Tiếng Vang

Chương 2




Con người này của anh lúc sống thật sự quá thất bại, không có người nhà cũng không có bạn bè, tro cốt vẫn là để tôi nhặt về, nếu không phải vì đã chung sống bên nhau tám năm thì còn lâu tôi mới nghỉ việc để dẫn anh về nhà.

Bó hoa kia vẫn luôn được anh ôm trong lòng, thời điểm anh đưa cho tôi khi tôi đến anh còn cười với tôi, tôi không nhận lấy nó mà quay người lại tính lấy khăn giấy cho anh, rồi anh tắt thở.

Anh còn chưa kịp nói với tôi lời nào, miệng đầy là máu, nụ cười đầy máu kia trông rất thê thảm, tôi quả thật muốn lấy khăn giấy lau đi cho anh, nhưng anh đã chết rồi.

Bác sĩ đề nghị tôi vứt bó hoa kia đi, chắc hẳn là cho rằng trên đó có dính máu nên không may mắn gì gì đó, tôi nhìn gương mặt anh bị bác sĩ lấy vải bố trắng trùm lên, còn bó hoa thì lại được y tá nhẹ nhàng nhặt lên chuẩn bị ném vào thùng rác y tế, tôi vô thức nhận lấy, vốn dĩ muốn tỏ ra lễ độ đôi chút nhưng lúc đó lại không nói được lời nào, chỉ biết nhìn cánh hoa đã nhuốm máu, cổ họng như bị chặn lại.

Đây là hoa mà anh đưa cho tôi.

Tôi nghĩ,  là bó hoa anh tặng cho tôi, một bó hoa cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.