Rời khỏi Băng Nguyệt điện cũng đã là buổi chiều, đóng cửa cẩn thận rồi đi về phòng mình. Vừa đi được một đoạn thì một thanh âm vang lên
- Thiên Tà trưởng lão ngươi ở trong Băng Nguyệt điện làm gì vậy?
Thiên Tà nhìn về phía thanh âm phát ra, thì thấy một người mỹ phụ xinh đẹp, dáng người cao gầy gợi cảm, vòng eo thon nhỏ, bộ ngực tuy không to lắm nhưng cao vút. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, khí chất mỹ phụ thành thục, gợi cảm từ trên người nàng phát ra khiến Thiên Tà tâm lại ngứa. Từ khi tu luyện bộ ngự nữ công pháp kia, định lực của hắn giảm xuống rất nhiều, nhìn thấy mỹ nữ là trong lòng lại nóng lên. Trong đầu tràn ngập ý nghĩ xấu xa.
- Vô Song trưởng lão làm ta giật cả mình.
Người trước mắt chính là Ngọc Vô Song, trưởng lão Đan Dược viện.
- Ngài làm gì ở trong Băng Nguyệt điện vậy. Cung chủ sao còn chưa ra.
Thiên Tà nhìn nàng, không lẽ nàng đã biết vừa rồi hắn và Tiết Tiên Y. Hắn bình tĩnh nhìn nàng, nói:
- Vô Song trưởng lão nghi ngờ ta làm hại Cung chủ sao?
Thiên Tà nói xong, chậm rãi đi tới bên cạnh Ngọc Vô Song, sau đó bất ngờ ôm lấy nàng, miệng liếm nhẹ vành tai của nàng, nói:
- Vô Song trưởng lão không phải muốn biết ta làm gì với Cung chủ sao. Ta làm lại cho ngươi xem nhé.
- A...
Ngọc Vô Song kinh hãi kêu lên một tiếng, nàng không nghĩ tới hắn lại bất chợt ôm lấy mình. Thân thể ra sức giãy giụa.
Thiên Tà không để ý đến nàng giãy giụa, đè nàng xuống dải đất bên cạnh đường đi, ngồi trên hai chân nàng, một tay cầm lấy hai tay của nàng đưa lên qua đầu, nói:
- Ta chính là như vậy làm Cung chủ nha, Vô Song trưởng lão rõ ràng chưa.
- Ngươi.... Mau thả ta ra. Ngươi làm sao có thể cưỡi trên người ta như vậy.
Ngọc Vô Song ra sức giãy giụa, khuôn mặt đỏ lên nói. Nàng không biết vừa rồi hắn dục hỏa ở chỗ Tiết Tiên Tiên chưa được thỏa mãn, bị hắn cố gắng đè ép xuống, lúc này lại bộc phát trên người nàng.
Thiên Tà giữ chặt lấy nàng, một tay di chuyển lên xoa bóp bộ ngực của nàng, nói:
- Không phải Vô Song trưởng lão muốn biết sao, vậy ta sẽ diễn tả lại toàn bộ quá trình cho ngài xem.
Cảm thấy bàn tay của hắn đã chui vào trong vạt áo của mình, xoa xoa bộ ngực sữa, Ngọc Vô Song khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên. Nàng giãy giụa càng mạnh hơn. Cố gắng lắc lư thân thể, muốn hất hắn ra khỏi người mình.
Thiên Tà xoa bóp bộ ngực của nàng một chút, cảm giác qua quần áo quá không thoải mái, hắn mạnh mẽ xé rách quần áo của nàng ra làm hai nửa. Sau đó cười lớn, kéo nàng đến bên cạnh một tảng đá, đẩy nàng ép mặt vào đó. Bàn tay chậm rãi vuốt ve cơ thể nàng.
- Đừng như vậy... Đừng ở chỗ này được không, sẽ bị người khác nhìn thấy.
Ngọc Vô Song khuôn mặt đỏ bừng nói.
- Làm sao, Vô Song trưởng lão cũng sợ bị người khác trông thấy. Ở đây không phải rất kích thích sao.
Ngọc Vô Song muốn nói gì đó thì đột nhiên hét lên một tiếng, Thiên Tà đã cắm một ngón tay của hắn vào trong âm đ*o của nàng. Không ngừng đào móc bên trong. Thiên Tà thấy nàng đã không giãy giụa nữa, hắn thả tay nàng ra, sau đó di chuyển đến phía trước xoa bóp bộ ngực của nàng.
- Nghe nói Vô Song trưởng lão đã từng có chồng.
Ngọc Vô Song biết, chuyện sắp xảy ra nàng ngăn không được nữa, dứt khoát đứng im, nghe hắn nhắc đến chồng mình, nước mắt của nàng chảy ra, nói:
- Thiên Tà trưởng lão, đừng như vậy, Vô Song ta là số khắc chồng. Ngài không sợ bị ta khắc chết sao.
- Khắc chết ta. Ta mới không sợ. Không phải tên kia vô dụng mới chết trên bụng nàng sao.
- Ta...
- Hừ. Bản Công tử cũng không tin Tà. Từ giờ Vô Song trưởng lão ở bên cạnh ta, xem có khắc chết được ta không.
Ngọc Vô Song năm hai mươi tuổi có bị ép phải gả cho một người cháu trai của một trưởng lão trong môn phái nhỏ. Mặc dù Kết hôn mà không có tình yêu, nhưng người kia đối xử với nàng vô cùng tốt, nàng cá động rồi cũng nhận mệnh. Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ sống chung với nhau được gần hai năm, thì trong một lần thân mật, người đó đột nhiên hộc máu miệng, sau đó ngã xuống người nàng chết đi. Tin này truyền ra ngoài, khiến những người khác nhao nhao nói nàng số khắc chồng con. Sau đó nàng bị đuổi khỏi nhà chồng, lúc đó hai mươi hai tuổi. Đang lúc nàng tuyệt vọng thì một trưởng lão của Băng Nguyệt cung nhìn trúng nàng, truyền thụ cho cách luyện đan rồi thu nàng làm đệ tử đưa về Băng Nguyệt cung. Trải qua ba mươi năm, rất nhiều cố gắng, nàng cũng được phong làm trưởng lão. Nhưng trái tim đóng cửa hơn ba mươi năm bất chợt mở cửa trở lại. Mà người khiến cho nàng động lòng, chính là Thiên Tà. Nhiều lần muốn thổ lộ với hắn, nhưng ngại thân thể của mình. Không nghĩ tới hôm nay bất ngờ đi qua Băng Nguyệt điện thì nghe được những thanh âm dâm đãng từ bên trong vọng ra. Nàng cũng lại gần quan sát thì thấy Thiên Tà hắn cùng với Cung chủ...
Nàng đợi hắn ở chỗ này, chỉ là muốn nói chuyện với hắn một chút. Không nghĩ tới hắn lại đè mình xuống gian dâm như vậy. Xuất phát từ nội tâm ngượng ngùng, nàng nhẹ nhàng giãy giụa cho có lệ, rồi sau đó cũng mặc kệ hắn.
Phía dưới âm đ*o đã lâu không bị người sờ mó tới bây giờ đang từng đợt từng đợt khoái cảm truyền lên não bộ, khiến nàng không nhịn được muốn rên rỉ thành tiếng. Nhưng ngay sau đó, khi ngón tay của hắn càng lúc càng thêm kịch liệt, thì nàng cũng đã không nhịn nổi mà rên rỉ dâm đãng. Nàng quay đầu lại, nói:
- Thiên Tà trưởng lão, chúng ta tới chỗ khác được không. Chỗ này sẽ bị người nhìn thấy.
Thiên Tà thấy mỹ nhân đã khuất phục, hắn cũng biết nơi này không phải là nơi có thể làm bậy được. Nơi này ngay bên lối đi, bị đệ tử nào nhìn thấy thì da mặt hắn dù có dày đến đâu cũng không chịu nổi.
- Vô Song trưởng lão muốn đi nơi khác nhưng mà đến lúc đó nàng không đồng ý thì sao. Không lẽ con dê đến miệng ta lại thả mất. Mà nàng cũng chưa đồng ý ở bên cạnh khắc ta cả đời đâu.
Ngọc Vô Song nghe vậy, lập tức kêu lên:
- Ta đồng ý còn không được sao, về phòng ta đi, rồi ngươi muốn làm gì cũng được.
Thấy nàng nói vậy, hắn cũng không cưỡng ép nữa, vì quần áo của nàng bị hắn xé rách hết, lên cởi áo ngoài của mình cho nàng khoác tạm, sau đó hai người hướng về phòng nàng đi tới.
Dọc đường đi không gặp người nào, hắn cũng bắt đầu gan lớn hơn, bàn tay cho xuống dưới hai chân nàng, nhẹ nhàng trêu chọc âm đ*o. Ngọc Vô Song kinh hãi vội vàng ngăn cản hắn, nhưng không được, chỉ phải quan sát bốn phía xem có ai tới hay không. Miệng còn thỉnh thoảng rên rỉ một tiếng, dáng người siêu vẹo từng bước từng bước đi nhưng phải tựa vào người hắn thì mới đứng vững không ngã, đi được vài bước thì trong âm đ*o d*m thủy lại chảy nhỏ giọt xuống đất.
Đoạn đường này cũng rất nhanh kết thúc. Vừa vào trong phòng, Ngọc Vô Song không biết lấy đâu ra sức lực gạt bỏ bàn tay đang tác quái giữa hai chân của mình ra, nói:
- Thiên Tà trưởng lão, ngài về đi. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, Ngọc Vô Song ta cũng sẽ không nói với ai.
Thiên Tà kinh ngạc nhìn nàng, nói:
- Nói vậy là ý gì? Không phải nàng nói vào phòng rồi ta muốn làm gì cũng được sao. Ngọc Vô Song nàng lừa ta.
Ngọc Vô Song khuôn mặt đỏ lên, vừa rồi bị hắn gian dâm, tình huống bắt buộc mới phải nói như vậy.
- Thiên Tà trưởng lão. Ngài về đi.
Thiên Tà trong đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Được lắm Ngọc Vô Song, coi như bản Công tử ngu ngốc lên bị nàng gạt. Hừ... Bản Công tử đi, từ nay đừng gặp lại nữa.
Nói xong bộ dáng tức giận quay người lại bước đi.
Ngọc Vô Song biết rõ lỗi là của mình, nhìn bóng lưng đang bước đi, tim nàng nhói lên một cái. Thấy hắn khắp đi qua cánh cửa, nàng không nhịn được nữa, lao tới ôm lấy hắn.
- Thiên Tà, đừng như vậy mà.
- Vậy nàng muốn ta như thế nào? Buông tay, nàng lại muốn lừa gạt ta thêm gì nữa.
Thiên Tà nói xong định gạt tay nàng ra bước đi, Ngọc Vô Song thấy vậy vội vàng ôm chặt lấy hắn, thanh âm nức nở nói:
- Thiên Tà... Đừng đi mà... Là lỗi của ta. Cho ta xin lỗi không được sao. Là ta không tốt, nhưng mà ta sợ hãi, nếu dễ dàng như vậy để ngươi lên ta, ngươi sẽ nghĩ ta là loại phụ nữ dâm đãng, tùy tiện. Dù sao ta cũng có một đời chồng rồi, nhìn ta bây giờ là thật lòng, thật lòng yêu mến ngươi. Ta không muốn ngươi nghĩ ta như vậy.
- Thật sự.
Thiên Tà giọng nói vẫn lạnh băng, nhưng trong lòng hắn đang vui sướng nở hoa. Hắn cũng nhìn ra là nàng thích mình, vừa rồi chắc vì một lý do nào đó mà đuổi mình đi. Đầu não cấp tốc vận chuyển, cuối cùng giả bộ giận dữ muốn rời đi, không nghĩ tới chiêu này hiệu quả như vậy.
- Thiên Tà, ngươi còn không chịu tin ta. Không lẽ ta móc tâm mình cho ngươi thì ngươi mới tin. Ngọc Vô Song ta không yêu thích ngươi thì vừa rồi ngươi nghĩ mình dễ dàng như vậy tựu làm được như vậy với ta. Chỉ là ta đã là phụ nữ từng có chồng, tàn hoa bại liễu, nếu dễ dàng như vậy để ngươi đạt được sau đó ngươi cũng dễ dàng vứt bỏ ta.
Ngọc Vô Song thút thít nỉ non nói. Âm thanh gần như sắp khóc. Thiên Tà quay đầu lại nhìn nàng, hỏi:
- Thật sự.
- Đồ ngu ngốc.
Ngọc Vô Song mắng hắn một câu, sau đó hai tay ôm lấy cổ hắn, dâng lên nụ hôn. Thiên Tà cũng nhiệt tình đáp trả, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Một nụ hôn dài kết thúc, Ngọc Vô Song khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước hiện lên từng chút điên cuồng, dâm đãng, thở gấp nói:
- Thiên Tà... Muốn ta... Muốn ta đi... Ta không muốn từng ngày cô đơn tịch mịch vì nhớ ngươi nữa.... Nhanh muốn ta....
Thiên Tà giật đầu, bế nàng lên đi về phía giường ngủ.
Trên giường, Thiên Tà lại cho nàng một nụ hôn ngọt ngào, sau đó từ từ cởi bỏ áo khoác ngoài của nàng ra. Bởi vì vừa rồi nàng chỉ khoác một cái áo ngoài của hắn, nên bên trong không có gì nữa đấy. Chiếc áo từ từ trượt xuống, bộ ngực tròn trịa của nàng dần dần hiện ra. Thiên Tà hô hấp cũng trở lên gấp gáp hơn.
- Vô Song, nàng đẹp quá.
Sau đó đầu hắn nhanh chóng lao vào trong ngực nàng. Há miệng ngậm lấy một bên núm vú liếm mút, một tay khác thì cầm lấy bên núm vú còn lại xoa nắn, vân vê.
Ngọc Vô Song thân thể mềm mại trở lên nóng hổi, da thịt cũng trở lên hồng hào hơn. Nàng ngửa mặt về phía sau, hai tay nắm chặt lấy nệm, bộ ngực ưỡn lên cao hết cỡ. Sắc mặt đã tràn lan một tầng đỏ ửng, nàng cắn chặt hàm răng không để cho mình phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng.
Thiên Tà một bên ngậm lấy núm vú của nàng, bên khác hai tay đã di chuyển xuống dưới, giữa hai chân của nàng. Ngọc Vô Song thấy vậy nhanh chóng kẹp chặt hai chân lại. Nhưng hắn dùng sức tách hai chân nàng ra, âm đ*o của nàng nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn. Bên ngoài âm đ*o lông đen lộn xộn, dải đất phía dưới đã bị khu rừng rậm rạp che phủ. Hắn lại dang rộng hai chân nàng hơn nữa, hai bên mép âm đ*o rốt cuộc cũng chịu tách ra, để lộ ra một hạt đậu nho nhỏ, bên cạnh hai mảnh đất hồng hồng lúc này đã ướt đẫm.