Vương Thuyết Anh nhăn mặt nhìn Tiểu tử trong tay hắn. Tại sao ngươi lại có thể nhoẻn miệng chơi với cái lợi gớm ghiếc trong khi mẫu thân ngươi đang yếu ớt vậy hả tiểu tử thối? Ngươi y như cha ngươi vậy!. Hắn nghĩ như vậy khi nhìn Tiểu tử trong tay.
Tạm thời hắn và mọi người đã chuyển đến động Bạch Linh của Mẹ, nơi mà Mẹ và Khắc Minh gặp nhau lần đầu. Ở nơi này được kết giới với Thuỷ Thần, Thổ thần, Sơn thần nên rất an toàn, chưa cần phải lo nghĩ nhiều về tên Hắc Đại Ma Vương kia.
Mẹ dịu Khắc Minh bước ra ngoài, vừa rồi được Mẹ truyền công lực và được nghỉ ngơi đầy đủ nên đã thấy khỏe hẳn. Cơ mà nàng nhớ Tiểu tử kia muốn chết.
"Thuyết Anh đưa ta ẵm Tiểu Bảo bối Thiên Lân! ". Khắc Minh đi đến, dang tay ra hấp tấp, lại có cơ hội để Thuyết Anh trêu nghẹo.
"Tiểu tử là ta bế trước! Không đưa".
"Tên kia! Đưa Tiểu Bảo bối của ta nhanh!"
Nhìn thấy Khắc Minh dữ quá nên cũng đành đưa Tiểu tử thối cho nàng. Cha! Nàng dữ ghê!. Đó gọi là tình mẫu tử a.
Đón lấy Thiên Lân từ tay Thuyết Anh, nàng âu yếm nhìn cốt nhục của mình và Dạ Lâm. Chàng biết chắc chắn sẽ rất vui, chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Lâm a...người ta rất nhớ chàng... Thiên Lân cũng muốn gặp cha nó đứng không a.
"Bảo bối! Bảo bối... Ta nhớ con lắm... Nhớ cả cha con nữa, con có nhớ cha con không!... Cha con mà biết có sự hiện diện của con ắt hẳn chàng sẽ rất vui! "
"....". Thiên Lân nhoẻn miệng cười, đôi đồng tử đen láy ngời sáng.
"Bảo bối ngoan quá! Chu chu chu... Ta ẵm con ngủ!". Nàng ôm lấy Thiên Lân ân cần hôn nhẹ lên trán Thiên Lân. Tiểu Bảo bối cũng rất nghe lời, chưa đầy nửa bài ru của nàng đã lim dim rồi thiếp đi. Khắc Minh đưa Thiên Lân cho Mẹ rồi đi vào theo.
Chưa đi được bao nhiêu lại nghe tiếng nước sôi sung sục ở ao sen.
.Xoẹt.
Bóng đen bí ẩn bị đẩy lên từ ao sen, Thuyết Anh, Tạo Hóa, Mẹ và nàng cũng giật mình mà nhìn về bóng đen kia là một nư tử vận xiêm y màu xanh dương với mái tóc đen nhanh được vấn lên cầu kỳ, nư tử đang ôm một bạch y như tử, hình như rất quen...
Mẹ bỗng thốt lên
"Thuỷ Thần a! Có chuyện gì lại ra nông nỗi này! ". Mẹ đưa Thiên Lân cho Khắc Minh rồi nhảy đến bên người kia. Mới để ý là nư tử đang khóc trông rất bi ai, hình như khóc là cho bạch y nữ tử.
Người kia ngửng đầu lên, nước mắt giàn dụa, cầu cứu Mẹ khẩn thiết.
" Giúp ta! Lăng nhi không chịu tỉnh lại, ta không làm gì được! Giúp con ta... ".
"Từ từ đưa nàng vào trong rồi nói, vết thương nặng như thế này phải nhanh chóng chữa trị! Tạo hóa giúp ta! ".
"Tất cả mọi người dừng lại! ". Khắc Minh quát. Thiên Lân giật mình tỉnh dậy khóc oa oa.
"Như thế này là thế nào? Đó là muội muội Tiêu Lăng của ta!?. ..". Nàng đưa Thiên Lân cho Thuyết Anh, nhanh chóng chạy đến bên bạch y nữ tử, Khắc Minh xốc nàng lên .
(au: tội cho Thiên Lân từ khi nãy a)
"Làm ơn nói cho ta biết có chuyện gì....". Khắc Minh nói trước khi thiếp đi.
"Con bé thị khổ quá rồi!". Mẹ thở dài. "Mau đưa Tiêu Lăng vào thư phòng".
***********************************
"Thế nào rồi Tạo Hóa! Lăng nhi có sao không! ". Thuỷ Thần sốt ruột, sắc mặt Tiêu Lăng đã đỡ hơn, cũng đã có chút huyết sắc, cũng là cho bà bớt lo lắng.
"Nàng ta không sao! Thuỷ Thần! Ba giải thích cho ta đi! Sao Tiêu Lăng lại xuất hiện ở đây? ". Tạo hóa chau mày
"Đó là... Là...Tiêu Lăng...Nguyên thần của nó là Thuỷ Văn công chúa, con gái ta!".
"Hớ! ". Cả ba người đồng thanh. Ngạc nhiên quá chời.
"Vậy sao nàng ta lại ra nông nỗi này? ".Thuyết Anh lên tiếng.
Nói đến đây thì Thuỷ Thần lại một ướt, thực sự chỉ có cái vẻ bề ngoài là thấy bà giống người lớn chứ trong lại là hở tí là khóc, với lại lại có nhan sắc xuân xanh không kém Mẹ nên cũng làm người ta xao lòng.
"Hức... Là tên Hắc Đại Ma Vương... Hành hạ nó... Vì... Hức...viên ngọc Sinh Hồi... ".
"Tên Hắc Đại Ma Vương thật quá đáng! ". Tạo Hóa tức giận run cả người.
"Có phải hắn nói, nơi kết thúc là Tiền tuyến phía Nam và khi Mặt trời tạm thời chợp mắt". Mẹ thắc mắc.
"Mặt trời tam thời chợp mắt? Chẳng phải là nhật thực sao! ". Thuyết Anh lầm bầm rồi nói, như vậy là hắn muốn mọi chuyện kết thúc tại Tiền tuyến nơi Dạ Lâm đang tham chiến và khi Nhật che khuất mọi thứ, bóng tối... Đó là lúc bóng tối trỗi dậy.- " Đó là lúc bóng tối bao phủ mọi vật, há chẳng phải là cơ hội tốt để tên đó lộng hành?! "
Mọi người gật gù đồng tình với ý Kiến của Thuyết Anh, quả đúng là nham hiểm.