Tiên Y

Chương 37: Đông Tây Y Kết Hợp





Ngay tại khi Trương Văn Trọng chẩn mạch cho Triệu Lâm Di, thì Lý Uyển chủ nhiệm phụ khoa của bệnh viện Ung Thành nghe tin chạy đến.
Có thể trở thành chủ nhiệm phụ khoa bệnh viện Ung Thành, năng lực của Lý Uyển thật sự không cần phải nghi ngờ.

Tại lĩnh vực phụ khoa trong quốc nội, cái tên Lý Uyển chính là biển vàng chữ bạc hàng thật giá thật.

Nàng xuất thân từ một thế gia y học, nhiều năm trước từng đi du học ở Châu Âu, có thể tính là một nhân vật quán thông cả hai nền y học Đông Tây.
Đi vào trong phòng bệnh, thấy Trương Văn Trọng đang chẩn mạch cho Triệu Lâm Di.

Lý Uyển nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Nhạc Tử Mẫn, nhỏ giọng nói: “Nhạc lão, vị bác sĩ trẻ tuổi này chính là danh y mà ông mời tới sao? Chẳng lẽ hắn chính là vị bác sĩ thần bí ngày hôm qua đã dùng thời gian ngắn ngủi hoàn thành hai ca phẫu thuật với hệ số khó khăn cực cao?”
“Đúng vậy, chính là hắn.” Nhạc Tử Mẫn gật đầu, sau đó lại mỉm cười nói: “Bác sĩ thần bỉ? Ha ha hắn có tên long như vậy từ bao giờ chứ? Bất quá cái danh tự này cũng rất chuẩn xác.”
“Ngày hôm qua, sau khi hắn hoàn thành xong hai ca phẫu thuật kia, sự tích cùng tên long của hắn đã truyền khắp cả bệnh viện.

Huống chi, sau hắn còn mắng cho Triệu viện trưởng lầm vào hôn mê.

Tôi nghe nói, rất nhiều hộ sĩ đã coi hắn trở thành thần tượng.

Đương nhiên, cũng có nhiều người hoài nghi, không tin chuyện này.”

Lý Uyển đáp lời Nhạc Tử Mẫn xong liền hít mạnh một ngụm lương khí.

Nàng nhẹ nhàng bước tới giường bệnh, muốn tận mắt nhìn xem có phải y thuật của Trương Văn Trọng cao minh như lời đồn đại hay không?
Hai phút sau, Trương Văn Trọng buông lỏng tay ra.
“Tình huống của nàng coi như không tệ lắm, chua thấy có chuyển biến xấu hơn.” Lời này của Trương Văn Trọng làm cho vợ chồng Triệu Trác Khải nhẹ nhàng thở phào một hơi may mắn.
Trương Văn Trọng nhìn người y tá bên cạnh phân phó nói: “Estradiol benzoate 4mg tiêm vào bắp thịt.

Dung dịch đường Gluco 250 ml pha loãng cùng huyết thanh truyền qua tĩnh mạch …”
Nghe Trương Văn Trọng kêu tên thuốc, Lý Uyển khẽ cau mày, thầm nghĩ y thuật của người này cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt.

Bất quá nàng không bộc lộ tâm tư ra mặt chỉ cẩn thận nhắc nhở: “Bác sĩ Trương, những tên thuốc anh nói, trước đó chúng tôi đều từng dùng qua nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Theo tôi nhận thấy thì bệnh trạng của Triệu Lâm Di cũng không phải loại rong huyết cơ năng bình tường, bởi vậy nếu dùng thủ đoạn trị liệu bình thường sẽ khó có được hiệu quả mong muốn.”
“Tôi biết.” Trương Văn Trọng cười nhạt nói: “Nếu chỉ sử dụng mấy loại thuốc đó tự nhiên là sẽ không đạt được hiệu quả.

Nhưng nếu trị liệu bằng phương pháp Đông Tây kết hợp thì tự nhiên sẽ khác.”
Lý Uyển khẽ lắc đầu thở dài: “Trị liệu theo phương thức Đông Tây Y kết hợp, chúng tôi cũng từng thử qua rồi, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.”
Lúc này Lý Uyển có chút hoài nghi năng lực của Trương Văn Trọng, bất quá đang ở trước mặt người nhà bệnh nhân nên cũng không nói trắng ra.
Trương Văn Trọng chỉ mỉm cười mà không định giải thích cái gì.
Bởi vì Trương Văn Trọng ưa thích dùng hành động để chứng minh hơn là dùng lời nói.

Hắn kêu y tá mang giấy bút tới, chậm rãi viết xuống mấy tên vị thuốc, sau đó giao ngược trở lại cho nữ y tá, phân phó nói: “Trong bệnh viện hẳn là có giúp người bệnh sắc thuốc chứ? Lập tức chuẩn bị một ấm thuốc này bưng tới cho bệnh nhân.

Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nhất định phải làm theo phương thức mà tôi ghi trên đơn thuốc, không được qua loa đâu đó.”
Lý Uyển tiếp nhận lại đơn thuốc từ trong tay nữ y tá, cẩn thận nhìn thấy trên mặt ghi hơn 10 vị thuốc Đông Y: “Bài thuốc anh dùng chính là canh bổ trung ích khí.

Bỏ thêm hai lượng hải phiêu sao, tông lư thán cùng long cốt và mẫu lệ*.

Nói như vậy, anh cũng cho rằng nàng là bị rong huyết hãm khí sao? Cơ bản thì phương thuốc này cũng không có gì đặc biệt, nhưng mỗi vị thuốc đều dùng liều lượng bất đồng.


Di… cách thức nấu thuốc này…”
Khi Lý Uyển trông thấy phương thức nấu thuốc viết ở hàng dưới cùng thì nàng không khỏi sửng sốt.
“Đây là phương pháp cổ xưa, thời buổi hiện giờ có rất ít người hiểu được loại cổ pháp này.

Tôi sẽ đích thân đi chuẩn bị, bởi vì trình tự nấy thang thuốc này có điểm phức tạp, tôi sợ bọn họ luống cuống tay chân sẽ làm chậm trễ bệnh tình của Triệu Lâm Di.”
“Phiền cô.” Trương Văn Trọng gật đầu cảm tạ.
“Không có gì.” Lý Uyển mỉm cười, cầm theo đơn thuốc của Trương Văn Trọng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn về phia Nhạc Tử Mẫn hỏi: “Nhạc lão, trong bệnh viện có kim châm không? Hoặc ngân châm cũng được.

Bộ kim châm của tôi là đồ tự chế, rất nhiều thủ pháp muốn thi triển đều bị trở ngại.

Hiệu quả châm cứu cũng giảm thiểu đáng kể.”
“Trong văn phòng của tôi còn một bộ kim châm, để tôi mang tới cho anh.” Nhạc Tử Mẫn nói xong liền xoay người rời đi, hắn nhanh chân bước về phía văn phòng của mình.

Từ hôm qua, sau khi tận mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, Quan Khí Bát Pháp cùng Hợp Cân Tục Cốt Thủ xong, Nhạc Tử Mẫn thực sự chờ mong, hôm nay lại có thể trông thấy một vài kĩ năng Đông Y thất truyền nữa, để được mở rộng tầm mắt.
Cùng lúc đó, nữ ý tá cũng bưng khay dụng cụ tiêm thuốc quay trở lại phòng bệnh.

Nàng rất nhanh tiêm vào bắp thịt cho Triệu Lâm Di 4mg Estradiol benzoate.

Sau đó lại thuần thục chích ống truyền dịch lên mu bàn tay trái của Triệu Lâm Di, bắt đầu quá trình truyền đường Gluco pha loãng cùng huyết thanh.
Nữ y tá làm xong tất cả mọi chuyện này, Nhạc Tử Mẫn cũng quay trở lại phòng bệnh, hai tay mang theo hai chiếc hộp có phong thái cổ xưa.

“Trương tiên sinh, đây là hộp kim châm mà anh cần.” Nhạc Tử Mẫn vùa nói chuyên vừa cẩn thận mở nắp hộp ra cho Trương Văn Trọng thưởng lãm.
Bên trong chiếc hộp cổ hiện ra hơn 10 cây kim châm vàng óng rực rõ.

Ngoại trừ những thứ này, còn có thêm một cục mã não thâm thuý.

Bởi vì kim châm đều được dùng vàng mười đả tạo thành, rất mềm dẻo, nên hay xuất hiện tình trạng cong vênh.

Cục mã não kia có tác dụng định hình, vuốt cho kim châm thẳng tắp trở lại.
-------------------------
Chú thích: Hải Phiêu sao là tổ con bọ ngựa phơi khô.

Tông lư thán là sợi cây cọ được thu hái vào mùa đông sau đó đốt thành than.

Long cốt là xương của loài động vật, chôn dưới đất lâu năm hoá đá, sắc trắng, chắc, cứng, có thứ sắc hơi nâu, xanh, vàng, hoặc lốm đốm.

Để vào đầu lưỡi thì dính chặt.Mẫu lệ là vỏ con hà, sú, tên khoa học là Concha Ostreae, nhìn hơi giống vỏ con chai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.