Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 35




- Bây giờ thì” nam nữ bình đẳng “ rồi thưa sếp.

- Nói nhiều, đi tôi trả tiền, hôm sau cô mời tôi ăn một bữa là được, sòng phẳng.ok?

Tới quán, một quán ăn bình dân không quá sang trọng như sạch sẽ, quán này bán những đặc sản của phú yên, như mắt có người đại dương, hay bò một nắng,.... Vừa tới quán bà chủ lên tiếng:

- Chà cậu tuấn hôm nay dẫn bạn gái theo à

Ngân đỏ mặt, vội giải thích:

- Không phải cô ơi, cháu với tuấn chỉ là quan hệ sếp và nhân viên thôi ạ,.

- ồ thì ra là thế, do cô chưa thấy cậu tuấn dắt gái đi vô quán này bao giờ.

Gionjg nói ấy nghe quen thuộc, chả nhẽ cô chủ quán là người dân xứ -Nẫu.

- Mà hình như cô là người Phú yên?

- ừ, thế cháu quê cũng ở Phú yên à.

- Dạ, hay quá lâu lắm rồi cháu mới gặp người phú yên ở trong Sài Gòn.

Hắn nhếch mép, cười đểu:

- À lâu lắm rồi , không gặp người phú yên , ngân nhỉ?

- ừ thì có gặp được chưa, đúng là lí sự.

Mới đó mà cô chủ quán này đã bưng ra 2 tô cháo bò, thơm ơi là thơm, đúng là hương vị của quê nhà, hắn và nó quất sạch hết tô cháo rồi chào bà chủ đi về.

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, khá đặc biệt nhỉ, hắn hôm nay chả hiểu ăn trúng cái gì mà cứ cười một mình, nhân viên trong công ty cũng thấylàm lạ, ngân cũng thế hôm nay thất thần , chả tập trung vào công việc gì hết.Buổi chiều đó chả hiểu sao nó xin bà mama về sớm , cô đi tới một tiệm đồ nhỏ,chọn cho mình một chiếc đầm trắng, cũng với một đôi giầy bệch cũng trắng tuốt, tối nay tự nhiên nó ăn diện ghê, mái tóc thường ngày buộc đuôi ngựa giờ thả xuống , đen nhánh, thẳng, hôm nay nó thay da đổi thịt , tuy nó đen, lùn thật nhưng người ta nói rằng:“ không có người phụ nữ xấu chỉ có những người phụ nữ không biết làm đẹp thôi” hàng này nó mặc những bộ quần áo thùng thình, cũ kĩ, tầm thường , còn hắn mọi người trong công ty đồn là thấy hắn chỉnh sửa nhan sắc trong phòng vệ sinh mà trước kia tuấn chưa bao giờ làm ,đi về mà vừa đi vừa hát nữa chứ. Ngân bẽn lẽn bước ra khỏi phòng tới ví trị mà ai đó đã hẹn, nó vừa tới, một ai đó hơi hơi ngỡ ngàng nha:“ Tính ra thì cô ta cũng không xấu như mình tưởng”, Nó thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình ngượng chết đi được , đành lên tiếng:

- Nè , anh rủ tôi đi xem phim phải không nhỉ.

- À ừ, lên xe.

Đến rạp chiếu phim, rõ là hắn xem lịch hôm nay chiếu những bộ phim gì rồi, hắn tính toán rất chi tiết, con gái sợ nhất là xem phim ma, nên khi xem đến một số cảnh nào đó sẽ tìm ai đó bám rễ vào , mà ai khác nữa- người ngồi bên cạnh nó là tuấn, quả thật cao tay, cao tay . Nhưng phim vừa bắt đầu, những cảnh kinh dị xảy ra, ai nấy trong phòng đều la hét, bám vào người bên cạnh còn nó thì rất là thản nhiên, vừa ăn bỏng ngô, vừa uống coca, hắn há hốc mồm:“ quái lạ, rõ là mình đã tìm hiểu nội dung phim này kĩ càng lắm mà ta, tại sao ngân lại không sợ mà cứ coi tự nhiên thế cơ chứ , không sao ngân không sợ thì mình sợ, mất hình tượng cũng chả sao“.

Hắn tỏ ra yếu đuối, sợ sệt, nên cứ dựa vào vai của ngân:“con trai gì mà sợ ma vậy trời”, bờ vai của ngân thật ấp ám, mềm mại, ngồi dựa một hồi, cơn buồn ngủ lại ập đến, và hắn chợt mắt một lúc, phim hết,mọi ai người ai nấy đều tản về , còn nó thì đành phải làm cái “gối” tạm thời của hắn, ngân cũng là con gái mà, cũng mê trai đẹp như bao cô nàng khác, ngắm kĩ Tuấn mới thấy , giờ đây hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, những đường nét trên khuôn mặt thật hài hòa, và có lẽ bây giờ nhìn hắn thật hiền lành, không giống như ở công ty mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, nhăn nhó , nó khẽ mỉm cười , hắn đúng lúc đó cũng tỉnh dậy, làm ngân ngượng muốn chết, tuấn cười gian tà nói:

- Ngắm người ta thì phải trả phí nghe chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.