Tiểu Dã Phượng Bị Hãn Long Giam Cầm

Chương 11




Máu loãng nhiễm lên nước trong chậu, trong tẩm cung, không khí nghiêm trọng lan tràn.

Tần Túy Nguyệt lẳng lặng đứng ở một góc, nhìn ngự y cố gắng cầm máu, nhưng là máu vẫn không ngừng trải, muốn dừng thế nào cũng không được.

Nước trong chậu vốn trong suốt, liền rất nhanh biến thành đỏ tươi, làm cho nàng xem nhìn thấy ghê người.

Liền ngay cả quần áo của nàng, trên mặt, trên tay, tất cả cũng là vết máu, nhưng mà đều là máu của hắn —– hắn đỡ tên cho nàng, cứ như vậy ngã vào trước mặt nàng……

Mà nàng, lại cái gì đều làm không được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rồi ngã xuống, may mắn Lực Khắc lập tức đả bại Đạt Ba, rất nhanh cưỡi ngựa đem hắn đưa về cung điện.

Mà nàng, cứ như vậy bị quên đi……

Cước bộ của nàng không tự chủ được đi theo bọn họ, trở lại Hãn Long quốc, trở lại tẩm cung hai người.

“Ngự y, thế nào?” Hoàng hậu sốt ruột hỏi.

Ngự ý già nua vuốt chòm râu, biểu tình trầm trọng “Tên vừa vặn bắn trúng ngực, tiểu nhân không dám dễ dàng nhổ tên ra, sợ vừa rút tên ra, máu sẽ không ngừng chảy, đến lúc đó……” Hắn dừng lại không nói.

“Không……” Hoàng hậu trắng cả mặt, thiếu chút nữa thân thể hư nhuyễn. “Không được! Ngươi nhất định phải cứu Sí nhi, nếu không nhổ tên, có sẽ chết nha!”

“Tiểu nhân biết, nhưng là…… Nếu nhổ tên, sợ máu chảy nhiều……” Ngự y không nắm chắc, không dám động thủ.

Những lời này toàn truyền đến tai Tần Túy Nguyệt, sắc mặt của nàng đi theo tái nhợt đứng lên, kinh ngạc nhìn Hách Liên Sí.

Hắn sẽ chết……

Ba!

Đột nhiên, hai má truyền đến một trận đau đớn, Tần Túy Nguyệt ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Đóa Lệ Nhi.

Đóa Lệ Nhi phẫn hận nhìn Tần Túy Nguyệt, “Đều là ngươi! Nếu không phải ngươi, Sí ca ca cũng sẽ không bị thương, người chết tiệt là ngươi! Là nữ nhân như ngươi!”

Chết tiệt là nàng……

Đúng vậy, nàng cũng hiểu được nàng đáng chết, nhưng là vì sao…… gười nằm ở trên giường cũng là hắn?

“Đều là ngươi! Vì sao người trúng tên không phải là ngươi?” Đóa Lệ Nhi khóc gào thét, tay lại tặng thêm cho Tần Túy Nguyệt một cái tát.

“Đóa Lệ Nhi, dừng tay!” Đạt Tân vương lên tiếng quát bảo ngưng lại.

Đóa Lệ Nhi chỉ phải dừng tay, không cam lòng hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ nhiên thu hồi tay.

“Túy Nguyệt công chúa,” Đạt Tân vương nhìn về phía Tần Túy Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng “Thân là thái tử phi, ngươi lại cấu kết cùng loạn đảng cùng nhau thương tổn thái tử, cho dù ngươi là công chúa Thiên triều, chúng ta cũng vô pháp tha thứ. Người tới! Đem nàng áp vào đại lao.”

Tần Túy Nguyệt không nói, cũng không phản ứng, lẳng lặng cho người ta bắt lấy, xoay người đi hướng cửa.

“Dừng…… Dừng tay……” Thanh âm mỏng manh theo giường truyền đến, Hách Liên Sí khởi động thân mình, “Buông…… Buông nàng……ra……”

“Sí nhi, ngươi không nên cử động!” Hoàng hậu chạy nhanh đỡ lấy hắn.

“Buông…… Buông nàng ra……” Hách Liên Sí không để ý tới, cũng không để ý động tác chính mình làm cho máu tươi lại lần nữa chảy ra, lam mâu suy yếu nóng cháy nhìn về phía cửa, cắn răng nói: “Không…… Không cho phép…… Đụng nàng……”

“Sí nhi?” Đạt Tân vương nhíu mày.

“Sí ca ca, tên trên ngực ngươi chưa nhổ, không nên cử động nha!” Đóa Lệ Nhi kinh hô, tay muốn Hách Liên Sí nằm xuống.

Mà Tần Túy Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, nàng xem đến máu không ngừng theo miệng vết thương chảy ra. Nhưng hắn lại vẫn là kiên trì đứng dậy che chở nàng.

“Lực…… Lực Khắc!” Hách Liên Sí thanh âm run nhẹ kêu to thuộc hạ.

“Có thuộc hạ.” Lực Khắc chạy nhanh đáp lại.

“Hộ, hộ tống công chúa trở về…… Không…… Không được để những người khác làm thương nàng…… Làm cho nàng bình yên vô sự hồi Thiên quốc……”

“Thái tử……” Lực Khắc kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt đã có chút không tuân thủ.

Hách Liên Sí sẵng giọng nhìn Lực Khắc. “Nghe. Nghe thấy không……”

“Vâng!” Ngay cả không cam lòng , Lực Khắc vẫn là cung kính trả lời.

Nghe được thuộc hạ hưởng ứng, Hách Liên Sí vừa lòng nhắm mắt lại, thở sâu, nhẫn nhịn đi sự đau đớn từ ngực truyền tới, mới lại chậm rãi mở mắt nhìn về phía Tần Túy Nguyệt, “Nàng…… Tự do.”

Tần Túy Nguyệt ngẩn ra, ngây ngốc nhìn Hách Liên Sí, mà hắn, môi nhất câu, tầm mắt dần dần mơ hồ, lại cố ý muốn nàng xem đến mặt nàng, thấy rõ ràng, đem nàng thật sâu khắc ở đáy lòng.

Có lẽ, đây là lần cuối cùng liếc mắt một cái.

“Nàng…. không còn bị nhốt…… nàng…… được tự do….. không còn thuộc loại ta…… chỉ…… chỉ thuộc chính mình……”

Nàng tự do?

Hắn không hề giam cầm nàng, nàng được đến tự do như nàng mong muốn……

Cắn môi, Tần Túy Nguyệt nói không nên lời nói, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.

Hách Liên Sí đổ về trên giường, vô lực nhắm mắt lại “Lực Khắc…… Mang nàng trở về……” Hắn mệnh lệnh nói, thanh âm mỏng manh lại kiên định.

“Vâng!” Lực Khắc đi hướng cửa, lạnh lùng nhìn về phía Tần Túy Nguyệt “Công chúa, thỉnh cùng tiểu nhân đi.”

Tần Túy Nguyệt nhìn Lực Khắc liếc mắt một cái, lại quay đầu nhìn về phía giường, nhưng Hách Liên Sí đã nhắm mắt lại, không hề xem nàng.

Mà những người còn lại, ánh mắt xem đến nàng đều là lạnh lẽo, nàng cúi đầu, xoay người lẳng lặng đi ra cung điện.

Nàng, tự do.

Hắn không hề giam cầm nàng, rốt cục nàng có được tự do như nàng mong muốn.

Nhưng vì sao, nàng lại một chút cũng không cao hứng

Từng bước đi của nàng rất nặng nề, nặng đến nổi làm cho cước bộ của nàng không đi nổi, rất muốn quay đầu, rất muốn nhìn hắn một cái……

Hắn thương nặng như vậy, tên không nhổ, hắn sẽ chết; Nếu nhổ tên, hắn không nhất định sẽ sống, mà hắn sẽ bị thương, đều là bởi vì nàng……

Khi lên xe ngựa, nàng nhịn không được dừng lại cước bộ. Một khi lên xe ngựa, nàng liền không thể quay đầu, rốt cuộc nhìn không tới hắn.

Nhìn xe ngựa, Tần Túy Nguyệt chần chờ.

“Công chúa, thỉnh lên xe.” Lực Khắc lạnh lùng nói.

Nàng xem hướng Lực Khắc, tầm mắt lại mơ mơ màng màng, tâm co rút đau đớn, nàng cắn chặt môi, phảng phất muốn cực lực nhịn xuống cái gì đó.

“Đứng lại!” Đóa Lệ Nhi mở miệng gọi lại nàng “Đây là gì đó của ngươi, phải đi cùng nhau mang đi!”

Tần Túy Nguyệt vừa quay đầu lại, Đóa Lệ Nhi đã đem một cái túi nhỏ quăng cho nàng.

Của nàng này nọ?

Tần Túy Nguyệt cúi đầu nhìn túi xa lạ, ngón tay xuyên thấu qua vải dệt tốt nhất, đụng đến vật cứng rắn gì đó bên trong. Nàng mở sợi dây thừng ra, đổ ra đồ vật bên trong cái túi nhỏ.

Vừa thấy đến vật này, nàng ngẩn người sanh mắt to.

Đó là một đôi vòng tai, ngọc thạch màu tím lóng lánh ánh hào quang lân lân.

Đây là vòng tai ngọc nàng rơi mất, như thế nào ở trong túi?

“Túi nhỏ là thái tử vẫn luôn mang theo trên người, vật bên trong thái tử không cho người khác xem, cũng không cho người ta đụng đến.” Lực Khắc ở một bên mở miệng nói.

Tần Túy Nguyệt nhìn về phía Lực Khắc, một hồi lâu lời nói của hắn mới tiến vào trong tai.

Hắn vẫn mang theo……

Nhìn về phía vòng tai, nàng nghĩ đến hắn đối với nàng sủng nịch, bất luận nàng như thế nào khóc lóc om sòm, quật cường, hắn luôn ôm lấy cười, đau sủng nhìn nàng. Nàng muốn, nàng yêu thích, không cần nàng nói, hắn sẽ làm cho người ta đưa đến trước mặt nàng.

Hắn nói hắn muốn nàng phục tùng, nàng chán ghét khẩu khí của hắn, còn có bộ dáng cuồng ngạo, cho nên nàng trốn, cho nên nàng luôn kiêu ngạo mà nhìn hắn, không dễ dàng khuất phục.

Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ tới, hết thảy mọi việc hắn làm cho nàng, sớm vượt qua ý nghĩa phục tùng.

Nàng bị cao ngạo che mắt, làm cho nàng xem không rõ, làm cho nàng thầm nghĩ trốn tránh, không nghĩ cũng không dám đi biết tâm của hắn.

Nàng sợ chính mình động tâm, sợ chính mình vạn kiếp bất phục, nhưng lại không nghĩ tới, khi nàng muốn chạy trốn…… Liền đại biểu nàng đã động tâm!

Quật cường này, chính là không nghĩ làm cho hắn dễ dàng được đến, chính là không nghĩ làm cho lực chú ý của hắn dời đi trên người nàng. Nàng muốn hắn vẫn chú ý nàng, vẫn đuổi theo nàng.

Nhưng là, phương thức nàng lựa chọn chính là —–tổn thương hắn, cũng tổn thương chính mình.

“Ô……” Tần Túy Nguyệt che miệng lại, lệ ẩn nhẫn hồi lâu ý rốt cuộc nhịn không được rơi xuống.

Nàng biết nàng sai lầm rồi, nàng không nên kiêu ngạo như vậy.

Là kiêu ngạo của nàng làm cho hắn bị thương, là kiêu ngạo của nàng làm cho nàng cảm thấy cô tịch, nàng tổng cảm thấy chính mình bị khóa ở trong này, lại chưa từng nghĩ tới buông ra đi tiếp nhận tất cả.

Nàng sai lầm rồi! Mà sai của nàng, lại làm cho nàng mất đi hắn……

“Không……” Tần Túy Nguyệt ngẩng đầu, liều lĩnh chạy về hướng cung điện.

“Này! Ngươi làm cái gì?” Đóa Lệ Nhi cả kinh, nhanh chóng đuổi theo Tần Túy Nguyệt.

“Hách Liên Sí!” Tiến tẩm cung, Tần Túy Nguyệt lập tức kêu to, đẩy ra người ngăn cản nàng, đi đến trước giường “Hách Liên Sí! Tên trên người ngươi để ta nhổ, ta không cho phép ngươi chết!”

Nàng thở sâu, cầm đoạn tên trên ngực hắn.

“Ngươi làm cái gì?” Hoàng hậu tiêm hô, “Người tới a! Mau bắt lấy nữ nhân này!”

“Tránh ra! Không cho phép tới gần!” Tần Túy Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng, ngạo khí thế bắn về phía mọi người, sợ tới mức tất cả mọi người đều dừng lại cước bộ.

“Ngô……” Hách Liên Sí chậm rãi mở mắt ra, trong lúc mông lung, hắn dường như thấy nàng, dường như nghe thấy thanh âm của nàng…… Là ảo giác thấy sao?

“Phượng…… Nhi……”

“Ta ở đây.” Tần Túy Nguyệt khóc hô: “Ngươi không được phép chết! Ta sẽ không cho ngươi chết! Nếu ngươi dám chết, ta không chỉ sẽ hận ngươi cả đời, còn có thể hận ngươi kiếp sau, kiếp sau sau nữa……”

Nàng sẽ vĩnh viễn hận hắn! Hắn cướp đi lòng của nàng, đừng nghĩ cứ như vậy đem nàng bỏ lại.

“Nàng……” Khóc…… Nàng như thế nào khóc…… “Đừng, đừng khóc……”

Nàng không phải hận hắn sao, lần đầu tiên nàng cũng bảo hận hắn: Mà lần này. Như thế nào lại khóc……

“Ngươi phải sống! Nếu ngươi còn sống, ta sẽ đối với ngươi cười, cả đời đối với ngươi cười” Nàng nói, tay nhỏ bé nắm lấy đoạn tên.

Nghĩ đến tên vừa rút ra, máu tươi sẽ phun ra, nàng nhớ rõ bạn tốt thần y Tô Dạ Đồng nói qua, ngực có mấy chỗ huyệt đạo cầm máu, cho nên khi đem tên rút ra, nàng rất nhanh điểm lấy huyệt đạo, không thể có một tia sai lầm.

“Nàng……” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nàng ẩm ướt lệ, giống như trong mắt nàng nhìn ra cái gì, tâm không khỏi nhảy nhót đứng lên. “Được……Không chết……”

Hắn muốn nhìn tươi cười của nàng, muốn nàng cả đời đối hắn cười.

“Tốt, ngươi đáp ứng của ta.” Bắt tay vào làm, nàng cúi đầu khẽ hôn lấy môi của hắn, sau đó ngẩng đầu, cắn răng một cái, dùng sức rút ra mũi nhọn.

Máu lập tức phun ra, nàng rất nhanh điểm lấy huyệt đạo cầm máu, muốn cho máu ngừng, nhưng máu tươi lại vẫn càng không ngừng chảy.

Không! Như thế nào lại như vậy?!

Nàng kinh hoảng chạy nhanh che miệng vết thương, muốn máu ngừng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy, thậm chí đem tay nàng nhiễm hồng toàn bộ.

“Không……” Nàng rõ ràng điểm lấy huyệt đạo, chẳng lẽ nàng điểm sai rồi sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn hướng Hách Liên Sí, mắt của hắn đã nhắm lại, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn chậm rãi, chậm rãi chuyển vì lạnh……

“Không……”

Mũi tên đã rút ra, hắn hề thở ra hơi thở, chỉ còn lại có ấm áp máu.

“Không cần……” Không cần đối nàng như vậy…… “Ngươi nói ngươi sẽ sống, ngươi đáp ứng của ta! Hách Liên Sí! Ngươi đáp ứng của ta –”

“A! Ngươi nữ nhân này, đều là ngươi —-” Hoàng hậu khóc hô.

Có người tiến lên kéo Tần Túy Nguyệt ra, phải kéo nàng cách Hách Liên Sí rời đi.

“Không cần! Tránh ra!” Tần Túy Nguyệt dùng sức đẩy ra người bắt lấy nàng , đi hướng giường, kiên quyết ôm lấy miệng vết thương còn đang đổ máu.

“Hách Liên Sí! Ngươi đã đáp ứng ta, ngươi nói ngươi sẽ còn sống, ta không cho phép ngươi chết! Ta không cho phép ngươi chết……”

Nàng không cho phép! Nàng không cho phép!

Nàng không cho phép hắn bỏ lại nàng một người……

“Hách Liên Sí –”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.