Tiếng Lòng Qua Ống Kính

Chương 14: Chờ đợi một vì sao




Cổ tay bị tóm chặt rất đau, vệ sĩ dùng mười phần lực ghì chặt tay cô về phía sau như một tên trộm, Triệu Khê đau lòng nghĩ đến ngày mai chắc chắn nó sẽ bị bầm tím.

Người phụ nữ mập mạp vội vàng chạy vào phòng giải thích: “Xin lỗi, là chuyện riêng, chúng tôi sẽ lập tức mang cô ta ra ngoài ngay.” Một tay đóng cửa, một tay kia gọi vệ sĩ, dùng ánh mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Đưa đi mau.”

Triệu Khê bị giữ chặt đầu, tóc bị túm lấy đau đến không nói nên lời.

“Tiêu rồi.”, cô cúi đầu nghĩ.

Khi cánh cửa sắp đóng lại thì bị một bàn tay ngăn cản, những ngón tay thon dài chống lại lực kéo của người phụ nữ mập mạp kia, cánh cửa lại được mở ra.

Triệu Khê không ngẩng được đầu lên, cô không rõ trước mặt mình là ai, chỉ có thể thấy được hai chân dài thẳng tắp trên đôi giày sáng bóng tiến về phía mình.

Sau đó anh đấm vệ sĩ phía sau cô.

“Mộ tiên sinh!” Người phụ nữ mập kêu lên, “Là hiểu nhầm.” Cô ta giải thích.

Vệ sĩ bị đấm một cái, buông tay đang giữ đầu cô ra giữ lấy mặt mình.

Cuối cùng Triệu Khê cũng được thả ra, đột nhiên mất thăng bằng, chưa kịp đưa tay ra nắm lấy thì cả người đã sắp ngã về phía trước. Nhưng cô không luống cuống, tuy là không ngẩng đầu thấy được người đàn ông trước mặt là ai, cô vẫn để thân thể mình ngã xuống.

Xác suất được đỡ lấy là trăm phần trăm.

Mộ Thương dang hai tay ôm cô vào lòng.

Tống Yên nhấc váy chạy từ dưới lầu lên, thấy căn phòng hỗn loạn liền nhỏ giọng chửi rủa, sau đó mang một vẻ mặt tươi cười xin lỗi Mộ Thương: “Cô ta là fan cuồng, vừa chụp trộm tôi không biết làm sao trà trộn vào đây.”

Triệu Khê chui ra khỏi lòng Mộ Thương, đứng vững rồi nói: “Tôi được Tổng biên tập Gina mời tới.”

Tống Yên nhìn thấy hai tay Triệu Khê trống trơn, cười lạnh nói: “Cô có thư mời không? Đưa tôi nhìn xem.”

Vừa nãy cô vội vàng chạy đi, không biết thư mời đã để đâu, Triệu Khê nhăn mặt nhớ lại không biết có phải nằm trên bàn tiệc không.

Thấy cô không trả lời, Tống Yên cho rằng cô đã cam chịu, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nhìn Mộ Thương với vẻ mặt “Anh xem đi”, sau đó ra lệnh cho vệ sĩ: “Đuổi cô ta đi.”

Vệ sĩ vừa vô duyên vô cớ bị đánh một cái, không biết có nên ra tay không. Tối nay anh ta là đội trưởng được cô Tống mời tới, nhưng nhìn khuôn mặt Mộ Thương với nụ cười nhàn nhạt như có như không, không dám đưa tay ra.

Ánh mắt Mộ Thương di chuyển từ người vệ sĩ qua Tống Yên, trong đôi mắt mang vẻ mỉa mai trào phúng, lạnh giọng mở miệng: “Cô muốn đưa bạn gái tôi đi đâu?”

Tống Yên đột ngột ngẩng đầu, vẻ không thể tin nhìn con người trước mặt: “Anh nói dối, đây là bạn gái anh á?”

Triệu Khê lập tức đến bên cạnh Mộ Thương, vươn tay nắm lấy tay anh, ngoan ngoãn núp phía sau lưng anh, ra vẻ đáng thương: “Cô ta bắt nạt em.”

Trong nháy mắt Mộ Thương đờ cả người.

Ngón tay mềm mại của Triệu Khê nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, giọng nói ngọt ngào, anh có thể cảm nhận được mùi hương cơ thể cô.

Tuy rằng bộ dáng trước mắt này trăm phần trăm là giả vờ nhưng Mộ Thương vẫn thoáng thất thần, thật sự rất khó có dịp thấy được dáng vẻ này của Triệu Khê.

Anh hắng giọng, điều chỉnh lại trạng thái, cố gắng lờ đi động tác thân mật của người con gái phía sau. Anh nhìn Tống Yên trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô Tống, tôi biết cô.”

Tống Yên vui vẻ ngẩng đầu.

“Nhân viên xung quanh tôi đã nhiều lần cảnh báo tôi rằng cô có hành vi xâm phạm đời tư của tôi,xin cô hãy tự trọng.” Lời nói của Mộ Thương không chút lưu tình, anh suy nghĩ rồi bổ sung, “Đúng rồi, gần đây trong tay bố tôi đang có một hạng mục, nghe nói bác Tống cũng muốn tham gia, mong rằng cô Tống về nhắc nhở một chút, bảo bố mình quản lý người nhà mình cho tốt, ngài Mộ rất không hài lòng về chuyện này, chuyện hợp tác cần phải xem lại.”

Dứt lời, mặc kệ ánh mắt sợ hãi của Tống Yên, anh xoay người kéo cô gái phía sau vào phòng nghỉ, đóng sầm cửa lại.

Mộ Thương bấm khóa cửa, im lặng kéo Triệu Khê vào, sắc mặt anh có phần nghiêm túc, không muốn mở miệng nói chuyện.

Triệu Khê nhìn quanh phòng nghỉ của anh, đây là phòng đơn có một bàn trang điểm, một chiếc ghế dài, cô hài lòng gật đầu tỏ vẻ đãi ngộ không tồi.

Mộ Thương nhẹ nhàng kéo Triệu Khê ngồi xuống ghế sô pha, lẳng lặng ngồi xổm cầm lấy tay cô, nhìn thấy vệt đỏ rõ rệt, giọng anh khàn khàn, hỏi: “Đau không em?”

Triệu Khê rất rõ cơ thể của mình, cô giải thích: “Da em là vậy, chỉ cần đụng nhẹ cũng có dấu, nhìn thì thấy nghiêm trọng nhưng qua hai ngày là bình thường.”

Mộ Thương im lặng cúi đầu nhìn tay cô, nhất thời trong phòng yên ắng lạ thường.

“Anh gầy đi rồi.” Triệu Khê nhìn mặt anh rồi phàn nàn.

“Không gầy.” Mộ Thương khẽ cười ngẩng đầu, nhìn chăm chút vào đôi mắt sáng ngời trước mặt, còn nghiêm túc nói, “Anh đã hứa với em rằng mấy tháng vừa rồi kiên trì tập luyện, không phơi đen, không mập cũng không ốm, chỉ sợ em thích người khác.” Trong giọng nói anh mang theo ý cười, kéo tay cô xuống, “Cơ bắp đây, em có muốn kiểm tra không?”

Triệu Khê đỏ mặt rút tay lại: “Không cần.” Lời của Mộ Thương làm cô nhớ lại lời hứa với mình trước khi anh vào đoàn phim, đã lâu như vậy không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ.

Mộ Thương đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh cô, thấy hai tai của Triệu Khê đỏ bừng,

Triệu Khê không đăng chuyến đi trong vòng bạn bè, cô nhớ lại tấm bưu thiếp của mình, kinh ngạc hỏi: “Anh nhận được rồi?”

“Không ghi nội dung cũng không có tên, em sợ anh biết là em gửi sao?” Mộ Thương nheo mắt hỏi lại.

Triệu Khê ngại ngùng cúi đầu.

Mộ Thương ngồi thẳng lưng, tới gần bên cô, giọng nói ẩn chứa nửa cưỡng ép nửa vô lại: “Lời giới thiệu của anh em đã xem rồi chứ, anh đang đợi những vì sao, em lại gửi vì sao tới, giờ muốn đổi ý cũng vô dụng.”

Triệu Khê mạnh miệng: “Đó chỉ là ảnh phong cảnh…”

“Ồ, vậy giờ em còn theo đuổi thần tượng không?”

“Ah, không, không theo đuổi nữa.” Triệu Khê sửng sốt khi bị hỏi.

Mộ Thương vui vẻ cười nói: “Vậy giờ đến anh theo đuổi ‘ngôi sao’, cũng không biết tại sao mà ‘ngôi sao’ lại không cho theo đuổi, em có biết không?”

Triệu Khê xoắn ngón tay: “Ai mà biết.” sau đó lại nhỏ giọng bổ sung, “Có thể mà.”

Sau khi Triệu Khê rời đi, Mộ Thương liền thay đổi lời giới thiệu của mình trên weibo thành “Chờ đợi một vì sao”, anh không kiêng dè cho mọi người thấy. Anh biết, Triệu Khê nhất định cũng nhìn ra.

Anh có thể hiểu được sự lo âu và do dự của cô.

Không phải không thích, nhưng phải chờ đợi.

Chờ cô thoát khỏi những quy tắc bất công do người khác đặt ra.

Mấy tháng nay, anh không trả lời những bình luận nghi ngờ trên mạng, cũng không hoàn toàn phủ nhận. Anh muốn, ít nhất là bắt đầu từ chính bản thân mình, bước ra khỏi những quy tắc đó.

Hủy bỏ phí cao của vé vào cửa, từ chối cạnh tranh.

Là ông chủ của phòng làm việc mới được thành lập, anh cho rằng mình vẫn có quyền lợi này.

Không còn mối quan hệ thụ động giữa fan và thần tượng, không còn ràng buộc lợi ích giữa hai bên.

Tất cá những gì anh quan tâm là tác phẩm của mình.

Cho nên, anh muốn danh chính ngôn thuận chờ đợi “ngôi sao” của anh.

Khuôn mặt Triệu Khê đỏ bừng, hai vành tai cũng đỏ, thoạt nhìn đáng yêu lại yếu ớt.

Mộ Thương cảm giác như tim mình đang muốn nổ tung.

“Ngôi sao” anh chờ còn ngoan hơn trong tưởng tượng, anh nói với Triệu Khê: “Anh nghĩ anh đã chờ được vì sao ấy rồi.”

Anh cúi đầu, áp nhẹ vào môi cô.

Cái chạm môi rõ ràng hơn so với bất cứ điều gì khác, phản ứng đầu tiên của Triệu Khê là trách móc Mộ Thương lại đánh lén cô.

Đây đã là lần thứ hai rồi! Có thể báo trước cho cô một chút được không!

Hơn nữa, anh còn chưa bắt đầu theo đuổi cô đâu.

Cô nhẹ nhàng thả lòng mình, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.

Quên đi, “ngôi sao” này không có khí phách, tự mình chạy đến vòng tay anh.
TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.