Tiểu Anh Đào

Chương 30




cavien6666

Lạc Anh nhàm chán ở trong biệt thự vượt qua hai tuần lễ, trong lúc đó gọi cho ông ngoại hai lần.

Cô đặc biệt vì chuyện bản thân lừa ông ngoại, cảm thấy áy náy.

Chân thành xin lỗi ông vài lần, cũng giải thích rõ ràng chân tướng.

Ông thở dài: "Đứa bé ngốc... Ông ngoại thật sự không trách cháu...cháu trưởng thành, có ý nghĩ của riêng mình. Không nói với ông, khẳng định là sợ ông lo lắng, chỉ cần điểm xuất phát là tốt, ông ngoại sẽ không trách cháu."

Sau khi Đổng Đồng biết đại khái sự tình từ chỗ Lạc Bình Sinh, dần dần nới lỏng kiểm soát với Lạc Anh, đối mặt con gái cố tình gây sự, cũng chỉ cho là giống như trẻ con làm nũng cùng tranh cãi ầm ĩ, sẽ không lại mắng cô nữa.

Mỗi ngày buổi tối làm đồ ăn đều là Lạc Anh thích ăn, trong tủ quần áo quần áo váy luôn là sang trọng và cao cấp, cùng với đồ trang điểm không bao giờ dùng hết...

Thái độ duy nhất không đổi là, không cho phép cùng người đàn ông kia tiếp xúc.

Đổng Đồng cũng giải thích lý do của mình: "Mẹ từ nhỏ đến lớn không thế nào quản con, nhưng là hiện tại đã trở lại, có khả năng quản con, muốn cho con mọi thứ tốt nhất. Cho con ở phòng tốt nhất, cho con mặc quần áo đẹp mắt nhất... Con gái của ta, bất kể là ngoại hình hay là học tập đều là đứng đầu, đương nhiên, cũng phải ở cùng với người tốt nhất."

Lạc Anh cũng nhìn ra bà thay đổi, nhưng như trước cảm thấy vô lực.

"Tôi thực không giống trong tưởng tượng của bà ưu tú như vậy, mấy năm nay bà mặc kệ tôi, hiện tại mới đến quản tôi, còn nói cho tôi thứ tốt nhất? Bà có biết tôi muốn gì không?"

"Đó chỉ là những gì con nghĩ bây giờ, chờ con tiếp xúc nhiều trong vòng tròn của mẹ, tầm mắt của con sẽ mở rộng rất nhiều, cùng hiện tại không giống với..." Đổng Đồng nhẫn nại giác ngộ cho cô.

"Vòng tròn của bà? Tôi không có hứng thú." Lạc Anh giấu không được phiền chán, cau mày, nói, "Tôi hiện tại quan tâm nhất, chính là, bà chừng nào thì đem di động trả lại cho tôi? Bà ngay cả tự do của tôi đều cướp đoạt, còn nói muốn tốt cho tôi? Bà cho tôi là tên ngốc à? Thật dễ lừa!"

"Muốn di động?" Đổng Đồng kiềm chế nóng giận, tận lực không cùng cô tranh cãi, "Mẹ có thể cho con. Nhưng là, đêm nay mẹ đi gặp người bạn cũ, con đi cùng mẹ, ăn bữa tối, mẹ tự nhiên sẽ đưa cho con."

"Bữa tối? Bà xác định thật sự sẽ đưa cho tôi?" Lạc Anh có chút hoài nghi, nhưng đây là lần đầu tiên Đổng Đồng nhả ra, lại không nghĩ lỡ mất cơ hội này, do dự hỏi.

"Mẹ lừa gạt con bao giờ chưa?"

"Đúng vậy." Lạc Anh khóe môi nhếch lên châm chọc, không mặn không nhạt nói, "Có bao giờ bà lừa gạt tôi đâu? Bà nói không quay lại gặp tôi, liền nhất định không bao giờ quay lại."

Đổng Đồng bị Lạc Anh nghẹn một chút, mắt hơi chua xót: "Tiểu Anh..."

"Không phải chỉ là ăn một bữa sao?" Lạc Anh không nghĩ cái gì, quyết đoán đáp ứng, "Tôi đi."

•••••

Buổi tối.

Lạc Anh bị người hầu trang điểm, trên thân mặc áo len trắng lệch vai, mặc váy cashmere mỏng xu hướng mới nhất, lộ ra xương quai xanh tinh xảo khéo léo, tóc đen dài sửa sang lại, xõa trên đầu vai, làm cô dịu dàng thêm vài phần.

Nhưng khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, trên mặt còn phì như trẻ con, lại thêm vài phần thanh tú,tươi sáng.

Chưa thấy qua Lạc Anh ăn mặc như vậy, người hầu thấp giọng kinh thán vài câu, ào ào cảm khái, có thể thấy được phu nhân lúc trẻ, thậm chí so với phu nhân còn muốn xinh đẹp nhiều lắm.

Đổng Đồng lôi kéo tay Lạc Anh, để cô lên xe.

Lạc Anh ngồi trong xe co quắp bất an, gặp Đổng Đồng cũng ăn mặc rất trang trọng, trong khoảng thời gian ngắn có điểm mộng, cũng thật nghi hoặc đêm nay rốt cuộc phải đi làm gì.

Liền mím môi, thử thăm dò hỏi câu: "Bà có chắc là đi gặp bạn cũ không?"

Đổng Đồng nheo mắt nhìn cô: "Bằng không con cho là? Đúng thật là bạn cũ."

" Bạn cũ cần long trọng như vậy?" Lạc Anh vẫn là không tin, cao thấp đánh giá bà vài lần, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, "Bà sẽ không kéo tôi đi xem mặt đi?"

"..."

Đến khách sạn.

Lạc Anh bị Đổng Đồng lôi kéo đi thẳng vào phòng riêng, bên trong ngồi một người đàn ông trung niên ước chừng bốn năm mươi tuổi mặc tây trang giày da, có vẻ thông minh nho nhã.

Có một nữ thư ký đứng bên cạnh, tương đương tự phụ, chắc hẳn là loại người thượng lưu ngày thường không thể gặp.

Lạc Anh trước khi vào cửa, nhớ tới Đổng Đồng đáp ứng, kéo kéo tay áo của bà, muốn cầm điện thoại.

Đổng Đồng lo lắng nhìn cô: "Con hứa với ta trước, không thể gây rắc rối, không thể đi."

Lạc Anh nhíu mày, gật gật đầu.

Nội tâm lại âm thầm oán thầm vài câu: Tin tưởng tôi? Bà không phải thần kinh đi?

Đổng Đồng lại nhìn cô vài lần, nghĩ cũng không có khả năng luôn ngăn cô giao tiếp, ngộ nhỡ sau khi đi vào, bị phát hiện con gái mình không có di động, đúng là rất xấu hổ.

Đổng Đồng hạ mắt, đưa tay ra, tìm thấy di động trong túi xách đưa cho cô.

Lạc Anh nhanh chóng tiếp nhận.

Rốt cục lấy được di động của mình, nhưng ấn thế nào cũng ấn không lên, hỏi ngược lại: "Hết pin?"

"Ta lại không có sạc của con, chẳng lẽ còn phụ trách nạp điện cho con?" Đổng Đồng mỉm cười, "Theo ta đi vào."

Lạc Anh hừ nhẹ một tiếng.

May mắn, cô đã sớm dự đoán được sẽ thế này, trước khi ra ngoài, đem dây sạc cùng với củ sạc nhét vào trong túi.

Còn chưa có bật được nguồn, Lạc Anh bất ngờ không kịp phòng, thất tha thất thểu bị kéo đi vào, chân đi giày cao gót còn bị vấp, suýt nữa té ngã trên đất.

Bên trong người đàn ông trung niên thấy các cô đến đây, sửa sang lại một chút tây trang, đứng lên, thỏa đáng cười: "Tới rồi?"

Đổng Đồng chào hỏi quen thuộc: " Bạn học cũ, đã lâu không gặp. Cậu tới lâu chưa? Thật sự là ngượng ngùng, trên đường có hơi kẹt xe, tới muộn. Cậu đợi lâu rồi?"

"Không có. Tôi cũng vừa mới tới." Người đàn ông tiếp đón Đổng Đồng vào bàn ăn, cũng nhìn thấy Lạc Anh, hai mắt sáng ngời, tức thì cảm thấy cô bé xinh xắn đáng yêu, đẹp mắt đến không ngờ, "Này....Con gái cậu?"

"Đúng vậy." Đổng Đồng dịu dàng nhìn Lạc Anh, môi đỏ nở một nụ cười, "Đây là Lạc Anh."

Sau đó, hướng Lạc Anh nhắc nhở câu, "Còn không chào hỏi, đây là bạn của mẹ, chú Thẩm."

"Chú Thẩm?"

Lạc Anh gật gật đầu, lễ phép nở nụ cười, sau đó ngồi ở trên ghế, không coi ai ra gì nhanh chóng lấy trong túi dây sạc cùng củ sạc, sạc điện thoại.

Người đàn ông trung niên lên tiếng, nhìn qua còn rất hiền lành, hoàn toàn không có một chút người giàu lên mặt.

Ngũ quan rất đoan chính, lúc còn trẻ, đoán chừng là soái ca được rất nhiều nữ sinh theo đuổi.

Đổng Đồng nhìn thấy động tác của Lạc Anh, giận tái đi, mắng câu: "Đứa nhỏ này, vừa vào cửa, liền nghĩ đến di động, không có lễ phép."

Thẩm Nhậm nở nụ cười, một bộ hòa giải: " Quên đi. Tiểu Anh nhìn qua cũng không lớn, chúng ta ở tuổi này không phải cũng rất thích chơi sao?"

Di động cần sạc điện đến mức nhất định mới khởi động máy.

Lạc Anh thừa dịp này nhìn Thẩm Nhậm một cái, không hiểu cảm thấy hắn rất thân thiết.

Đổng Đồng theo nói: "Cũng không thể nói như vậy. Chúng ta trước kia không có điều kiện gì, muốn xem thêm sách, cũng không có tiền. Hiện tại không giống với, tất cả người trẻ tuổi đều đang cố gắng tiến bộ, giống như hổ tử nhà cậu, mười tám mười chín tuổi, ở tuổi này không phải ở nước ngoài học tập chăm chỉ sao?"

Thẩm Nhậm kiêu ngạo cười cười, trêu ghẹo nói: "Nỗ lực có ích lợi gì? Học tập, bản thân cũng phải có hứng thú. Tôi mỗi ngày đều bận rộn, cũng không thấy chia sẻ với tôi, về nhà gặp tôi cũng không có."

Đổng Đồng cười: "Đúng rồi, nó hôm nay thế nào không có tới?"

Lạc Anh không có nghe hai người đối thoại, cũng không muốn biết bọn họ luôn luôn nói "Hổ tử" là ai.

Sau khi di động khởi động, đợi vài giây, còn chưa có mở khóa, chỉ thấy liên tiếp tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ truyền đến.

Hôm nay là ngày thứ hai Thẩm Chi Châu kết thúc trận đấu.

Gần trăm cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn hiển thị trên di động, ngay cả Thỏ xám cũng đang tìm cô, chắc là sắp phát điên rồi.

Lạc Anh nhanh chóng đi vào, trả lời một câu: [ tôi không sao, chỉ là xảy ra vài chuyện. ]

Thẩm Chi Châu trả lời rất nhanh, gần như là vài giây, đơn giản rõ ràng chính xác, nhưng vội vàng: [ ở đâu? ]

Hắn nhanh chóng gọi điện thoại đến, Lạc Anh không tiện nghe, liền treo.

Trực tiếp nói cho hắn biết: [ Em ở xx khách sạn, phòng riêng xx tầng năm. ]

Lạc Anh ủy khuất gõ chữ: [ em bị mẹ đưa đến, em đi không được, bên ngoài có người canh. Anh tới mang em rời đi, được không? ]

Thẩm Chi Châu biết cô không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi: [ Được, chờ anh. ]

Sau khi gửi tin nhắn không nói gì thêm.

Lạc Anh để di động xuống, đồ ăn đã lên hơn phân nửa, trên mặt bàn có rất nhiều món ăn tinh xảo.

Cô nhìn Đổng Đồng một cái, một bên lo lắng lấp đầy bụng, một bên chờ Thẩm Chi Châu đến.

Lạc Anh cắn chân gà.

Còn âm thầm tính toán, nếu như Thẩm Chi Châu đến đây, nên rời đi như thế nào....

Muốn đánh nhau sao? Nhưng cô đi giày cao gót, như thế này phải cởi ra.

Thẩm Chi Châu đánh thắng được hai trợ lý bên ngoài sao? Nhìn hai người kia cũng không mạnh lắm, chắc là đánh thắng được đi.

Lạc Anh chậc một tiếng.

Mặc kệ, đến đây lại nói.

Chỉ là,cô có chút đồng tình chú Thẩm, một bữa tối ngon lành bị cô phá.

Lạc Anh nhìn Thẩm Nhậm với ánh mắt vô tội lại đồng tình.

Thẩm Nhậm nhìn Lạc Anh cười cười, nói: "Tiểu Anh thật sự là so với tên bất hiếu nhà tôi nhu thuận hơn, ít nhất còn đồng ý cùng cậu lại đây. Hôm nay tôi gọi điện thoại cho nó, hỏi nó có muốn đến ăn một bữa cơm, bị nó trực tiếp treo."

"Không phải chứ?" Đổng Đồng tiếc nuối cực kỳ, trên mặt biểu cảm càng không nhịn được, kế hoạch ngâm nước nóng, chậm rì rì nói, "Khả năng Chi Châu bận chuyện của mình đi, chàng trai thôi, so với cô gái có chủ kiến hơn..."

Nghe thấy hai chữ "Chi Châu", Lạc Anh suýt chút nữa phun cơm ra, bị nghẹn, ở trên bàn cơm liều mạng ho, ho ánh mắt đều đỏ.

Đổng Đồng vỗ vỗ lưng cô, nói thầm: "Ăn vội như vậy làm gì? Lại không có ai tranh với con."

Lạc Anh cả đầu đều là dấu chấm hỏi, nhìn chằm chằm chú Thẩm nửa ngày, mới khiếp sợ hỏi: "Thẩm Chi Châu... Là con trai của ngài?"

Thẩm Nhậm cũng không có nhìn ra cái gì, hòa ái ứng câu: "Đúng vậy, như thế nào?"

"..."

Cùng lúc đó, cửa phòng "Chi" một tiếng bị người đá văng ra.

Một người đàn ông mặc áo khoác trùm đầu màu đen, cao cao gầy gầy xông vào.

Hắn dáng người dài, ngũ quan tinh xảo, đứng ở cạnh cửa, đỉnh đầu đèn lưu ly chiếu một vòng vòng ánh sáng xuống dưới, phản chiếu rõ ràng hình dáng hắn sắc như dao, đi thong thả theo tầng hào quang, so với tác phẩm nghệ thuật còn xuất sắc hơn.

Nhưng mắt lại hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Anh.

Tầm mắt mọi người trong phòng đều bị hấp dẫn.

Mọi người sững sờ nhìn hắn.

Cũng bao gồm Lạc Anh.

Bởi vì, đứng ở cửa, đúng là cô vừa mới kêu đến, chuẩn bị đánh nhau - Thẩm Chi Châu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.