Tiểu Anh Đào

Chương 46




cavien6666

Hành lý của Lạc Anh thoáng chốc liền theo băng chuyền đi ra, chiếc vali 24 inch màu trắng, Thẩm Chi Châu liếc mắt một cái đã nhìn thấy, đi lên, một tay nhấc lên, lôi kéo tay Lạc Anh đi.

Cô bé thật lâu chưa từng xuất ngoại, thời gian sai lệch điên đảo có chút khó chịu, lúc này là ba giờ sáng ở Bắc Kinh.

Cô dụi mắt, mệt đến cả người vô hồn, vành mắt đều đỏ, tơ máu dị thường rõ ràng.

Chỉ im lặng nắm tay Thẩm Chi Châu, chậm rãi đi.

Người đàn ông nhận thấy cô không thích hợp, liếc xuống: "Anh đào, rất mệt?"

"Ừ." Lạc Anh mím môi, nức nở một tiếng, "Muốn đi ngủ."

Thẩm Chi Châu mua bánh mì cho cô ăn, lại thuận tay lấy một chai nước, để cô lấp đầy bụng trước: "Nhịn thêm chút nữa, đi trở về, là có thể ngủ."

Lạc Anh cố nén cơn buồn ngủ, mở to hai mắt nhìn anh.

Thẩm Chi Châu duỗi tay tới giúp cô giãn ra một chút mày: "Thế nào? Không phải là rất mệt sao? Nhìn anh như vậy..."

"Nhìn anh." Lạc Anh nói đến đương nhiên, quyệt quyệt miệng, "Lâu như vậy không gặp, muốn nhìn anh một chút ở San Francisco trải qua thế nào, là gầy hay là béo."

"Em nghĩ sao?"

"So trước kia béo một chút, không như trước kia gầy, dễ nhìn rất nhiều."

Đường nét tinh xảo mềm mại của quai hàm vẫn còn đó, hầu kết rõ ràng, đôi mắt tối đen thâm thúy, tóc đen mượt cắt ngắn, đội mũ lưỡi trai, cả người đều có tinh thần.

Lạc Anh chớp mắt, còn nói: "Thẩm Chi Châu, em thế nào cảm giác, anh đến nơi này cuộc sống rất dễ chịu?"

"Còn không phải là kết quả bị người nào đó ép ăn ba bữa một ngày."

"A, cũng đúng."

Thẩm Chi Châu tìm xe taxi, mở cốp, thoáng khom lưng đem vali của Lạc Anh bỏ vào.

Lúc cúi người, cô bé nghịch ngợm đứng nhón chân, đưa tay xoa xoa tóc sau đầu anh: "Ngoan nha ~ "

Lạc Anh: "Đúng giờ ăn cơm chính là đứa trẻ ngoan."

Thẩm Chi Châu: "..."

•••••

Chiến đội NG ở khách sạn cách nhà thi đấu đặc biệt gần, ở trung tâm thành phố, mà sân bay ở vùng ngoại thành, cho nên lộ trình hơi xa.

Lạc Anh lên xe, liền nghiêng đầu tựa vào vai người đàn ông buồn ngủ, nguyên bản chỉ là nghĩ nghỉ ngơi một lát, kết quả thật sự ngủ mất.

Bỏ lỡ vẻ đẹp thịnh vượng, rực rỡ của chợ đêm dọc đường.

Năm phút trước khi đến, Lạc Anh giống như có ý thức tỉnh lại, xoa tóc, mở to đôi mắt mông lung hỏi: "Em ngủ đã bao lâu? Đến sao?"

"Không lâu, nhanh đến."

Tới khách sạn.

Thẩm Chi Châu đưa Lạc Anh vào, trực tiếp lên tầng 24.

Chiến đội NG bao một tầng khách sạn, ở xung quanh đều là thành viên chiến đội, hoặc là người chơi chuyên nghiệp trong trò chơi khác.

Cửa thang máy rộng mở, Lạc Anh đi theo bước chân Thẩm Chi Châu, ngay khi bước ra gặp được chàng trai sạch sẽ Thư Bội thích.

Bởi vì từng gặp mặt một lần, chàng trai kia cũng nhìn cô một cái, Lạc Anh hướng hắn lễ phép cười cười, hắn cũng gật gật đầu.

Sau khi chào hỏi xong, hắn không rên một tiếng, đan tay nhét vào túi lạnh lùng đi vào thang máy, xuống lầu.

Thẩm Chi Châu rõ ràng thấy cảnh vừa nãy, thái dương nhảy dựng, hỏi: "Em biết hắn ta?"

"Đúng,đã gặp qua." Lạc Anh nhớ lại một chút, "Chính là ngày đó em đi câu lạc bộ, chờ anh huấn luyện thôi, liền nhìn thấy cậu ta."

"Em đã đi đến tòa nhà liên minh huyền thoại?" Thẩm Chi Châu ngữ khí không thể tin được.

Đi đến phòng, anh lấy ra chìa khóa, mở cửa.

Kiến trúc câu lạc bộ NG là ba tòa kết nối với nhau, trung gian là CF, hai bên phân biệt là PUBG cùng LOL, muốn từ PUBG đi đến LOL, phải đi qua một đoạn đường dài.

Lạc Anh không cảm thấy có cái gì không ổn, hơn nữa là Thư Bội mang cô đi: "Đúng vậy, như thế nào?"

"Ồ."

Lạc Anh:???

Cô nhíu nhíu mày, cái gì, giọng điệu này là sao!

Cửa phòng khách sạn mở ra, người đàn ông kéo vali đi vào, thay đổi giày, rót ly nước trên bàn, một ngụm uống hết, vẻ mặt lạnh lùng.

Lạc Anh vừa mới ở trên xe ngủ một giấc, lúc này tinh thần rất tốt, lặng lẽ liếc nhìn anh, càng nhìn càng phát hiện không thích hợp.

Rất kỳ quái a!!!

Là từ khi nào thì bắt đầu trở nên kỳ quái đâu?

Ở trong thang máy, anh còn véo mặt cô, nói muốn hôn một cái, bị cô cự tuyệt, nhất định phải trở về phòng hôn lại.

Vừa ra thang máy liền biến thành như vậy, hiện tại cũng không hôn cô, đối với cô lạnh lùng...

Lạc Anh bĩu môi, buồn bực thổi thổi tóc mái mỏng trên trán, ngoan ngoãn ngồi dưới đất cởi giày ra, thay dép khách sạn.

Người đàn ông mắt lạnh đảo qua: "Không thể ngồi trên ghế đổi?"

"Hả?" Lạc Anh không nghe rõ, cho rằng anh cuối cùng cũng nói với cô, quay đầu mặt mày cong cong đối với anh cười, "Anh nói cái gì?"

Thẩm Chi Châu đối diện với đôi mắt sạch sẽ trong suốt của cô, đôi đồng tử vô tội đơn thuần đến cực hạn, hại anh trong lúc nhất thời không tức giận được, ngữ khí hơi dịu chút: "Không có gì."

Lạc Anh:?

Cô đứng lên, nhíu mày: "Thẩm Chi Châu?"

"..."

"Anh làm gì không để ý đến em?"

Người đàn ông liếc cô, tầm mắt dừng ở trên người cô, không rời đi.

"Rất thờ ơ." Lạc Anh bĩu môi, giống một con mèo sẵn sàng hành động, từ một nơi bí mật gần đó ẩn nấp hồi lâu, đột nhiên như một mũi tên lao lên, ôm lấy anh, ngước mặt, cằm tựa vào ngực anh, cười tủm tỉm, "Nói! Anh có phải đang ghen không? Có phải không? Chắc chắn là đúng rồi, nhìn sắc mặt anh, anh còn không cười lấy một cái."

"..." Người đàn ông ôm eo cô, mạnh miệng mở miệng, "Nói bậy cái gì?"

"Em nào có nói bừa." Lạc Anh theo dõi anh, thích thú nhìn vẻ không được tự nhiên của anh, "Không phải là bởi vì vừa mới ở cửa thang máy gặp cậu bé kia thôi, có cái gì mà ăn dấm?"

Cô dừng một chút, như là làm ra quyết định rất lớn, ho khan hai tiếng, thì thầm: "Em nói cho anh một bí mật, nhưng là anh không thể nói cho người khác biết."

"Bí mật?" Thẩm Chi Châu thoáng nhíu mày, đặc biệt mẫn cảm hỏi, "Về thằng nhóc kia?"

"Ừ, đúng rồi."

"Anh không muốn biết."

"Anh muốn biết."

"Lạc Anh."

"Anh chỉ cần nghe thôi." Cô bé như là cố tình trêu chọc anh, "Nhưng là không được nói cho người khác biết, nhất là thành viên trong đội anh... cậu bé vừa rồi, kỳ thực là đối tượng Thư Bội thích hơn nữa đang theo đuổi."

"Cái gì... Cái gì?"

Lạc Anh lại bổ sung câu: "Đúng vậy, chính là ngày đó Thư Bội mang em đến chỗ liên minh huyền thoại, nói với em."

Thẩm Chi Châu qua vài giây, mới phản ứng lại, kéo gần khoảng cách với cô.

Lạc Anh xì cười ra tiếng.

"Anh còn nói không có ghen? Vừa mới anh đều không để ý đến em, không để em vào mắt." Cô làm bộ thương tâm ai oán câu, dang tay ra, "Làm sao có thể để ý như vậy... em chẳng qua là cùng cậu ta chào hỏi mà thôi."

"..."

Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ nhìn cô, ôm lấy hai tay kia ấn cô vào trong ngực, ánh mắt buông xuống, mùi bạc hà mát lạnh tràn ngập xung quanh cô, lành lạnh, dễ ngửi.

Cô hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, vẫn còn nói tiếp, tiếng nói mềm mại theo hàm răng trắng ngà xuất ra, phát ra mãnh liệt lên án: "Chỉ gật đầu một cái, cũng không nói chuyện, một chữ cũng chưa nói. Tại sao có thể như vậy...Em rất vô tội... tự nhiên bị lạnh nhạt... Không được, em muốn đổi bạn trai -- ưm. "

Lạc Anh vừa nói xong câu cuối cùng, còn chưa có thở lấy một hơi, môi mỏng đã bị ngăn chặn.

Người đàn ông cúi người, chủ động tấn công, ngón tay nắm vành tai vành tai mềm yếu của cô, nâng lên gương mặt cô, hôn xuống, chặn lại đôi môi mềm mại, mang theo một tia vội vàng xao động,hôn cho đến khi cô khó thở, mới chậm rãi buông cô ra.

Cô dựa vào anh, cúi xuống, thở dốc, đôi mắt ướt sũng,vẫn vòn dư vị thân mật vừa rồi.

Người đàn ông còn nắm vành tai cô, vô thức xoa xoa, cô sợ run một cái, trừng anh.

"Anh đào, em vừa mới nói cái gì? Đổi bạn trai...?"

Lạc Anh sửng sốt, không hiểu có chút sợ hãi: "Em nói bừa."

Anh nâng cằm cô lên, cắn một ngụm để trả thù.

Lạc Anh đẩy anh ra, nhíu mày: "Đau..."

"Lần sau không cho nói."

•••••

Lạc Anh dám nói, hiện tại cô nam quả nữ sống chung một phòng, cô khí lực lại không có lớn như Thẩm Chi Châu, nên lúc nào cũng bị "Khi dễ".

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lạc Anh luôn luôn nhìn sắc mặt người khác.

Cô chạy chậm đến vali, mở ra vali, đem quần áo bản thân, đồ trang điểm, còn có một chút đồ dùng hằng ngày lấy ra, quần áo tùy tay ném ở trên giường.

Thẩm Chi Châu đi qua, mở túi nhỏ cô đựng quần áo, tùy ý nhìn nhìn, bên trong một bộ một bộ, hồng cánh sen xanh nhạt còn có màu cam...

Lạc Anh thấy, chống nạnh rống lên câu: "Thẩm Chi Châu, anh làm cái gì!? Cầm cái kia... Cái kia làm gì?"

"..." Người đàn ông chậc một tiếng, "Không mang bộ anh thích?"

Lạc Anh: "......"

Anh thích là hai bộ đồ ren đen của Lạc Anh hiếm khi có, nhưng Lạc Anh đối với quần áo tối màu không dám hứng thú, là Thẩm Chi Châu mua cho cô, bình thường rất ít mặc, lần này tự nhiên cũng không mang.

Cô "Hừ" một tiếng, đỏ mặt, thành thật nói: "Cái kia em mấy ngày hôm trước nghĩ mặc tới, phát hiện nhỏ, bó sát, không mặc được."

"Nhỏ?" Người đàn ông híp mắt, đôi mắt nâu nhạt sáng lên,lộ ra vài tia nghiền ngẫm, rõ ràng không thể tin được.

"Đúng vậy." Lạc Anh không dám nhìn anh, tiếp tục sửa sang lại này nọ, "Này rất bình thường. Em cũng mới 18 tuổi, còn chưa có qua sinh nhật 19 tuổi đâu."

Lạc Anh nói chưa dứt lời, đã bị Thẩm Chi Châu tự tay nghiệm nghiệm xem có phải như vậy không.

Sau,anh ở bên tai cô, thấp giọng nói: "Hình như là lớn hơn một chút."

"..."

Lạc Anh lông mi vừa động, mặt đỏ đến không dám trợn mắt.

••••

WCG là sự kiện thể thao điện tử quy mô lớn hàng năm, hàng năm đều sẽ có rất nhiều nhà đầu tư tham gia, được truyền thông trong và ngoài nước chú ý.

Trận đấu lần này định tại San Francisco, nhà thi đấu lớn nhất ở trung tâm thành phố.

Thỏ xám từ nhỏ sống ở Canada, nói tiếng nước ngoài rất tốt, cô cũng từng được công ty đưa đi tranh cử bình luận viên PUBG, nhưng không may bị loại, bị giao cho vị trí khác, chính là dẫn chương trình trước sau trận đấu.

Lạc Anh cảm thấy, vị trí này càng nổi bật, không có gì không tốt.

Vui vẻ gọi cô ấy hẹn ra ăn một bữa cơm, an ủi cô ấy: "Không có việc gì, mày không phải nói WCG hàng năm đều sẽ có sao? Năm nay không được chọn, nói không chừng sang năm được chọn? Tao cảm thấy, dẫn chương trình càng nổi bật nha, đứng ở trung tâm sân khấu cầm microphone, sau trận đấu còn có thể tiếp xúc gần gũi quán quân ôi, mày không thấy thật thích sao?"

Thỏ xám liếc cô một cái, nhăn mặt, uống nước chanh, nói: "Cũng chỉ có mày cảm thấy dẫn chương trình tốt hơn bình luận, mọi người đều chen nhau để đi bình luận. Nhưng mà chuyện cũng đã định rồi, cũng không có gì hay oán giận, chỉ có thể thuyết minh bản thân năng lực không đủ, vẫn cần nỗ lực."

"Đúng đấy." Lạc Anh cười nói, "Như vậy mới đúng. Đến lúc đó, tao sẽ chụp cho mày một bức độ phân giải cao."

"Thôi đi, mày vừa nhìn thấy P thần, liền nhanh chóng quên tao, nói một chút, mày bao lâu không tìm tao chơi?"

"Vậy hôm nay liền đền cho mày."

"Không được, tao buổi chiều đi diễn tập."

"Vậy sáng mai đền cho mày."

"Thành giao."

Lạc Anh được Thỏ xám đưa đi tham quan một lát, còn ngồi đu quay, ăn xong cơm trưa, hai người trực tiếp đi thẳng đến nơi tổ chức trận đấu.

"Đi lại đi, P thần chắc là đang thử máy, tao đưa mày qua."

"Được rồi, được rồi."

Lạc Anh theo sát Thỏ xám, đi qua đám đông khác nhau, đi qua lại, nhưng không có thấy Thẩm Chi Châu trên sân khấu, ngược lại là thấy người nước ngoài mặc đồng phục khác nhau, có người châu Âu, châu Á, các loại màu da đều có...

Cô băn khoăn nhìn một vòng, xác định Thẩm Chi Châu thật sự không ở chỗ này, quay người lại, vừa định rời đi --

Bỗng đâm phải một bức tường thịt, người nọ trên người có nhàn nhạt mùi thuốc, lẫn với mùi bạc hà quen thuộc.

Lạc Anh quay đầu, thấy sườn mặt tuấn mỹ của Thẩm Chi Châu, nở nụ cười, cả người đi lên.

Không quá vài giây, bên cạnh có người da đen nhìn từ trên xuống dưới Lạc Anh, đặc biệt là ở chỗ nào đó, ánh mắt nhìn chằm chằm phảng phất có thể nhìn thấu cái gì, dùng tiếng Anh nói một câu nói, có ý đùa giỡn...

Nhưng Lạc Anh nghe không hiểu, chỉ thấy Thẩm Chi Châu mặt lấy mắt thường có thể thấy được trầm xuống, cả người nhiễm lên một cỗ lạnh thấu xương, lạnh lùng liếc người da đen một cái.

Tiến lên vài bước, đem Lạc Anh hộ ở sau người, một tay nắm lấy cổ áo người da đen, tới gần hắn, môi mỏng hộc ra một câu: "What are you talking about?"

♡♡♡♡

Tác giả có chuyện muốn nói: có chút khí phách ô ô ô ô ô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.