Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 47: End




Mẹ ngân giơ tay cắt đứt lời nó định nói tiếp:“ Không ai hiểu con bằng mẹ, mày đã có người trong lòng, nhiều khi trốn tránh không phải là cách“.Nó nghe nói vậy sựng người lại mắt đỏ hoe

- Con cũng muốn hạnh phúc, có một gia đình nhỏ nhưng con không xứng với anh ấy mẹ à

- Mày sao lúc nào cũng tự ti thế, người ta không quan tâm thì mày quan tâm làm gì đến cái môn đăng hộ đối, mày cứ lấy chồng đi tao lo tất không thua kém gì con nhà người đâu.

- Nhưng đã quá muộn rồi mẹ.

Có những nỗi nhớ đang vùi sâu dưới làn tuyết trắng, và dường như mặt trời đã và đang hiện hữu.... Trong một cuộc khảo sát đến la hai về tiềm năng phát triển của thị trận này, hắn đã vô tình thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa, hồn nhiên đang chơi đùa cũng các em nhỏ khoảng 5-6 tuổi giọng cười ấy sao quen đến thế, trái tim hắn lại loạn nhịp vì người đó lần nữa. Tuấn lại gần đề nhìn ngân rõ hơn thì mấy em nhỏ lên tiếng:

- Cô ơi, ở trên trời mới rơi xuống một chú đẹp tra hơn ba con.

Ngân quay lại, thì ra là tuấn. Tuấn mỉm cười:

- Chào các con, chú là bạn của cô.

- ồ thì ra cô giáo có bạn trai,

Ngân đỏ mặt nói:

- Anh tới đây làm gì

- Vô tình thôi.

- ừ, thôi tôi bận hẹn gặp anh dịp khác.

- Nhưng anh rất muốn ở đây chơi với bọn trẻ một lát.

- tùy anh.

Cậu bé tên “ Quân “ lém lỉnh nói:

- Chú là bạn trai hay chỉ là bạn của cô giáo ạ.

Tuấn nhìn ngân mỉm cười nói:

- chú là chồng sắp cưới của cô giáo tụi con.

Cậu bé “ Quân” chẹp miệng

- tiếc quá, cháu đã đến trễ một bước.

Ngân trừng mắt với Tuấn

- Anh nói gì thế? bọn trẻ hiểu lầm thì sao

- vì sự thật vốn thế mà.

Buổi học kết thúc ba mẹ đưa đón các em về, nó cũng thu dọn chuản bị về nhà, nhưng ông tướng kia vẫn đứng đó không có bất cứ dấu hiệu nào muốn rời khỏi

- anh hết việc để làm rồi à.

- Không việc anh làm bây giờ chính là thứ quyết định hạnh phúc sau này của anh ở giá hay có vợ đó, em biết việc đó nó quan trọng thế nào không?

- ừ thì anh cứ tiếp tục đi, tôi về.

Cái đuôi ấy, vẫn theo cô về đến nhà.

- Xin lỗi, đây là nhà tôi, phiền anh về cho

Mẹ ngân ở trong nhà nghe tiếng nói liền đi ra Tuấn thấy thế nhanh nhẹn chào:

- chào bác gái.

- Cậu là??

Ngân vội chen vào nói:

- Tên biến thái đó mẹ, đừng quan tâm chúng ta vào nhà thôi.

Mẹ nó nhìn khuôn chàng trai này, sao giống như người trong ảnh mà bấy lâu nay con gái mình cất giữ trên đầu giường. “ à thì ra là con rể tương lai, được được”

- Người ta đã đến nhà thì mời người ta vào nhà uống nước chứ.

- Mẹ.

- Cô la to cái gì, mẹ mày đang xem mặt con rể tương lai đó.

- AI nói anh ta là chồng con

- Trên mặt cô hiện rõ kìa.

Mẹ nó mỉm cười nói tuấn

- Mong con thông cảm.

- Không có gì đâu ạ, mai mốt lấy về con dạy bảo sau.

Một cuộc nói chuyện kéo dài ơi là dài ~~

- hi, mẹ em đã đồng ý rồi.

- Anh thật là ép người quá đáng mà

- Vì hạnh phúc về sau của cuộc đời anh thôi, ngân à quên quá khứ đi, nhìn về tương lai phía trước quá khứ qua rồi cho qua đi, anh không đảm bảo sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp, nhưng anh đảm bảo sẽ yêu em suốt quãng đời còn lại.

- Chỉ được cái miệng

~ 2 tháng sau

một đám cưới đã diễn ra, 2 con người trải qua muôn vàn thử thách cuối cùng đã được đền đáp thỏa đáng.

- Ha ha được lắm từ nay bà sẽ trả dần dần cái món nợ ngày xưa dám chơi bà.

- Được, nếu đó là điều em muốn, anh nguyện sẽ ở bên em suốt đời để trả nợ, quá lời cho em rồi còn gì.

end~

1 chặng đường dài đã khép lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.