Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 53: Có qua phải có lại!




Lâm gia...

Hắc Bạch Lam ngồi một bên, đối diện là mẹ Lâm và Lâm Mạn Ninh. Mẹ Lâm gắp đồ ăn cho anh, niềm nở nói.

- "Tiểu Lam, ăn đi con, những món này là ta sai người chuẩn bị cho con, không biết con thích ăn món gì nên ta làm hết ra."

Hắc Bạch Lam mỉm cười, gặp một miếng thịt vào bát của cô, Lâm Mạn Ninh gắp lấy bỏ vào miệng, khẽ nhai.

Ăn tối xong, mẹ Lâm vào thư phòng xử lí chút công việc ở công ty, Lâm Mạn Ninh và Hắc Bạch Lam ra vườn đi dạo một lát. Anh cởi chiếc áo khoác vest ra rồi khoác lên người cô, rồi ôm lấy bả vai cô, từ từ tản bộ.

- "Suy nghĩ gì vậy?" Anh nhìn cô, khẽ hỏi.

Lâm Mạn Ninh dừng lại, quay sang nhìn anh, mỉm cười:"Chút chuyện thôi."

- "Chuyện hôm qua?" Anh hỏi nhưng lòng đã khẳng định, anh biết cô sẽ suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

Lâm Mạn Ninh khẽ gật đầu, cô không giấu diếm nữa:"Vâng."

- "Có thể nói cho anh nghe không?" Anh hỏi.

Lâm Mạn Ninh cắn môi, không biết mở lời từ đâu, cô muốn nói với anh là chuyện anh đưa cô về gia đình ra mắt là nghiêm túc hay không? Cô chỉ mới mười bảy tuổi, lập gia đình liệu có sớm quá hay khong?

Rồi còn bố anh, tuy là nói không cần sự đồng ý của ông ấy, nhưng phận là con gái, ai không muốn có sự đồng ý của tất cả mọi người về cuộc hôn nhân của mình cơ chứ.

- "Sao hả? Bây giờ lại trở nên ít nói như vậy?" Anh cốc nhẹ lên trán cô, kéo cô về thực tại.

Lâm Mạn Ninh giật mình, xoa xoa trán mình rồi cấu mạnh vào ngực anh.

- "Đồ đáng ghét." Cô nghiến răng nói.

Hắc Bạch Lam nắm lấy cổ tay cô:"A...đừng...đau quá..."

Sáng hôm sau...

Tại biệt thự của Hoắc Thuyến, Lê Tiểu Du tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, bên cạnh người gúp việc nhẹ nhàng dọn dẹp nhà cửa tránh làm cô tỉnh giấc, không hiểu sao tối qua thiếu gia lại mang một người phụ nữ xa lạ này về, đây là lần đầu tiên bà thấy anh tiếp xúc với phụ nữ.

Lê Tiểu Du nhìn xung quanh, đây là phòng khách rất rộng rãi và trang trí đẹp mắt, cô cau mày, đây là đâu?

Định ngồi dậy nhưng chợt phát hiện chân tay mình đều bị sợi dây thừng trói lại, chết tiệt, là tên điên nào làm như vậy?

Lúc này Hoắc Thuyến từ trên lầu đi xuống, nhàn nhã hỏi:"Tỉnh rồi?"

- "Sao tôi lại ở đây?" Lê Tiểu Du cau mày, nhìn anh, hỏi.

Hoắc Thuyến nói:"Đêm qua cô uống say nên tôi có lòng tốt đưa cô về đây."

- "Lòng tốt, anh bị điên sao? Mau cởi trói cho tôi." Lê Tiểu Du quát.

Hoắc Thuyến gải đầu:"Đêm qua cô uống say, tôi có lòng tốt đưa cô về đây, nếu không ba người kia đã có cơ hội làm chuyện xằng bậy với cô ròi, nhưng tôi cũng giống cô, sợ nửa đêm cô giở trò biến thái với tôi nên tôi phải đề phòng trói cô lại."

Thư kí Lê nghiến răng, đây rõ ràng là có qua phải có lại đây mà. Cô lớn giọng.

- "Cảm ơn lòng tốt của anh, giờ thì thả tôi ra. Tôi còn phải đi làm."

Hoắc Thuyến đi đến gần cô, nói với người giúp việc:"Mang con dao thái lên đây."

Người giúp việc khó hiểu nhìn anh rồi đi xuống bếp mang con dao lên, Hoắc Thuyến cầm lấy rồi nhìn Lê Tiểu Du nói:"Tôi không có dao phòng thân như cô để cởi trói, dùng dao thái này cởi trói, cô không ngại chứ?"

Lê Tiểu Du tức đến tím mặt, cái tên biến thái quỷ dị này, thoát khỏi đây đã rồi tính, cô hít thở sâu:"Không sao, cởi đi."

Hoắc Thuyến gật đầu, đi đến phía sau cô rồi cắt đứt sợi dây thừng. Thư kí Lê cử động tay vài cái, chết tiệt, chẳng còn tí cảm giác nào.

Hoắc Thuyến nói:"Tôi thấy cô liên mồm gọi tôi là biến thái nhưng tôi chợt thấy người biến thái mới chính là cô." Anh nhớ lại tối qua lúc cô bám vào người anh, ngón tay chạm vào nơi đó của anh.

Lê Tiểu Du mặc lệ lời nói của anh, cô xoa xoa cổ tay rồi đứng dậy, cầm lấy túi xách bên cạnh:"Vậy là huề rồi chứ gì? Từ giờ chúng ta coi như không còn nợ gì, Hoắc tổng, tôi có thể rời khỏi đây được rồi chứ?"

Hoắc Thuyến cau mày, đến giờ này vẫn còn cái vẻ ngạo mạn ấy. Thư kí Lê cười lạnh rồi bước ra khỏi cửa, rời khỏi biệt thự.

Hắc thị...

Hắc Bạch Lam xem văn kiện gửi đến từ hôm qua, có chỗ sai xót, anh liền nhấc điện thoại gọi sang phòng thư kí, anh cau mày, hôm nay đi làm muộn sao? Anh là lần đầu tiên thấy chuyện này xảy ra.

Thư kí Lê mở cửa bước vào phòng:"Hắc tổng, anh gọi tôi sao?"

- "Ừ, gọi cô, nhưng mà gọi từ một tiếng trước."

Cô cắn môi:"Tôi xin lỗi, tối qua uống hơi nhiều.."

- "Ra vậy, được rồi, không có gì đâu, tôi xử lí xong rồi, về phòng làm việc đi."

Lần đầu tiên cô sai xót mà anh lại dễ dàng bỏ qua như vậy, cô có chút hối lỗi.

Thư kí Lê gật đầu:"Vâng."

Cánh cửa vừa đóng lại liền mở ra lần nữa, Hắc Bạch Lam vẫn nhìn vào văn kiện, miệng khẽ mở:"Tôi đã nói xử lí xong rồi, cô cứ về phòng làm việc đi."

- "Lam..là em." Tô Duệ nhỏ nhẹ nói.

Hắc Bạch Lam cau mày ngẩng đầu lên nhìn cô:"Tiểu Duệ, em tìm tôi có việc gì thế?"

- "Hôm qua sao anh không đến thăm em? Em đã chờ anh rất lâu, tại sao anh lại không đến? Có phải bận ở lại cùng Lâm Mạn Ninh không?"

Hắc Bạch Lam nhìn cô:"Em sao vậy?"

- "Em không sao, anh mau trả lời em, anh yêu cô ta thật sao? Tại sao lại như vậy chứ?"

Hắc Bạch Lam đặt văn kiện xuống:"Tiểu Duệ, em bình tĩnh lại đã, kích động quá rồi, ngay từ đầu anh đã nói dứt khoát quan hệ của chúng ta, là do em cố chấp mới dẫn đến chuyện anh phải đưa cô ấy về nhà."

Tô Duệ lắc đầu:"Không được, không được lấy cô ta, anh nhất định phải lấy em, bác Hắc đã đồng ý em là vợ anh, và cũng đã định ngày cưới rồi, anh đợi đó đi, em nhất định sẽ khiến anh quên được Lâm Mạn Ninh đó."

- "Em muốn làm gì?" Hắc Bạch Lam cau mày hỏi.

Tô Duệ cười:"Muốn làm gì sau này anh sẽ biết."

- "Tô Duệ, em điên rồi. Đừng để anh phải tuyệt tình với em hơn."

Tô Duệ quát:"Em không điên, người điên là anh mới đúng, anh định lấy cô bé chỉ mới mười bảy tuổi sao? Bố anh cũng không đồng ý, anh còn cố chấp làm gì?"

- "Em ra ngoài đi, anh không tiện nói chuyện nữa đâu."

Tô Duệ nói:"Anh định lấy cô ta về rồi đợi cô ta học xong đại học mới sinh con sao? Hay chỉ mới mười bảy đã sinh con?"

- "Ra ngoài." Gân trên trán anh giật đùng đùng, nghiến răng nói.

Tô Duệ thấy mình hơi mất bình tĩnh, cô hít thở rồi nhìn anh, mở cửa bước ra ngoài. Lúc này thư kí Lê mang hồ sơ vào trong bị cô ta đẩy sang một bên, suýt chút nữa va vào tường.

Hôm nay ngày xúi quẩy gì vậy, gặp toàn kẻ thần kinh, thư kí Lê thầm nghĩ rồi mở cửa bước vào trong.

Tô Duệ đi ra ngoài, cảm thấy khó thở, cô ta cố gắng ôm lấy ngực mình, trong đầu hiện đầy lên cảnh máu me, bàn tay nắm chặt lại, như thể cô ta sắp giết người đến nơi.

Sợ mình mất kiểm soát, Tô Duệ đi vào phòng vệ sinh, cô mở cửa vào một căn phòng riêng rồi ngồi thụp xuống sàn nhà, mắt mở to hết cỡ, miệng lẩm bẩm vài từ nghe không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.