Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Chương 13




Dịch: LTLT

Chờ hai người bận rộn xong, món ăn đều bưng lên bàn, thì ánh sao đã chiếu sáng ngọn đèn của mỗi nhà rồi.

Thẩm Thức Thiềm lấy ra hai bình rượu nhỏ, đựng trong bình thủy tinh nhỏ, miệng bình nhét cái nút gỗ treo sợi dây thừng. Vừa mới rút nút gỗ ra, hương rượu liền bay khắp phòng.

Mạnh Tân Đường tiến đến gần ngửi thử, rất ngạc nhiên.

“Rượu lão Cố ủ thơm vậy sao?”

Khi rót rượu vào trong ly, từ ít đến nhiều, âm thanh phát ra sẽ thay đổi nhịp điệu. Thẩm Thức Thiềm không nhìn ly rượu, mà vào lúc rót rượu, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Mạnh Tân Đường.

“Đừng coi thường lão Cố, ông ấy là ông lão hiểu rượu nhất mà tôi từng thấy. Còn biết hát hí, còn biết làm diều, vô cùng có tài.” Nói xong giống như tự nói với mình, lắc đầu nhỏ giọng lầm bầm “Chỉ là có lúc quá cứng đầu.”

Cậu nhấc cổ tay lên, cắt đứt dòng chảy giữa bình rượu và ly rượu.

Mạnh Tân Đường ly rượu trên bàn, không đầy không thiếu, mặt rượu và mép ly giữ lấy một khoảng cách gần gũi vừa vặn.

“Lần đầu tiên uống rượu với anh.” Thẩm Thức Thiềm cầm ly rượu ngồi đối diện, khẽ đưa ly về phía trước, mỉm cười nói, “Nếm thử trước đã?”

Cách hai lớp mắt kính và một bàn rượu, Mạnh Tân Đường vẫn có thể khắc họa rõ nét ánh mắt của cậu.

Hắn nâng ly chạm vào ly cậu, nói: “Vinh hạnh của tôi, cảm ơn đã chiêu đãi.”

Rượu trong tay Thẩm Thức Thiềm đong đưa, bị nụ cười mang đi. Cậu nhận ra mình vô cùng thích Mạnh Tân Đường kiểu cách với cậu, lần đầu tiên gặp mặt cũng vậy, hắn nắm tay cậu, hắn nói, vinh hạnh của tôi.

“Cười gì vậy?”

Thẩm Thức Thiềm nhấp một hớp rượu: “Cười anh, quá biết nói chuyện.”

“Tôi biết nói chuyện?” Kiểu nói này thật sự là lần đầu tiên Mạnh Tân Đường nghe nói, hắn hơi trầm ngâm, đặt ly rượu xuống, “Hình như chưa từng có ai nói như thế này.”

Mạnh Tân Đường cầm đũa lên, khi đưa đến nửa chừng hình như có hơi chần chừ, sau đó, đầu đũa chuyển phương hướng, rơi xuống trên dĩa bông cải xanh mơn mởn.

“Tôi nói rồi đấy, lần đầu tiên gặp anh tôi đã thấy, lời nói của người này thật là dễ nghe.” Thẩm Thức Thiềm lập tức nói. Cậu nhìn Mạnh Tân Đường ăn bông cải, bèn hỏi: “Thế nào? Ngon không?”

Mạnh Tân Đường không biết là lúc này nên đánh giá bông cải xanh hay là chút muối trong nước, nhưng suy nghĩ đầu tiên trong bụng, là mặc kệ nói thế nào, tóm lại vẫn phải khen.

“Ăn ngon, mặn nhạt vừa đủ, độ lửa vừa vặn.”

Thẩm Thức Thiềm ở đối diện nghe xong thì chống đầu cười, nếu không phải vẻ mặt trước khi đặt đũa xuống của Mạnh Tân Đường có hơi khó tả, không chừng cậu sẽ tin lời khen thuận miệng này.

Đổi sang bên cạnh, Thẩm Thức Thiềm, nếm thử mấy miếng món cá và tôm của Mạnh Tân Đường, vậy mà còn ngon hơn cậu nghĩ nữa.

“Tuy biết là anh biết nấu ăn, nhưng không nghĩ là anh nấu giỏi đến như vậy.” Cậu lại gắp một con tôm bỏ vào miệng, giữa răng môi đều tràn ngập một hương thơm rất đặc biệt, “Này, cũng quá ngon rồi.”

Mạnh Tân Đường nghe thế mới coi như yên tâm, cũng gắp một miếng nếm thử. Lúc nấu ăn nghe thấy Thẩm Thức Thiềm nói cậu ăn rất thanh đạm, cho nên khi nấu hai món này, hắn bỏ gia vị ít hơn một chút so với bình thường, tạm thời phát huy, không biết có hợp với khẩu vị của Thẩm Thức Thiềm hay không.

“Những đốm màu đỏ này là gì?” Thẩm Thức Thiềm gắp một miếng cá nhỏ lên hỏi.

“Tôi băm nát cà chua rồi bỏ vào làm nguyên liệu phụ, sợ cậu ăn quá nặng mùi.”

Thẩm Thức Thiềm hoàn toàn không cách nào suy nghĩ ra được bỏ cái gì sẽ mang đến hương vị gì, con người đối với lĩnh vực không biết luôn là tràn đầy kính nể và khâm phục, nghe như thế, càng cảm thấy Mạnh Tân Đường giỏi vô cùng.

“Anh là thích nghiên cứu những thứ này hay là thế nào? Bình thường lúc anh đi làm, chắc hẳn rất bận rộn phải không?”

Cứ coi như là nấu ăn cho em gái ăn không thể không học, thì đây cũng đã sớm vượt qua trình độ “ăn được” rồi.

Mạnh Tân Đường gật đầu, mỉm cười nhìn cậu nói: “Tôi không có sở thích gì khác, cuộc sống khá buồn tẻ, cho nên khi không có việc gì, thì tự mình suy nghĩ mấy món ăn. Nếu cậu thích, sau này rãnh rỗi tôi có thể thường đến ghép bàn với cậu.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Thẩm Thức Thiềm đang cúi đầu gắp đồ ăn, khi trả lời, đầu chưa kịp ngẩng lên, giống như một ông lão nhướng mắt, để ánh mắt xuyên qua bên trên mép gọng kính chạy qua đây.

Trong mắt Mạnh Tân Đường nhìn thấy, sinh động và đáng yêu.

“Mắt kính của cậu bao nhiêu độ?” Mạnh Tân Đường bất chợt hỏi.

“Hả?” Thẩm Thức Thiềm ngẩn người một lát mới trả lời lại. Cậu giơ tay trái lên, chỉ kính bên mắt trái: “Mắt trái 0.5 độ.” Lại di chuyển tay, chỉ bên phải: “Bên phải kính thường.”

Lần này đến lượt Mạnh Tân Đường “À”, hắn dở khóc dở cười hỏi: “0.5 độ vì sao muốn đeo mắt kính?”

Hai mắt của hắn đều hơn 4 độ, bên mắt trái còn bị loạn 0.5 độ, mắt đeo kính nhiều năm như vậy, thật sự cảm thấy rất bất tiện.

Người ngồi đối diện đẩy gọng kính, nói: “Dễ nhìn đó.”

Mạnh Tân Đường phì cười. Ừ, đây là Thẩm Thức Thiềm.

“Nào.” Hắn dứt khoát nâng ly rượu lên, “Mời người dễ nhìn.”

Hai người vừa ăn vừa nói, bất tri bất giác, rượu đã vơi đi hơn một nửa. Thẩm Thức Thiềm đung đưa bình rượu còn sót lại một nửa, lại rót một chút vào ly của hai người.

“Cho nên anh sắp đi làm rồi sao?”

“Ừ, trở lại.”

Mạnh Tân Đường yên lặng một lát, cuối cùng lại thở dài, bắt đầu nói “chính sự” của hôm nay.

“Buổi chiều hôm nay sau khi trở về, tôi gọi điện thoại cho Duyên Tiểu. Em ấy nói với tôi bốn chữ, em đã biết rồi.” Bởi vì uống không ít rượu, ánh mắt Mạnh Tân Đường ít nhiều có hơi đỏ. Hắn dùng sức mở to mắt, động tác này Thẩm Thức Thiềm nhìn ra được, rất bất đắc dĩ.

“Sau đó em ấy nói với tôi, không muốn chờ ở đây nữa, xin theo loại hình vào sân.” Mạnh Tân Đường giải thích tiếp “Chính là đến sân tập bắn, sân tập bắn đều ở chỗ giống như bãi cát với sa mạc vậy.”

Điều kiện chắc hẳn rất gian khổ, Thẩm Thức Thiềm đại khái có thể tưởng tượng được. Cậu nhìn Mạnh Tân Đường chăm chú, Mạnh Tân Đường cũng nhìn cậu. Cứ nhìn như thế, Mạnh Tân Đường đột nhiên cười lên, giống như cười khổ, cũng giống như tự giễu nhàn nhạt.

“Thật ra tôi rất sợ, chuyện này khiến Duyên Tiểu thất vọng.” Hắn hỏi Thẩm Thức Thiềm “Cậu có cảm thấy, tôi rất không có lập trường không, bảo tôi về làm việc thì tôi liền về.”

“Không có.”

Đáp ản của Thẩm Thức Thiềm không nhanh, nhưng rất chắc chắn.

Không biết vì sao, sau khi cậu nói ra hai chữ này, lại nhớ đến một cảnh mà đã rất lâu rồi cậu không có chủ động nhớ lại.

“Mẹ không phải sợ con trở thành anh hùng…”

Lúc đó mẹ cậu đã nằm trên giường bệnh rất lâu rồi, bà kéo tay cậu, hỏi cậu có thể đổi nghề hay không.

Thẩm Thức Thiềm chớp mắt, chợt thấy có hơi mệt mỏi, giơ tay lấy mắt kính xuống, gấp kính xong xuôi, để qua một bên.

“Nhưng mà… Tôi thật ra có hơi muốn biết, suy nghĩ của anh.” Thẩm Thức Thiềm châm chước tìm từ, tiếp tục nói, “Anh nói anh sợ Duyên Tiểu thất vọng, anh thì sao, anh sẽ không thất vọng sao? Hoặc là nói, chuyện này sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đối với anh sao?”

Cậu hiếm khi đi nghiên cứu suy nghĩ của người khác, nhưng hôm nay ở hội trường hôn lễ, khi cậu nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại Mạnh Tân Đường, rất muốn biết người đàn ông này đang nghĩ gì. Không thể nghi ngờ, Mạnh Tân Đường là một người chính chắn, chững chạc, không chỉ như vậy, theo Thẩm Thức Thiềm, hắn còn là một người rất kiên định, sống rất rõ ràng. Thẩm Thức Thiềm rất muốn biết, một người như vậy, khi xung đột với lãnh đạo, khi trả lời lãnh đạo nói “tôi hiểu rồi”, đều đang nghĩ gì.

“Thất vọng sao?”

Thẩm Thức Thiềm nghe thấy Mạnh Tân Đường tự lẩm bẩm, lại nhìn thấy ánh mắt mang theo chút chếnh choáng của hắn, cùng với ánh mắt mình cũng ngà ngà say như thế.

“Sinh ra tầm thường, khó tránh khỏi thất vọng bất lực.”

Sinh ra tầm thường.

Bốn chữ, vừa vặn hoàn toàn phù hợp với bộ phận nhận thức đầu tiên của Thẩm Thức Thiềm đối với sinh mệnh.

“Vậy vì sao còn muốn quay lại?”

Thật ra vấn đề phía sau, có thể hỏi cũng có thể không hỏi, nếu không hỏi, là để lại khoảng không giữa tri kỷ. Nhưng Thẩm Thức Thiềm đã hỏi, vì cậu cũng từng bị hỏi câu hỏi như thế này… Vì sao nhất định còn muốn làm bác sĩ?

Cậu rất muốn nghe thử, muốn nghe Mạnh Tân Đường sẽ nói thế nào.

Cậu đang chờ nghe, Mạnh Tân Đường lại cầm ly rượu nhìn cậu, không nói gì.

“Anh có thể lựa chọn không trả lời câu hỏi này của tôi.” Thẩm Thức Thiềm sau khi đối mắt với hắn mấy giây thì nói. Nói xong, tự mình uống một hớp rượu lớn.

Nếu như vấn đề này khiến Mạnh Tân Đường cảm thấy khó xử, cậu sẽ lựa chọn không nghe.

Mạnh Tân Đường mỉm cười, lắc đầu: “Tôi chỉ là đang nghĩ phải biểu đạt như thế nào cho cậu, bởi vì tôi có hai nguyên nhân, một cái rất chính đáng, một cái không chính đáng lắm.” Trong mắt hắn treo ý cười hỏi: “Cậu muốn nghe cái nào trước?”

“Tích cực đi.” Thẩm Thức Thiềm đáp.

“Không thể để tâm huyết của người đi trước bị lãng phí.” Mạnh Tân Đường nói rất nhanh, “Tôi không biết cậu có hiểu hay không, một mô hình mới, máy bay có chức năng mới, phải trải qua quá trình nghiên cứu phát triển rất lâu. Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm,.. cũng đều có thể phát sinh. Rất nhiều người một đời đều đang nghiên cứu một loại đồ vật, có người làm ra được, có người chưa làm ra, nói tàn nhẫn một chút, làm ra được, vinh quang, không làm ra được, có lẽ tự bọn họ thấy, chính là cuộc đời tầm thường không được gì.” Mạnh Tân Đường ngừng một lát, giữa chân mày có sự biến đổi nhẹ, “Ông nội của Duyên Tiểu chính là người sau. Thứ Duyên Tiểu đang làm, là đồ vật mà ông nội cô ấy đến chết cũng đang nghĩ đến.”

Thẩm Thức Thiềm nghe đến đó có hơi ngơ ngác, nửa nằm sấp trên bàn nhìn thẳng Mạnh Tân Đường. Trong đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện một ông lão mái tóc hoa râm, không nhìn rõ mặt, nhưng mang kính lão, hai tay run run, khóe mắt ẩn nước mắt. Hình như đang đứng bên cạnh ông ấy còn có một bé gái, mái tóc ngắn ngắn, ôm một ba lô gấu con.

Sự kề vai giữa người với người thật sự kỳ diệu. Phòng chăm sóc đặc biệt của rất nhiều năm trước đã phai mờ trong đầu óc hắn, người ngoài hoặc khóc hoặc thờ ơ cũng phai mờ, chỉ còn lại ông lão hấp hối đó, bé gái khóc to, và hắn ở ngoài cửa.

“Vì vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ ai rời khỏi, chuyện nên làm nhất định phải làm xong.”

Mạnh Tân Đường lại đung đưa ly rượu về phía cậu, cậu chóng mặt nâng lên, cụng với  hắn một cái. Sau đó cậu lại không đưa ly rượu đến bên môi, mà lại đặt xuống lên mặt bàn. Lần này cả người hoàn toàn nằm sấp xuống.

Lúc này Mạnh Tân Đường mới chợt nhận ra, tửu lượng của Thẩm Thức Thiềm có lẽ không giỏi.

“Cậu…” Mạnh Tân Đường cũng không uống miếng rượu kia, hắn hơi nghiêng người về phía trước, nhìn ánh mắt chớp chớp của Thẩm Thức Thiềm hỏi, “Có phải uống say rồi không?”

Thẩm Thức Thiềm dụi cánh tay lắc đầu: “Không có.”

Rõ ràng mặt đã hơi đỏ rồi.

“Anh nói tiếp… Nguyên nhân còn lại thì sao?”

Mạnh Tân Đường cũng không biết hôm nay hắn nói những cái này, ngày mai Thẩm Thức Thiềm còn nhớ hay không. Nhưng mà không nhớ cũng được, hắn nghĩ, Thẩm Thức Thiềm chắc hẳn tùy ý, lãng mạng, lý tưởng hóa, không nên lăn lộn cùng với những cái gọi là “hiện thực” “khiến người ta bất lực” này.

“Bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác.” Mạnh Tân Đường đưa tay ra cầm lấy ly rượu của Thẩm Thức Thiềm, đổ hết số rượu bên trong vào ly của mình.

Phản ứng Thẩm Thức Thiềm có hơi chậm, chờ Mạnh Tân Đường lại đặt ly của cậu qua một bên, mời “ừ” một tiếng, hai cánh tay giang ra, cằm chống lên bàn, nhíu mày nhìn Mạnh Tân Đường nói: “Anh trộm rượu của tôi.”

Mạnh Tân Đường thật sự không nhịn cười được, cũng không dây dưa với “sâu sượu nhã nhặn” này, tự mình nói tiếp lời nói ban nãy. Những lời này hắn chưa từng nói, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

“Chuyện này, không nói được là lỗi của ai, cậu nói lãnh đạo đưa ra quyết định xử lý không đúng sao? Hay là nói cục An ninh Quốc gia, đặc công không đúng? Đều không phải. Phải quy lỗi sai, thì nguồn gốc sai lầm là cạnh tranh quốc tế, là âm mưu quỷ kế không chuyển ra bên ngoài được. Giống như tôi vừa mới nói, sinh ra tầm thường, mà một con người chỉ có một đời. Mỗi người đều là trong một hoàn cảnh lớn, không có người nào thật sự có thể lấy sức của một người cố gắng đi xoay chuyển tình thế. Cho dù là thất vọng, cũng phải gánh chịu, cố hết sức yên ổn bước đi tiếp. Dù sao cũng không thể nghĩ nhìn thấy chút phức tạp của thế giới, thì liền hận đời được.”

Nói xong, Mạnh Tân Đường lại dựa đầu sát lại, cười hỏi: “Còn nghe hiểu không?”

Thẩm Thức Thiềm nhìn thấy hắn gật đầu, kết quả vì cằm đặt trên bàn, quá trình gật đầu cũng không thuận lợi, cậu hình như rất kỳ quái, mắt nheo lại nhìn xuống, coi cái gì đang cản cậu.

Ánh đèn chiếu lên mái tóc Thẩm Thức Thiềm rất sáng, tóc rối trước trán đã mắc vào chân mày, bóng tối chiếu trên ánh mắt mông lung. Cặp mắt kia lấp lóe càng ngày càng chậm, cuối cùng, rốt cuộc hợp thành một đường rất dịu dàng.

Mạnh Tân Đường giật mình, một hồi lâu, giống như bị thứ gì nắm lấy, không có ý thức giơ tay lên.

Cách mái tóc đen nhánh của cậu càng ngày càng gần.

Thẩm Thức Thiềm nãy giờ không có động tĩnh chợt mở mắt ra, cũng ngẩng đầu lên.

“Anh nói, tôi hoàn toàn tán đồng.” Thẩm Thức Thiềm giống như chợt thanh tỉnh, thẳng người lên, còn xoa xoa cái cổ hơi nhức, “Thật sự, hoàn toàn tán đồng. Với lại tôi thật sự rất khâm phục anh.”

Mạnh Tân Đường đột nhiên bối rối, rất nhanh, hắn giả vờ bình tĩnh cũng rụt tay về, lại đem cánh tay chống lên trên bàn.

“Haiz.” Thẩm Thức Thiềm lấy tay gõ lên đầu mình, “Có hơi choáng.”

Thẩm Thức Thiềm thích uống rượu, nhưng cậu uống rượu có chỗ rất kỳ lạ. Người khác hoặc là không say, hoặc là say hoàn toàn, cậu thì không, cậu giống với ba mình, có lúc vừa uống đột nhiên cao hứng, lập tức choáng váng, nhưng mà cơn choáng này đến rất nhanh đi cũng nhanh. Cũng không phải lúc nào cũng vậy, vậy mà hôm nay để Mạnh Tân Đường đuổi kịp.

“Vậy không uống nữa.” Mạnh Tân Đường bưng ly rượu lên, muốn uống sạch ly rượu của mình.

Số rượu cuối cùng trong ly, đến bàn rượu nào cũng giống nhau. Thẩm Thức Thiềm cũng cầm ly lên, thấy ly của mình đặt cách mình hơi xa, còn ngẩn người một lát. Chờ cậu cầm ly rượu lên, mới phát hiện không đúng lắm.

Trống rỗng?

“Này?”

Mạnh Tân Đường không nhìn được, không tém lại chút nào hết cười đến mức cả người đều rung lên. Cũng không biết là Thẩm Thức Thiềm ban nãy say hơn, hay là Thẩm Thức Thiềm bây giờ say hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.