Tiểu Bạch Dương

Chương 2




Bạch Tân Vũ tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, cậu nhìn trần nhà quen thuộc, nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, sực nhận ra đây không phải cơn ác mộng mà chính là sự thật, cậu nhịn không được vùi mặt vào chăn, lấy chân đạp mạnh giường, trong miệng phát ra tiếng ô ô.

Tiếng đập cửa vang lên, bảo mẫu nhà cậu bên ngoài gọi, “Tân Vũ, ra dùng cơm này.”

Bạch Tân Vũ hô lớn: “Không ăn! Con chết đói luôn!”

Bảo mẫu đẩy cửa đi vào, nhìn Bạch Tân Vũ đạp giường bình bịch, bà thở dài, đi đến bên giường, vỗ vỗ lưng cậu, “Con xem con kìa, cáu kỉnh có ích lợi gì, mau đứng dậy ăn cơm, hôm nay dì chưng cua cho con, tươi lắm đó, đứng lên đi, ngoan.”

Bạch Tân Vũ uốn éo người chui vào trong chăn, buồn bực nói: “Chết đói cũng không đi.”

Bảo mẫu dở khóc dở cười, “Cho con đi quân đội, cũng không phải đưa con đi chịu tra tấn đâu mà.”

Bạch Tân Vũ ngẩng mặt lên, tóc tai bù xù như ổ chim, đôi mắt đỏ bừng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Cái đó với pháp trường có gì khác nhau chứ, cả ngày dì không xem tivi hay sao, dì không biết ở trong quân đội là như thế nào đâu, trời chưa sáng đã phải thức dậy, cả ngày vừa chạy vừa té lại còn bị đánh nữa, suốt này bị nhốt trong quân doanh chỗ nào cũng không đi được, đó là cuộc sống của con người sao!”

“Ôi dồi, cũng không đáng sợ như con nghĩ đâu.” Bảo mẫu chỉnh lại tóc cho cậu, “Hơn nữa, con nháo như vậy có ích gì, ba mẹ con đã quyết tâm rồi, nếu không muốn đi, không bằng ngẫm lại biện pháp khác.”

Bạch Tân Vũ ánh mắt sáng lên, “Biện pháp gì ạ? Dì có biện pháp sao? Dì nhanh đi khuyên nhủ mẹ con đi.”

“Dì khuyên có ích gì, con không thử ngẫm chút xem là ai nói ra.”

Bạch Tân Vũ mở trừng hai mắt, “Anh của con…”

“Đúng vậy. Ngày hôm qua khi Giản thiếu gia đến, dì có ở đó, bọn họ nói cái gì dì đều nghe được, Giản thiếu gia đã một mực quyết định chuyện này rồi, nếu con không muốn đi, vẫn phải do cậu ấy nói ra, con xin ba mẹ con cũng vô dụng thôi.”

Bạch Tân Vũ vừa nghĩ, cũng là biện pháp này, nhưng cậu nào dám gọi điện thoại cho Giản Tùy Anh, cậu có trốn cũng không kịp đâu.

Bảo mẫu cười nói: “Mau đứng lên nào, ăn cơm trước, ăn no rồi nghĩ cách, con không thể nằm ở trên giường cả đời được.”

Bạch Tân Vũ quệt mồm, than thở, “Dì bóc vỏ cua cho con.”

Bảo mẫu cười tủm tỉm nhìn cậu, vẻ mặt cưng chiều nói “Được, tiểu tổ tông nhà ta nói cái gì là cái đó.”

Bạch Tân Vũ ở trong phòng nghẹn cả ngày, chẳng đi đâu được cả. Ba cậu quả nhiên nói được thì làm được, lúc cậu tỉnh dậy, xe và chìa khóa nhà trọ đều mất tiêu, thẻ tín dụng thì khỏi cần nhìn cũng biết, nhất định cũng chẳng xài được luôn, cậu vùi ở trên giường chơi game một lát, càng chơi càng phiền lòng, bức bối ném luôn tay cầm.

Nghĩ tới nghĩ lui, bảo mẫu nói đúng, chuyện này nếu thật sự muốn giải quyết, nhất định vẫn phải để anh cậu ra tay, nhưng bây giờ cậu không dám gọi điện thoại cho Giản Tùy Anh, chỉ cần nghĩ đến tiếng quát giận quen thuộc kia, cậu đã cảm thấy lạnh gáy, chân như nhũn ra rồi. Thế là cậu cứ do dự mãi giữa đi quân đội chịu khổ và bị anh cậu quở trách một trận.

Cậu ủ rũ như vậy hai ngày, buổi tối lúc ăn cơm, Bạch Tân Vũ vẫn như cũ không chịu xuống lầu, để cho bảo mẫu đem thức ăn lên phòng của cậu, cậu mới vừa ăn được vài muỗng, cửa phòng liền bị đẩy ra, cậu ngẩng đầu nhìn lên, ba mẹ liền đứng ngay ở cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu.

Bạch Tân Vũ lập tức ném đôi đũa đi, khẽ dựa vào trên giường, giả vờ không có tí khẩu vị nào, tủi thân quay đầu sang chỗ khác.

Lý Úy Chi oán giận nói: “Cả ngày núp ở trong phòng làm gì, cũng không biết xuống lầu hoạt động một chút nữa.”

Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Không có sức mà.”

Bạch Khánh Dân lớn tiếng nói: “Giả bộ cái rắm, ngồi thẳng cho tao.”

Bạch Tân Vũ vẫn hơi sợ ba, cậu ngồi ngay ngắn người lại.

Bạch Khánh Dân ném một túi hồ sơ lên giường cậu, “Đây là hồ sơ của mày, Tùy Anh đã làm xong rồi, chuyến xe lửa bốn giờ chiều mai, tao đưa mày ra nhà ga.”

Bạch Tân Vũ trợn to hai mắt, “Sáng ngày mai?” Cậu không ngờ  lại nhanh như vậy, cậu vốn đang do dự có nên nhịn ăn hay không, hoặc là suy nghĩ cách đối phó nào khác, kết quả chưa sử dụng được cách nào mà đã phải đi rồi sao? Cậu có cảm giác vô lực còn chưa ra đấm thì bao cát đã nổ tung mất tiêu.

Bạch Khánh Dân nhìn cậu, cũng có chút không muốn, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Ngày mai.”

Bạch Tân Vũ muốn gào khóc lên, nhưng đột nhiên phát hiện mấy ngày nay mình đã tiết quá nhiều cảm xúc tiêu cực, nước mắt chực không dậy nổi nữa, mặt mày cậu lập tức xụ xuống, trong mắt tràn đầy sợ hãi, tuyệt vọng, lại không nói ra lời.

Lý Úy Chi đau lòng nói: “Ăn bữa cơm này cho no, ngày mai muốn ăn cái gì thì nói cho mẹ, mẹ tự làm cho con ăn, đến quân đội phải nghe lời lãnh đạo, chung sống thật tốt với người ta…” Bà dường như không thể nói thêm được nữa, vừa nghĩ tới con trai sẽ phải lập tức rời xa mình, trong lòng lại đau đớn không thôi.

Bạch Tân Vũ biết, lúc này dù có nói không muốn đi cũng vô ích, nhìn túi hồ sơ trên giường, cậu thật muốn đập đầu tự tử một cái cho xong.

Bạch Khánh Dân nói: “Mày dọn dẹp đồ đạc một chút đi, mà thật ra cũng không có gì đáng để thu dọn, quân đội không cho mang quá nhiều đồ đạc linh tinh, cái đó cần phải biết trong hồ sơ nhập ngũ, mày tốt nhất nên xem một chút.”

Sau đó ba mẹ cậu nói cái gì nữa, cậu căn bản không còn nghe lọt tai, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là gọi điện thoại cho anh cậu, cậu thà bị anh cậu đánh gần chết, cũng không muốn đi quân đội đâu!

Ba mẹ cậu vừa đi, cậu lập tức cầm di động ấn số của anh cậu, kết quả gọi đi gọi lại vài lần, cũng chẳng thấy có ai bắt máy, cậu biết, anh cậu cố ý không nhận điện thoại, nháy mắt cậu cảm thấy trời long đất lở, cảm thấy đời người của mình hoàn toàn xong rồi.

Buổi chiều ngày thứ hai, Bạch Tân Vũ khóc nháo liên tục kiên quyết bị tống lên xe, áp tải đến nhà ga Bắc Kinh. (=.= giống đi tù quá)

Lúc này, trên người cậu vận bộ rằn ri, cả đời này cậu chưa từng mặc bộ quần áo nào rẻ tiền như vậy, chung quy cảm thấy vải vóc rất cứng, cọ vào da hết sức khó chịu, trước ngực cậu còn cài một đóa hoa dâm bụt ngu ngốc, mái tóc rất luôn phong cách của cậu lúc này bị chiếc mũ lưỡi trai đè không thể dựng lên, hai mắt cậu đỏ hoe, vẻ mặt như đưa đám, hầu như toàn bị ba cậu kéo đi ở phía trước.

Bạch Khánh Dân vừa đi vừa trách mắng cậu, “Quên mất phải cắt cái đầu tóc của mày, nhuộm màu linh tinh còn giống cái dạng gì nữa, đến đó rồi thì đầu tiên phải sửa sang lại tóc, có biết không?”

Bạch Tân Vũ mím môi, trong lòng tràn đầy oán giận và cảm xúc mâu thuẫn.

Lý Úy Chi ở bên cạnh không ngừng lau nước mắt, cứ liên miên dặn dò cậu thứ này thứ kia, nhưng Bạch Tân Vũ lúc này đâu còn tâm sự mà nghe, cậu đã đi vào năm lối đi dẫn tới sân ga, đập vào mắt là một biển màu xanh lá cây, cả sân ga đầu người nhốn nháo, khắp nơi đâu cũng là cảnh người nhập ngũ và tiễn đưa, giữa tiếng người ồn ào, rõ ràng còn kèm theo chút tiếng khóc nức nở.

Bạch Tân Vũ thật ra đã sớm không còn khống chế được cảm xúc của mình, vừa nghĩ đến có nhiều anh em chịu khổ cùng cậu như vậy, giữa bầu không khí tô đậm sự chia ly này, cậu cũng muốn ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thật lớn.

Lý Úy Chi vuốt ve mặt cậu, nước mắt cũng không ngừng rơi, “Bảo bối, đến bên đó nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt, mẹ cũng không nỡ để con đi, nhưng mẹ cũng là vì tốt cho con mà thôi, con đừng trách ba mẹ, cũng đừng trách Tùy Anh.”

Bạch Tân Vũ vẫn còn ôm suy nghĩ có thể cứu lấy mình được một chút, nước mắt lưng tròng nói: “Mẹ ơi, mình về nhà đi, con không muốn đi, con không muốn rời xa mẹ.”

Lý Úy Chi vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh con sợ con ở quân đội bị khi dễ, nên đã tìm người chiếu cố con đấy, đứa trẻ kia trong nhà rất có lai lịch, ông nội cậu ta và ông nội nhà Giản gia là đồng lứa, gia đình quân nhân, đứa trẻ kia gọi là Du Phong Thành, cùng kỳ nhập ngũ với con, anh con cố ý sắp xếp con và cậu ta cùng một chỗ, để trông nom con cho tốt, con đến quân đội nhớ đi tìm cậu ta. Con xem, anh con cũng thật sự vì muốn tốt cho con thôi, con đừng hờn giận, có được không?”

Bạch Tân Vũ hoàn toàn không nghe lọt tai, bây giờ đầu óc cậu một mảnh trống rỗng, cậu cảm thấy chiếc xe lửa sau lưng mình chính là chiếc xe tải lớn chuẩn bị xuất phát đến lò mổ, còn những tân binh như cậu thì bị đưa đi chịu khổ cực.

Trên kênh phát thanh trong sân ga, MC bắt đầu yêu cầu tân binh nhập ngũ lên xe theo số thứ tự.

Bạch Khánh Dân ghét đẩy Bạch Tân Vũ lên xe, Bạch Tân Vũ ôm cánh tay ba cậu, khóc ô ô mãi, suýt nữa quỳ xuống tại chỗ, Lý Úy Chi ở bên cạnh thì không ngừng lau nước mắt, quần chúng vây xem cũng cảm thấy hơi khó chịu, thường thường khi đến đưa tiễn, ít nhiều gì cũng có chút xúc động, nhưng xúc động đến mức sinh ly tử biệt như bọn họ thì thật sự không thấy nhiều lắm, vì vậy cũng không ít người xung quanh nhìn bọn họ.

Bạch Khánh Dân vốn da mặt mỏng, vội vàng đẩy Bạch Tân Vũ lên xe lửa, một chân Bạch Tân Vũ mới vừa bước lên bậc thềm xe lửa, cái chân còn lại liền muốn chạy ra ngoài, không đợi cậu bước ra một bước, cánh tay cậu bỗng nhiên bị người khác kéo lại, sau đó cả người bị kéo mạnh vào trong xe, bên tai cậu là tiếng hô lớn của một người đàn ông Tứ Xuyên: “Cũng mau đi vào trong đi, chớ có chắn cửa.” Giây tiếp theo, cậu liền bị đẩy mạnh vào trong xe.

Cậu vất vả thăng bằng cơ thể, quay đầu lại nhìn, thì ra người mới vừa rồi kéo cậu vào chính là một người đàn ông gầy gò hơn ba mươi tuổi, ngũ quan thâm sâu, làn da phơi ngăm đen, đôi mắt sáng ngời hữu thần, lông mày vừa thô lại dày, vừa nhìn liền biết không dễ chọc. Cậu ai oán nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó liền bị đám tân binh tràn vào chèn ép ở trong xe.

Bạch Tân Vũ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vừa ngồi vào liền vội vàng quay cửa kiếng xe xuống, ba mẹ cậu đang đứng ở ngoài cửa sổ, cậu đưa cánh tay ra, bắt được tay của Lý Úy Chi vói lên, chỉ hận không thể nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng giờ phút này, cậu cũng hiểu được hết thảy đều không có cách nào quay lại được, cậu thật sự bị đưa đến Tân Cương xa xôi, vượt qua ít nhất hai năm cuộc sống gian khổ.

Lý Úy Chi hai mắt ướt nhòa, đau lòng nói không ra lời, Bạch Tân Vũ thì khóc thút thít không ngừng, cứ nằm trên cửa sổ khóc mãi.

Tiếng còi hơi vang lên, xe lửa sắp chạy.

Sợi dây mang tên “lý trí” trong đầu Bạch Tân Vũ đứt một tiếng “bựt”, cậu bắt lấy tay mẹ, khóc lớn lên, “Mẹ ơi, con không đi, con không muốn đi, con muốn về nhà, mẹ ——”

Tiếng khóc của cậu quá lớn, mấy đồng đội ngồi bên cạnh cậu cũng bị hù dọa, ngay cả các bậc cha mẹ khác tiễn đưa con cũng phải liếc mắt nhìn, những tân binh khác khóc, chẳng qua vì không nỡ xa người nhà, chứ chẳng ai lại muốn sống mái một phen như cậu cả.

Bạch Khánh Dân mặt đỏ lên, cảm thấy quá mất mặt, kéo Lý Úy Chi bước đi.

Bạch Tân Vũ kêu khóc nói: “Mẹ ơi ——”

Lý Úy Chi đi ba bước vừa quay đầu lại, cuối cùng vẫn bị Bạch Khánh Dân kéo đi, Bạch Tân Vũ cảm thấy mình bị vứt bỏ, vừa định kêu lần nữa, bỗng sau cổ áo bị nắm chặt, cậu bị một cỗ lực kéo trở về chỗ ngồi, cái gáy đập vào ghế, trong chốc lát mắt nổ đom đóm.

Một tiếng quát dữ dội truyền đến từ tỉnh đầu: “Làm gì mà khóc sướt mướt như con nít vậy hả! Còn gọi mẹ nữa? Con mẹ nó bộ cậu chưa dứt sữa à!”

Bạch Tân Vũ ngẩng đầu nhìn lên, đúng là người đàn ông thô bạo kéo cậu vào trong xe vừa nãy, cậu từ nhỏ giờ chỉ bắt nạt kẻ yếu, vừa nhìn thấy vóc người cường tráng của người đàn ông đến ánh mắt sắc bén, liền rụt cổ một cái.

Người đàn ông chỉ vào cậu mắng: “Đây là đi quân đội, chứ không phải ra chiến trường, cậu khóc cái lông! Đất nước có thể trông cậy vào cái dạng này mà bảo vệ quốc gia sao? Là ai tuyển cậu vào?” Hắn hô lớn: “Tên lính này là ai tuyển? Là ai tuyển vào đây?!”

Sau khi hắn hô lên hai tiếng, một người đàn ông đeo kính từ toa hành khách khác chạy vào, vội nói: “Ông Hứa, chớ kêu, chớ kêu, tới liền tới liền.” Nói xong móc lấy cổ người đàn ông kia, thậm chí còn kéo hắn ra ngoài toa xe.

Người đàn ông kia trước khi đi còn chỉ vào Bạch Tân Vũ nói: “Cậu còn dám kêu một tiếng mẹ nữa xem!”

Bạch Tân Vũ bị dọa sợ đến mức ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích một tí nào, mãi đến khi hai người kia đi ra khỏi toa, cậu cũng không lấy lại được tinh thần, tân binh chung quanh ai nấy cũng vốn đang rầu rĩ, lúc này tất cả đều không dám lên tiếng nữa, chẳng qua hoặc là đồng tình hoặc là giễu cợt mà nhìn Bạch Tân Vũ mà thôi.

Bạch Tân Vũ cảm thấy như ngồi trên bàn chông, cậu xoay người, đưa mặt hướng về cửa sổ, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gọi điện thoại cho anh cậu, cậu bây giờ thà bị anh đánh gần chết, miễn là có thể không phải đi quân đội.

Mới vừa gọi hai tiếng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát giận dữ ở phía sau, “Quân đội là chỗ đổ rác hay sao! Ba mẹ dạy không tốt thì để tôi dạy, cái quái gì chứ, tôi với ông ——” nói xong cũng không nghe thấy tiếng động nào, chắc là bị người ta ngăn cản.

Cả người Bạch Tân Vũ run lên, hít hít cái mũi, cảm giác một cơn ác mộng dài đằng đẵng đã bắt đầu.

Có người sau lưng vỗ vai một cái lên vai cậu, “Này, người anh em.”

Bạch Tân Vũ quay đầu sang, mới phát hiện người ngồi bên cạnh mình là một cậu bé có đôi mắt bé tí, khóe mắt cong cong, khuôn mặt trời sinh tươi cười, Bạch Tân Vũ lau nước mắt một cái, “Gì cơ?”

“Sao anh lại khóc như vậy? Có phải luyến tiếc bạn gái không.”

Bạch Tân Vũ trong chốc lát không nhớ ra nổi người bạn gái nào mà mình nên luyến tiếc, cậu thật ra luyến tiếc cuộc sống sung sướng của cậu hơn, cậu lắc đầu một cái, “Tôi không muốn đi.”

“Anh không muốn đi còn đi làm chi?” Ngồi đối diện cậu là một cậu bé khù khờ đang nhíu mày nhìn cậu, “Thôn bọn tôi có hai mươi mấy người muốn làm lính lận, mà chỉ tuyển mỗi mình tôi, tôi cũng muốn cho em tôi đi, nhưng mà nó cũng không đi được.”

Bạch Tân Vũ không thèm để ý cậu ta, nghĩ thầm đồ hai lúa như cậu ta há có thể hiểu được cuộc sống ung dung tự tại của cậu sao.

“Tôi tên là Tiền Lượng, là tương lai……” Mắt Hí vươn tay, làm cái động tác tay biểu hiện mục tiêu rất chi là lớn lao, “Sáng ngời.”

Bạch Tân Vũ không yên lòng nói: “Tôi tên là…… Bạch Tân Vũ.” Cậu không hề có hứng thú với câu trả lời của những người này, mặc dù cậu là người không có bản lĩnh, nhưng bởi vì đầu thai tốt, bản tính tự tôn của một cậu ấm nhà giàu đã có từ trong xương, lại thêm nhiều năm giao thiệp với người không phú tất quý(1), làm sao có thể để ý đến lũ con nít nông thôn này chứ, cậu bây giờ chỉ muốn gọi điện thoại liên tục, trong lòng cầu nguyện cho anh cậu mau nghe điện thoại một chút thôi, nhưng điều khiến cho cậu thất vọng chính là, xem ra anh cậu quyết tâm bỏ mặc cậu tự sinh tự diệt rồi.

(1)   Không phú tất quý: không có tiền thì cũng có địa vị.

Một lát sau, người đàn ông đeo mắt kính nọ quay trở lại, hắn ở trong xe vỗ tay một cái, thu hút sự chú ý của mọi người, “Xin chào tất cả mọi người, từ hôm nay trở đi, hoan nghênh mọi người chính thức vinh dự trở thành quân giải phóng của nước cộng hòa nhân dân Trung Quốc, bộ quần áo mọi người đang mặc trên người, nó không chỉ là quần áo, mà còn là dấu hiệu tượng trưng cho uy nghiêm và vinh dự của người lính, hi vọng kể từ ngày mọi người khoác bộ áo này lên, hãy nhớ kỹ làm một người lính có đạo đức và danh dự, chăm chỉ huấn luyện, dám đánh dám liều, vì bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân mà cống hiến một phần năng lực của mình.”

Bạch Tân Vũ liếc mắt xem thường, tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại di động, cậu đang ở trên nhóm WeChat than phiền với bạn bè mình bị sung quân biên cương.

“Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Vương Thuận Uy, là người hướng dẫn đội tân binh của lần tổ chức này, người mới vừa rồi là chỉ huy đội tân binh lâm thời, Hứa Sấm, lần này chúng ta tuyển tổng cộng hơn 600 tân binh đến từ khắp nơi trên cả nước, đến Tân Cương rồi, sau ba tháng huấn luyện, mọi người sẽ căn cứ vào tình hình mà bị phân công đến những đội khác, dĩ nhiên trong ba tháng này, tôi và chỉ huy Hứa sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện mọi người. Tất cả mọi người bắt đầu từ bây giờ, sẽ phải cùng nhau chung sống, cùng nhau huấn luyện, tương lai có thể sẽ là đồng đội cùng tiến lên mặt trận giết địch, hi vọng mọi người xem nơi đây có đồng đội như nhà của mình.”

Sau khi hắn nói xong, bỗng trong xe phá lên một trận vỗ tay, trên gương mặt của tất cả tân binh đều mang theo khát khao được phục vụ quân đội, chỉ riêng mình Bạch Tân Vũ, từ đầu tới đuôi cúi đầu hí hoáy điện thoại di động, sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, đúng lúc cậu vừa nhận được một tin nhắn từ WeChat, một tiếng “bing” nháy mắt vang lên, giữa toa hành khách an tĩnh lại cực kỳ chói tai. Ánh mắt của mọi người lại bắn về phía cậu một lần nữa.

Bạch Tân Vũ chợt ngẩng đầu lên, mờ mịt luống cuống ngó nghiêng chung quanh, “Ơ, gì thế.”

Vương Thuận Uy nhíu mày nhìn cậu.

Lần chiêu binh lần này là do hắn phụ trách, trong quân đội có vài tên lính như vậy, được đường dây đặc biệt nhét vào, thằng nhóc cà lơ phất phơ này cũng chính là một trong số đó, hắn biết Hứa Sấm tức giận, hắn cũng không muốn, nhưng mà trong hay ngoài tổ chức, cũng không ít chuyện tình nghĩa lui tới, hễ là nơi có người thì tránh không được, trưởng đoàn cũng nhét hồ sơ vào trong ngực hắn, hắn có thể nói một chữ “Không” sao.

Mặc dù người này là do hắn xếp vào, nhưng nhìn cái tên thiếu gia nhà giàu ốm yếu gầy gò này, hắn cũng không thấy vừa mắt cho gì, bèn thở dài, “Đồng chí nhỏ này, cậu làm gì đó?”

Bạch Tân Vũ phe phẩy cái điện thoại di động, vô tội mà nói: “Sao thế.”

Vương Thuận Uy nghiêm túc nói: “Cấp trên đang nói chuyện, không được phép chơi điện thoại đi động hoặc làm gây mất tập trung.”

Bạch Tân Vũ nhún vai một cái, nhét điện thoại vào trong túi.

Vương Thuận Uy nhìn điệu bộ coi thường của cậu, trong lòng cười khẩy, đến quân đội rồi cậu sẽ được nếm mùi đau khổ, sớm muộn gì tật xấu của cậu cũng bị chỉnh đốn thôi.

Sau khi dứt lời, Vương Thuận Uy bước đi.

Trong toa hành khách đều là tân binh, mọi người vẫn chưa quen biết lẫn nhau, lúc đầu còn không biết nói chuyện như thế nào, qua mấy giờ liền trở nên thân thiết ngay…, nào là tán dóc, đánh bài, những đứa trẻ này trung bình cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, rất dễ mở rộng cánh cửa lòng, khiến cả toa hành khách náo nhiệt lên không ít.

Chỉ có một người, không hề ăn ý với mọi người xung quanh, đó chính là Bạch tiểu thiếu gia.

Bạch Tân Vũ từ lúc ngồi lên xe vẫn chỉ cúi đầu hí hoáy điện thoại di động, sau mấy giờ thì điện thoại hết pin, trên xe lại không có chỗ sạc pin, cậu bực bội kinh khủng, dứt khoát nhắm mắt  định nghỉ ngơi.

Tiền Lượng đẩy cậu một cái, “Này, đánh bài không?”

Bạch Tân Vũ lắc đầu một cái, ngay cả mắt cũng không thèm mở.

Có người nhỏ giọng nói: “Tiền Lượng à, cậu chớ có xía vào cậu ta, cậu không thấy người ta không thích nói chuyện với chúng ta sao.”

Bạch Tân Vũ nghĩ thầm đúng vậy đấy, tôi không thích nói chuyện với mấy người đâu, phiền lắm, cũng chớ có ai đến làm phiền tôi. Cậu mang một cỗ uất ức, hoang mang, tức giận, bất an, kèm thêm nhịp điệu lắc la lắc lư của toa xe, cứ thế mà ngủ luôn.

Không biết ngủ đã bao lâu, cậu tỉnh dậy, phát hiện trời đã tối, nhân viên phục vụ bắt đầu đẩy xe thức ăn phát cơm tối.

Cơm hộp trên xe lửa, dĩ nhiên độ khéo léo chẳng tới đâu, tâm trạng của Bạch Tân Vũ vốn cực kì kém, lại nhìn thấy món ăn mặn và món ăn chay trong hộp cơm lẫn lộn thành một cục, cậu lập tức không còn bụng dạ nào ăn uống nữa, Tiền Lượng thấy cậu không ăn, nhét luôn phần của cậu vào trong bụng.

Ước chừng hơn chín giờ tối, Bạch Tân Vũ đã ngồi tù tì 6 tiếng đồng hồ, cảm thấy eo mỏi mông đau, cổ cứng rất khó chịu, cậu không nhịn được hỏi “Tiền Lượng, trên xe này có chỗ ngủ chứ.”

Tiền Lượng nói: “Có đấy, hình như bên kia đầu xe là giường nằm.”

“Vậy mấy giờ mới qua bên đó?”

“Hửm? Qua bên đó?”

“Giường nằm đó.”

Tiền Lượng trừng mắt nhìn, “Chúng ta không có nằm giường đâu.”

Bạch Tân Vũ trừng thẳng hai mắt, “Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đến Tân Cương sao?”

“Đúng vậy.” Tiền Lượng đương nhiên nói: “Giường nằm đắt lắm.”

Bạch Tân Vũ đơn giản không thể tin được lỗ tai của mình, “Mấy… mấy ngày thế?”

“Có thể là hai ngày. Đến Urumqui rồi phải chuyển xe lửa Tân Cương, ngồi xe lửa xong còn phải ngồi ô tô nữa, dù sao nơi đó cũng rất là xa, ở biên giới tổ quốc đó.” Tiền Lượng không cho là đúng mà nói: “Tán dóc, rồi đánh bài một chút, thật ra cũng rất nhanh ấy mà.”

Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hận không thể ngất luôn cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.