Tiếng Vang

Chương 21




Tối đến tôi nhờ nhà hàng gửi hai phần ăn tối dưới ánh nến sang, đặt một phần ở bên cạnh anh, ánh nến soi sáng cánh hoa, lóng lánh ánh nước soi rọi.

“Em thấy em có hơi hối hận rồi.” Tôi nhẹ giọng nói.

“Đáng lẽ hôm kia em không nên đăng bài trên vòng bè, hoa chó má gì chứ, cho dù có đẹp đến đâu, cho dù ý nghĩa có hay đến nào thì sao, em không thể hiểu được.”

“Anh có hiểu không?”

Anh không trả lời.

Tôi nhấp một hớp rượu rồi cười nói: “Anh không biết, mẹ nó anh là đồ ngu ngốc, mẹ nó anh nhìn lén tường nhà của ông đây, chặn số lớn thì thêm số nhỏ, đờ mờ anh còn dám lừa ông đây rằng anh là khách hàng, để em đồng ý kết bạn.”

“…”

Tôi chỉ là có hơi buồn chút thôi.

Muốn Tiểu Đường của tôi đến an ủi đôi chút mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.