy, cực kỳ sinh động.

- Tranh này...

Sau một khắc, nữ tử đã xem nhẹ việc bức họa vẽ không phải nàng, hoàn toàn bị nó cuốn hút.

Làm quan nhân đầu bài Quần Ngọc Viện, dù viết chữ hay ngâm thơ vẽ tranh, nàng đều tinh thông mọi thứ mười phần, càng tinh thông họa đạo, nếu bàn về lối vẽ tỉ mỉ, tinh xảo, bức họa không có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng hết lần này tới lần khác dùng hình thức hoàn toàn mới, nàng thật chưa bao giờ thấy qua.

Không cần cách vẽ tinh xảo tỉ mỉ đã có thể miêu tả người vật sinh động như thế, sinh động như thật không nói, cảm giác phảng phất như muốn nhảy ra khỏi mặt giấy đủ để cho bất kỳ ai nhìn thấy đều sợ hãi thán phục.

"A!"

Lúc này, tiểu nha hoàn cũng nhìn thấy cô gái trong tranh, không khỏi kinh hô một tiếng, sau đó vẻ mặt đau khổ nói:

- Tiểu thư, hình như ta cầm nhầm họa rồi, ta lập tức đi đổi.

Trong lòng nàng giờ phút này có chút hối hận, sớm biết vừa rồi nghe thư sinh kia nói, mở ra nhìn xem cũng sẽ không nhầm.

- Chờ một chút.

Nữ tử kia nghe vậy lắc đầu, hơi suy nghĩ một chút, nói:

- Bức họa này lưu ở đây, lúc ngươi đi lấy họa, nói cho người vẽ tranh rằng chúng ta mua bức họa này, để hắn lại vẽ thêm một bức là được.

Tiểu nha hoàn nghe vậy, gật gật đầu đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra cửa, vừa rồi nhớ tới thư sinh kia nói hôm nay thu quán sớm, muốn đi lấy họa, sợ rằng phải đợi đến ngày mai mới được.

- Tiểu Thúy a Tiểu Thúy, ngươi thật đần độn!

Trong lòng thầm mắng vài câu, tiểu nha hoàn chu miệng, ủ rũ đi xuống lầu.

Trong phòng, ánh mắt nữ tử kia vẫn đang nhìn chằm chằm bức tranh, trong đôi mắt đẹp thỉnh thoảng hiện lên thần sắc ngạc nhiên.

Đối với họa pháp chưa từng gặp qua này, trong nội tâm nàng tràn ngập hiếu kỳ.

Nữ tử dịu dàng bên cạnh thấy được bộ dáng của nàng cũng có chút hiếu kỳ đưa đầu qua, nhìn thấy nữ tử trên tranh vẽ, không khỏi khẽ a một tiếng.

- Tranh này cực kỳ kỳ quái…

Rõ ràng vẽ trên giấy, cô gái trong tranh lại giống như đang muốn đi ra ngoài...

Nữ tử kia gật đầu, nói:

- Đây nhất định là một kỹ pháp mới, cũng không biết người phương nào nghĩ ra được, tạo nghệ của người vẽ tranh này sợ rằng đã vượt qua ta rất rất nhiều.

Nói đến đây, trên mặt nàng hiện ra vẻ sùng kính, thầm nghĩ nhất định phải kết bạn với vị vẽ bức họa này mới được, ánh mắt vừa dời xuống, nhìn thấy địa phương vốn nên để trống, khuôn mặt bỗng nhiên biến đổi, hiện ra chút giận dữ, yêu kiều nói:

- Đây là ngoan đồng nhà ai, thế mà tùy ý vẽ xấu lên đây!

- Lý Dịch, Lý Dịch... đừng để bản cô nương gặp ngươi!

Thật vất vả mới nhận ra chữ viết bên trên, nộ khí trên gương mặt xinh đẹp của nữ tử càng tăng, trong lòng nàng, tiểu hài tử gọi là Lý Dịch kia sợ rằng đã bị đánh đòn đến nở hoa.

Mà lúc này, nữ tử cũng không phát hiện, sau khi nghe hai chữ "Lý Dịch", nữ tử dịu dàng bên cạnh sững sờ một chút, sau đó vội vàng nhìn xuống góc trái bức họa, nhìn thấy bút ký xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như hài đồng mới học viết chữ, trên gương mặt tuyệt mỹ đột nhiên hiện ra vẻ vui mừng nồng đậm.

Sau khi xác nhận chữ viết quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nàng bỗng nhiên bắt lấy tay nữ tử bên cạnh, vội nói:

- Túy Mặc, bức họa này do ai vẽ? Nhanh, nhanh dẫn ta đi gặp hắn!

- Nhược Khanh tỷ tỷ, tỷ làm sao?

Chưa bao giờ thấy nữ tử dịu dàng lộ ra biểu lộ này, nữ tử tên Túy Mặc sững sờ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy ngoài ý muốn hỏi.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-

Mấy người đại hán họ Phương đều khiêng hai thạch lương thực trên vai nhanh chân đi ra từ trong một tiệm lương thực của Khánh An phủ, tiểu nhị trực cửa trừng to hai mắt, nhìn những tráng hán trước mặt đang rất nhẹ nhàng khiêng hai gạo trên đầu vai nhanh chân rời đi mà không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Một lần mua nhiều lương thực như vậy cũng không phải không có, hắn cũng không phải ngạc nhiên điều này, chỉ bởi vì khí lực của những đại hán này thật sự hù hắn.

10 thạch gạo tốn 5 lượng bạc, mới qua một chút, Lý Dịch đã tiêu xài một nửa thân gia, tuy hơi chút đau lòng, nhưng lúc nào nên dùng tiền, hắn vẫn không chút do dự.

Ngựa dắt xuống núi buổi sáng đã đưa lại cho chủ, mấy người chỉ có thể đi bộ trở về, Lục Liễu sơn cách phủ An Khánh cũng không xa, đi ước chừng một canh giờ sẽ đến.

Những vật nặng đều bị mấy người đại hán họ Phương khiên, Lý Dịch một thân nhẹ nhõm, bất quá rất lâu không có đi đường dài, sau khi trở về, hai cái đùi vẫn còn chút đau buốt.

Trên vai mấy người khiêng hai cái túi vải thô nghênh ngang đi qua trại tự nhiên dễ gây chú ý cho người khác.

Đương nhiên, so sánh với thứ này, một bên bờ vai đại hán họ Phương khiêng một nửa con heo càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn.

Đa số người bên trong trại không thể cam đoan một ngày hai bữa ăn, không biết có bao nhiêu người dường như rất lâu rồi chưa chạm qua thức ăn mặn, đột nhiên thấy cảnh này, trùng kích trong nội tâm vẫn rất lớn.

Mắt thấy bọn họ đi xa, người nào đó bỗng nhiên cúi đầu, nhặt lên thứ gì đó từ dưới đất.

Mọi người nhìn chăm chú nhìn sang mới phát hiện, kia đúng là một hạt gạo.

Tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt tất cả mọi người không khỏi thay đổi.

Chẳng lẽ, mấy bao vải vừa rồi đều là thóc gạo?

Nhiều lương thực như vậy, bọn họ xuống núi ăn cướp sao?!

Trong đầu rất nhiều người không khỏi hiện ra ý nghĩ hoang đường này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.