Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 17




Dường như đâu đó cũng có những ánh mắt nhìn ngân đầy thương cảm, nó còn quá trẻ để hiểu rằng ngoài xã hội có đầy rẫy những khó khăn, cạm bẫy, nó còn quá non nớt để sống tự lập bằng chính đôi bàn tay mình không dựa dẫm , hay có sự đùm bọc của cha mẹ, hắn khá sửng sốt khi biết tin này , ấn tượng đầu tiên của hắn đối với cô là một cô bé nhà nghèo xấu xí nhưng càng tiếp xúc nhiều lần càng nhận thấy nó có rất nhiều điểm thú vị , đặc biệt mà không phải bất cứ ai cũng có được, chắc tình yêu cũng bắt đầu chớm nở từ đây, một bông hoa hút nhựa sống của đất trời để ngày càng vươn lên kiêu hãnh , những cánh hoa đang lần lượt được bung ra trong nắng sớm nhưng rồi đột ngột những cơn gió mưa bắt đầu lại ập đến khiến cho bông hoa kia mất cái vẻ đẹp tao nhã như thường ngày trở nên héo hon tàn úa, vừa mới chớm nở đã bị dập tắt thật là đáng buồn. Thế là những tiết cuối cùng của đời học sinh nó đã trôi qua một cách chậm rãi nhất, để lại ấn tượng khó phai trong lòng , để rồi sẽ thành hành trang vững bước vào chặng đường sắp đến dẫu biết khó khăn gian khổ, những tiếng giảng bài của thầy cô sao nghe dễ hiểu, thánh thót, vang vọng cả con tim, nó chưa từng nghĩ rằng mình sẽ như thế này , tiếng trống trường vang lên giục giã báo hiệu buổi học hôm nay đã kết thúc, nó mỉm cười chào lớp rồi lẳng lặng bước đi trong nước mắt, hắn vộ vàng đi nhanh đến chỗ nó kéo nó ra ngoài công viên.

-anh thả tôi ra không biết đau à.

- tôi xin lỗi, cô tính nghỉ học thật à.

- ừ chứ chả nhẽ tôi nói đùa , không có việc gì thì thôi về đây , từ này không có tôi chắc cậu vui hơn nhiều đó một kẻ mê tiền đến danh dự cũng bán như tôi, dù sao thì cũng chúc cậu ở lại mạnh khỏe, thành công trên con đường đời mà tuấn chọn.

- cô .. cô đã từng thích tôi lần nào chưa? dù chỉ 1 lần thôi.

- haha mắc cười quá, tự nhiên lại hỏi một câu cực kì lãng xẹt thế này, hãy nhớ rằng chúng ra là người của 2 tầng lớp làm sao tầng lớp nông nô này lại dám để ý đến công tử nhà giàu như cậu , mà nếu để ý thì chỉ là một tình yêu đơn phương , lặng lẽ đau khổ thôi.

- cũng chưa từng một lần rung động vì tôi sao?

- anh có thảo rồi đó, đừng có ý định cho tôi để tôi làm bóng đèn, mà nếu có thì đã sao, anh đáp lại à hay lại giễu cợt tôi cóc ghẻ mà đòi mơ đến bạch mã hoàng tử.

hắn tức giận, rồi đột nhiên tiến tới hôn nó, ... một nụ hôn không quá dài nhưng dư vị nó vẫn còn ở lại, đây là nụ hôn đầu của hắn cũng như nó, tuy hắn có bạn gái nhiều thật đó nhưng chưa từng chạm môi cô nào. nó đỏ mặt, thẹn thùng , quát hắn:

- anh là cái thá gì mà hôn tui, có biết là nụ hôn đầu của tôi không hả, tôi chỉ dành nó cho người mà thật sự tôi yêu thương, còn anh một công tử nhà giàu suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, cợt nhả, gái theo đầy , chắc anh cũng cướp không biết bao nhiêu nụ hôn từ các người đẹp ấy , phần lớn họ sẽ cảm thấy hạnh phúc còn tôi thì khinh, thôi coi như lần này chó liếm,hôn thì cũng hôn rồi, có đòi cũng chả được, tạm biệt

- cô đứng lại cho tôi, cô không biết thì câm mồm đi đừng có nói những lời đó, chả hiểu sao tôi lại có cảm tình đối với một con người như cô, đúng thật là sai lầm,

nó ngưng bước

- vốn dĩ 2 ta là 2 đường thẳng song song anh biết rồi chứ, cảm tình của anh chắc chỉ là lòng thương hại, cái đó tôi không cần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.