Tiếng Người

Chương 13




Buổi sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Duy phát hiện ra mình vừa mới mơ. Trong mơ, anh phải đến trường để làm một bài thi rất quan trọng. Hình như là một bài thi học sinh giỏi cấp thành phố.

Đúng sáu giờ sáng, anh tỉnh dậy. Sáu giờ mười lăm, aửa mặt, đánh răng xong. Nhưng cặp sách rỗng không. Sách vở mà anh chuẩn bị từ tối hôm trước đều biến đâu mất. Anh phải lần tìm từng thứ. Sách toán. Sách luyện thi. Giấy. Thước kẻ. Bút… Sáu rưỡi, anh vẫn chưa ra khỏi nhà. Rồi sau đó, không hiểu sao, anh đã thấy mình đứng trong ga tàu điện ngầm. Nhà ga Grand Central trên phố 42 trong khu Manhattan của New York. Anh phải lên tàu số 4 sang Brooklyn.

Trong nhà ga, một hàng dài người đang đứng phía trước, chen lấn nhau để lên tàu. Duy nhẫn nại xếp hàng. Ngay phía sau anh là một gã đàn ông cao to. Không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có hơi thở của hắn phà vào tai anh nóng hổi trong lúc cả thân người đồ sộ của hắn cứ từ từ nhích dần lên để chiếm chỗ của anh. Duy nói, giọng lạnh tanh: “Nếu anh muốn, anh có thể đứng vào chỗ tôi”. Y lập tức bước lên, không buồn cảm ơn anh. Y tiếp tục ngó đầu qua vai người đằng trước.

Rồi cũng lên được tàu. Tàu chạy rất nhanh, chỉ thấy vụt qua bên đường những cánh đồng lúa mạch, những cánh đồng tuyết, thảo nguyên cỏ, những đường núi quanh co; rồi những đồng lúa và những đoạn hầm tối.

Đột nhiên có tiếng loa thông báo tên bến tàu sắp tới. Duy nhận ra anh đã lên nhầm tàu số 7 đi Queens. Đồng thời lúc đó, anh muốn đi vệ sinh. Anh chạy về phía buồng vệ sinh ở cuối toa. Nhưng đầu anh thì bảo anh phải chạy nhanh lên, mà chân anh thì nặng như chì. Líu ríu từng bước nhỏ. Người ta cản đường anh. Một đám hành khách đứng chắn ngay lối đi. Tàu lắc. Ai đó níu anh lại hỏi điều gì đó về làm sàn nhà. Rồi sau đó, anh nhìn thấy gã đàn ông to lớn lúc trước chen hàng anh ngồi chắn ngay ngoài cửa buồng vệ sinh. Hắn phá lên cười, chỉ vào chân anh cho những người khác thấy. Duy cúi xuống nhìn. Anh đang cởi truồng.

Cảm giác xấu hổ xộc thẳng vào da thịt. Cả cảm giác sợ hãi nhỡ tàu. Anh ngồi thụp xuống một chiếc ghế ở cuối toa tàu. Anh khép hai chân lại và thủ hai tay xuống để che. Hai tay anh chạm vào dương v*t. Nó lạnh toát, cứng đờ. Không ai nhìn anh nhưng chắc chắn tất cả đều biết anh cởi truồng. Một lúc sau, anh xuống tàu, chuẩn bị chuyển sang con tàu khác. Lúc con tàu cũ vụt qua, anh thấy người con gái mặc áo đỏtrong khoang cuối. Nàng nhìn anh bằng con mắt của một người ngồi tàu nhìn những người đứng bên barie chắn tàu ở một ga xép xa lạ nào đó. Anh đứng trên ga, chỉ mặc duy nhất trên người một chiếc áo sơ mi trắng. Hai tay anh vẫn đang thủ ở phía dưới để che dương v*t.

Cuối cùng, anh vẫn không đến kịp buổi thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.