Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 31: Tức giận bỏ đi




“Gâu gâu!”

Lập tức, một cái đầu nhỏ chui từ trong chăn ra, hướng về phía Hoàng Phủ Nam Ninh sủa vang mấy tiếng.

“Đây là cái gì?” Hoàng Phủ Nam Ninh sửng sốt, liền hỏi.

Ách…

Bộ Nhu Nhi nhanh chóng ôm con chó nhỏ, nói: “Vương gia, đây là con chó nhỏ của thiếp thân, nó tên Tuyết Nhi.”

“Bổn vương không cần biết nó tên gì! Bổn vương hỏi, tại sao con chó này lại ở trên giường của bổn vương!” Sắc mặt trở nên xanh mét, Hoàng Phủ Nam Ninh hét to.

Loảng xoảng!

Nghe được động tĩnh bên trong, đám người bên ngoài liền phá cửa chạy vào.

“Vương gia!”

Khi nhìn thấy tình huống của hai người, mọi người đều kinh ngạc, đứng yên tại chỗ. Những nam đinh vừa bước vào liền lập tức cúi đầu, không dám nhìn Bộ Nhu Nhi đang mặc một cái áo ngủ mỏng manh ôm sát người.

“Cút hết ra ngoài.” Hoàng Phủ Nam Ninh liền quay đầu, quát khẽ mọi người.

Mọi người sửng sốt.

“Cút!”

Lập tức, thanh âm Hoàng Phủ Nam Ninh trở nên không kiên nhẫn.

“Dạ… dạ!”

Bị ánh mắt đầy phẫn nộ của hắn quét qua, tai lại nghe thấy thanh âm gầm nhẹ không kiên nhẫn của hắn, thân thể mọi người không kềm chế được mà run rẩy. Vội vàng gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.

“Gâu gâu!”

Dường như bị cơn tức giận của hắn kích thích, con chó nhỏ trong lòng Bộ Nhu Nhi ló đầu ra, mở miệng sủa vang.

“Khiến nó câm miệng cho bổn vương!”

Tiếng chó sủa liên tiếp vang lên khiến cho sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trở nên xanh mét, cắn răng gầm lên.

Thân thể Bộ Nhu Nhi cũng run lên, vội vàng sờ đầu con chó nhỏ: “Tuyết Nhi ngoan, đừng sủa, ngoan nha!”

Nhẹ nhàng dụ dỗ một lúc lâu, con chó nhỏ mới câm miệng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Nam Ninh, lỗ mũi phát ra âm thanh ư ử.

Hoàng Phủ Nam Ninh bỗng nhiên cảm thấy đau đầu. Từ dưới đất đứng lên, chân hắn bỗng run rẩy, Bộ Nhu Nhi vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy tới đỡ hắn dậy.

“Đừng chạm vào bổn vương!” Giống như chạm phải củ khoai lang nóng bỏng, Hoàng Phủ Nam Ninh rút tay về thật nhanh.

Bộ Nhu Nhi dừng lại, lập tức cúi đầu.

Thấy nàng bày ra bộ dáng giống như cô dâu bị ức hiếp, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trở nên âm trầm, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi còn chưa nói cho bổn vương biết tại sao con chó này lại ở trên giường của bổn vương?”

“Thiếp thân…thiếp thân nghĩ là Vương gia đêm nay sẽ không trở lại. Trong phòng ngủ lớn như vậy, một mình thiếp thân ngủ, cảm thấy rất sợ hãi, nên đem Tuyết Nhi ngủ chung.” Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng trả lời, “Hơn nữa, từ lúc đến Bộ phủ đến nay, đều là do Tuyết Nhỉ ngủ cùng với thiếp thân.”

Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy, liền hít thở sâu, không nói gì.

Bộ Nhu Nhi từ từ ngẩng đầu lên, không kềm chế được, liền hỏi một câu: “Vương gia, tướng gia đâu?”

“Về nhà.” Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh trả lời.

Thì ra là thế!

Bộ Nhu Nhi rất biết điều, vội vàng bước tới: “Vương gia, thiếp thân biết sai rồi. Chắc là ngài rất mệt mỏi? Thiếp thân giúp ngài cởi áo. Ngài muốn rửa mặt không? Vương gia…”

“Không cần!”

Đối mặt với sự chăm sóc ôn nhu, dồn dập của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trở nên âm trầm, nhanh chóng nghiêng người, thoát khỏi tập kích của nàng.

“Vương gia?” Bộ Nhu Nhi sửng sốt, khẽ gọi.

Hoàng Phủ Nam Ninh xoay người: “Bổn vương phải đi!”

“Vương gia, ngài không phải về đây ngủ sao?” Vội vàng gọi to, Bộ Nhu Nhi chạy theo.

Hoàng Phủ Nam Ninh hừ một tiếng: “Bổn vương không cần ngủ chung một giường với con chó!”

“Vậy thiếp thân sẽ mang Tuyết Nhi ra ngoài, Vương gia! Vương…”

Chạy nhanh tới cửa, Bộ Nhu Nhi miệng gọi to, nhưng cũng không gọi được Hoàng Phủ Nam Ninh quay trở lại.

“Haha!” Nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, khóe miệng của nàng vẽ thành một đường tròn thật cong. Lập tức đóng cửa, xoay người trở lại giường, một tay ôm con chó nhỏ vào lòng, “Tuyết Nhi, biểu hiện của ngươi vừa rồi thật tốt!”

“Gâu gâu!”

Con chó lập tức ngẩng đầu, sủa 2 tiếng phấn khởi trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.