Tiện Xà Truy Thê Lục

Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đàm Sâm bỏ chạy thì bị bắt gặp tại trận, lúng túng không dám nhìn y.

“Tiểu Sâm, ngươi đây là muốn đi đâu?” đồng tử màu vàng yêu dị của cự mãng nhìn chòng chọc hắn, trên mặt viết rõ hai chữ “Khó chịu”!

Đàm Sâm túng quẫn nói: “…….. Trong nhà hết rượu, ta định đi ra ngoài mua hai chai.”

Trạch Đằng chẳng nói câu nào, cái đuôi thật dài duỗi tới tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai rượu đỏ, ‘ba’ một cái đặt trên bàn đầu giường.

Đàm Sâm: “………..”

Trạch Đằng nói: “Uống.”

Đàm Sâm bị đoán trúng tim đen, đành phải mở chai rượu ra uống liền hai ngụm, không ngờ quá tay, sặc đến ho khan sù sụ.

Trạch Đằng lập tức đau lòng, cuốn lấy chai rượu đỏ ném qua một bên rồi dùng đuôi giúp hắn thuận khí, “Không uống không uống…… còn khó chịu không?”

Đôi mắt Đàm Sâm ứa ra một tầng thủy quang, lắc lắc đầu, “Nói trước, nếu ta thật sự chịu không nổi, ngươi phải lập tức dừng lại.”

Trạch Đằng trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, không cam lòng nhưng cũng không biết làm sao đành gật đầu.

Dưới thân là nệm chăn mềm mại, trên người là thân thể lạnh lẽo của cự mãng, Đàm Sâm bị kẹp ở giữa mà gian nan hít thở, hiên ngang lẫm liệt nhắm mắt lại, nói: “…….. Tối đa một lần.”

Trạch Đằng cúi đầu xuống kề sát vào hắn, phát ra tiếng cười trầm khẽ đến mức chỉ có một mình y nghe được, “Hảo, một lần.”

Xúc cảm từ đầu lưỡi của rắn so với lưỡi người hoàn toàn không giống nhau, nhìn qua giống như một ngọn lửa dài nhỏ ám hồng sắc, liếm trên làn da giống như có một vật cứng đang chậm rãi rà soát, thực ngứa, còn nham nhám đến có chút phát đau.

Đàm Sâm khó nhịn khẽ run rẩy, mở to mắt liền thấy làn da trước ngực đã bị nó liếm ra rất nhiều hồng ấn, nóng rát.

Nói thật cùng với Trạch Đằng trong hình dạng này dây dưa một chỗ, sợ hãi luôn nhiều hơn khoái hoạt. Đàm Sâm tuy rằng cố gắng muốn thả lỏng, nhưng cũng không có cách nào, thân thể vẫn cứng ngắc như tảng đá, còn phải luôn luôn đề phòng có thể hay không bị liếm đến hư da —— bất quá sự thật chứng minh, Trạch Đằng tuy tâm tình phấn khởi, nhưng vẫn biết đúng mực, rất nhanh đã thu lưỡi lại.

“Hô……….” Lồng ngực Đàm Sâm cao thấp phập phồng, thầm nghĩ trong đầu, ba giờ này nói dài không dài nói ngắn không ngắn, chỉ cần cọ qua cọ lại cho qua nhanh, Trạch Đằng biến về thành tiểu xà rồi thì hắn cũng thoát chết……..

Trạch Đằng dường như đoán được suy nghĩ của hắn, cắn nhẹ Đàm Sâm một chút —— nó khống chế lực đạo vừa đủ, răng nanh sắc bén chỉ hơi cắm vào da thịt làm cho Đàm Sâm cảm thấy hơi hơi nhói mà thôi.

“Đừng loạn dùng răng nanh, ta không có hứng thú với S|M đâu!” Đàm Sâm dùng tay đẩy cái mũi của y ra xa chút.

“Đừng sợ đừng sợ, ta không cắn ngươi………” Trạch Đằng kề sát lại, từng chút từng chút hôn hắn, đáng tiếc không có môi, động tác kia liền giống như là gà con mổ thóc.

Đàm Sâm bỗng nhiên  cảm thấy có chút thương cảm, ôm cổ nó kéo xuống dưới, hôn hôn đỉnh đầu Trạch Đằng.

“Nhanh lên đi, mẹ ta đi chuyến bay vào sáng sớm ngày mai, ta phải đi tiễn nàng.”

Trạch Đằng nghe vậy lại cọ cọ cổ hắn, lúc này mới vểnh chóp đuôi lên, cẩn thận tách đầu gối của người yêu cũng đang khẩn trương ra.

Đàm Sâm bỗng nhiên bị một thứ lạnh lẽo trơn truột quấn lấy, sâu trong yết hầu lập tức phát ra một tiếng thở gấp trầm thấp, ngay cả tiếng nói cũng mang theo run rẩy: “Ô…… Ngươi chậm một chút…..!”

“Ngươi vừa rồi còn bảo ta nhanh lên mà…….”

“Có ngươi…….. mới như vậy ấy?! A………” trên mặt Đàm Sâm giống như có một tầng màu nước đỏ rực đang lan ra, gắt gao nhíu lại mi tâm, môi khẽ nhếch, đúng là vẻ mặt chết người.

Trạch Đằng vừa làm việc vừa cảm thấy vô cùng tiếc nuối —— nó thật muốn hôn lên môi của người yêu, dang tay ra ôm lấy hắn, đáng tiếc hiện tại nó cái gì cũng không làm được…….

—— nếu có thể sớm một chút tu thành hình người lần nữa thì tốt rồi.

Nếu ngày đó khi Trạch Đằng nổi giận rời đi, y lập tức truy hắn về thì tốt rồi.

“Tiểu Sâm….. ôm ta, được không?”

Trạch Đằng gác đầu bên cạnh gối nằm của Đàm Sâm, Đàm Sâm nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy nhãn tình ẩm ướt mà ôn hòa của cự mãng. Nhất thời trong lòng hắn trăm vị tạp trần, nhịn không được thuận theo lời nói của Trạch Đằng, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình tráng kiện kia.

Đàm Sâm còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trạch Đằng hóa về chân thân, lúc đó đang trên đường về quê của nó.

Trước kia, mỗi tháng đến ngày động dục của Trạch Đằng, chỉ cần bọn họ tận hưởng lạc thú là có thể ngăn cản Trạch Đằng biến thành bộ dáng bán nhân bán yêu, bởi vậy Đàm Sâm chưa từng nghĩ đến chính mình lại cùng thực thân Trạch Đằng làm loại sự tình này.

Tuy rằng cảm thấy thật hoang đường, nhưng nam nhân dù sao cũng là động vật phụ thuộc vào nửa người dưới, khi tình triều đánh úp lại cũng bất chấp rất nhiều, hơn nữa đuôi rắn kia thật sự là linh hoạt, đem “Khinh lung mạn niệp mạt phục thiêu*” vận dùng đến thành thục, không lâu sau Đàm Sâm liền tước vũ khí đầu hàng quân lính tan rã, thở ra hơi nóng, ở dưới thân cự mãng lộ ra biểu tình khoái hoạt mờ mịt thất thần.

* Khinh lung mạn niệp mạt phục thiêu (轻拢慢捻抹复挑) Hi hi, mình thấy câu này trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, dịch thơ là Nhẹ nhàng khoan thai gảy rồi khêu ^^

Trạch Đằng thấy thời cơ đã chín muồi, liền vội vã mở ra tủ đầu giường, từ trong đó lấy ra một thứ đặt xuống bụng rắn chắc của Đàm Sâm, uốn éo thân nói: “Bảo bối, tự bôi đi!”

Sắc mặt Đàm Sâm nhất thời từ hồng biến đen, hắn không nói gì, chỉ hung tợn mà lườm Trạch Đằng một cái.

Ánh mắt Trạch Đằng sáng ngời, ở phía sau Đàm Sâm phát ra tiếng nuốt nước bọt thật lớn.

“……..” Đàm Sâm xoay người lại, mi mắt nửa buông xuống, “Được rồi, ngươi…….”

Trạch Đằng dùng đuôi nâng lên thắt lưng hắn, “Đừng sợ, ta sẽ không làm người bị thương, nếu khó chịu thì ngươi cứ bảo ta đi ra.”

Đàm Sâm đen mặt không nặng không nhẹ đánh lên miệng y một chút, “Món nợ này chờ sau khi ngươi khôi phục hình người ta sẽ đòi lại.”

Trạch Đằng tiến vào, “……….. hảo.”

*****

Ngày hôm sau Đàm Sâm tỉnh lại thì mặt trời đã sớm lên cao, hắn đầu tiên là mờ mịt nhìn trần nhà một lát, sau đó bỗng nhiên giật mình bật dậy, chỉ cảm thấy cả người vừa mỏi vừa đau, suýt nữa thì ngã xuống đệm.

Quay đầu vừa thấy, đồng hồ báo thức không biết khi nào đã tắt đi, lại nhìn thời gian lúc này —— hai giờ chiều, đoán chừng mẹ cũng đã sớm về đến nhà!

Đàm Sâm ảo não quát to một tiếng: “Trạch Đằng!!”

Tiểu xà uốn éo nhanh chóng trườn tới, hình thể mảnh mai lả lướt cùng quái vật to lớn đêm qua tạo thành đối lập rõ ràng.

“Ngươi biết hôm nay ta muốn đi tiễn mẹ sao lại không gọi ta rời giường?!”

Trạch Đằng ủy khuất nói, “Ta kêu Trạch Vũ đi tiễn mẹ của tụi mình rồi, ta đây cũng là …….. nhìn ngươi thật sự quá mệt mỏi……”

Đàm Sâm thở dài, nếu có người tiễn thì hắn cũng yên tâm, vì thế lấy di động định gọi về nhà thăm hỏi một chút.”

Tiếp điện thoại chính là Đàm lão cha, tim của lão nhân gia không tốt lắm, Đàm mụ mụ liền giấu diếm chuyện tai nạn của Đàm Sâm mà một mình đến thăm con, biết được Tiểu Sâm bình an, lập tức khẩu vị tốt tâm tình cũng tốt, trước khi đi còn lôi kéo Trạch Vũ nói liên miên lải nhải một tràng dài bảo hắn sau này đến nhà mình làm khách.

“Con trai, bệnh đau bao tử của con có tốt hơn không?” cha Đàm ở đầu dây bên kia cười đến vui vẻ a, Đàm Sâm thực tự nhiên trả lời: “Đã sớm khỏe lại, ngày đó uống nhiều rượu một chút thôi, cha đừng quá lo lắng.”

“Nga…..” Đàm lão cha lại nói, “Nếu thân thể không có vấn đề gì, thu xếp thời gian trở về một chuyến đi, con rời nhà cũng đã một năm rồi, cha muốn gặp con thật sự là còn khó hơn lên trời…….”

“Như vậy cũng quá khoa trương a,” Đàm Sâm cười cười, “Được rồi, cuối năm nay con sẽ sớm về nhà, ở cùng cha mẹ lâu một chút.”

Sau khi cúp điện thoại Đàm Sâm xách Trạch Đằng đặt trong lòng bàn tay, nghĩ đến tối hôm qua nó gây sức ép với mình, bực bội trong đầu không biết trút vào đâu, “Ba mẹ ta thấy con dâu như ngươi còn không bị dọa đến đau tim mới lạ………”

Trạch Đằng thè lưỡi, “Tiểu Sâm, ngươi khẳng định ta là vợ?”

“Chẳng lẽ ngươi không phải?!” Đàm Sâm nổi trận lôi đình đem nó nhét xuống dưới gối nằm, “Cấp điểm dương quang tựu xán lạn*!”

*Bạn nào chỉ giúp mình câu này, mình hiểu sơ sơ thôi chứ không chắc lắm:”>

Trạch Đằng gian nan ló đầu ra, “Ta sai rồi thân ái……”

Đàm Sâm không để ý tới y, bắt đầu tự hỏi làm thế nào thẳng thắn với người nhà về chuyện của mình cùng Trạch Đằng.

Đối với lão nhân mà nói, vợ của con trai mình vô luận là “đồng tính”  hay “yêu quái”, đều cũng đủ thử thách  tâm lý và khả năng chấp nhận của họ, huống chi Trạch Đằng này cư nhiên lại bao gồm cả hai vấn đề đó, dù cho Đàm Sâm có thương y cũng hiểu được đích xác là không mở miệng được.

Trạch Đằng không phải đứa ngốc, đương nhiên không thể không đoán được hắn đang băn khoăn chuyện gì.

“Tiểu Sâm, ta không để ý danh phận này nọ, ngươi không nói với họ cũng không sao………”

Đàm Sâm thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Không nói với bọn họ, chẳng lẽ phải giấu cả đời? Ta cũng không còn trẻ nữa, tuy rằng cha mẹ ta biết ta bận rộn, rất ít khi đề cập đến việc này, nhưng họ hàng ta đều gợi ý ta nên sớm kết hôn sinh một đứa cháu cho họ ẵm bồng……… cha mẹ ta đã lớn tuổi như vậy, ta không muốn lừa bọn họ.”

Đàm Sâm nói xong liền cảm thấy vô cùng áy náy, hắn không thể làm cho ba mẹ mình giống các lão nhân khác dẫn tôn tử đi chơi vòng quanh sân lớn, tước đoạt hạnh phúc con cháu của giai đoạn cuối cuộc đời.

Không khí giữa hai người bỗng dưng trở nên nặng nề, Trạch Đằng không có lập trường khuyên bảo Đàm Sâm, bởi vì dù sao đó cũng không phải cha mẹ y, cho dù y một vạn lần nguyện ý xem hai vị lão nhân như cha mẹ của mình mà hiếu kính, nhưng y cũng hiểu được “Yêu quái không rõ lai lịch” cùng “Đứa cháu nhỏ đáng yêu” so ra mà nói là không có chút phân lượng nào……..

Đang lúc phiền não, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Đàm Sâm phục hồi lại tinh thần, đặt Trạch Đằng vào phòng ngủ để tránh nó làm cho khách sợ, sau đó nhanh chóng bước ra mở cửa.

Trước mặt xuất hiện một dáng người xinh đẹp, một nữ tử với mái tóc dài gợn sóng. Nàng mang một chiếc kính mát che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra đôi môi đỏ mọng trơn mềm mê người, chiếc cổ trắng mịn mà thon dài, đích xác là một báu vật gợi cảm phong tình vạn chủng.

Đàm Sâm vừa đang kinh ngạc nghĩ xem mỹ nữ này là tới tìm ai, chỉ thấy nàng nhún mũi chân một nhịp lấy đà bay tới, nghênh diện cho hắn một cái ôm nhiệt tình đến mức khiến người ta hít thở không thông!

“Tiểu Sâm bảo bối ~~ ta rất nhớ con nga ~~~ ”

Cận Tùng vừa lúc xuất môn đi làm, thấy một màn này lập tức kinh sợ đến rớt cằm, “Đàm, Đàm Sâm ca……….. Anh đổi người yêu mới hả …….?!”

“Đổi cái đầu cậu!” Đàm Sâm kéo mỹ nữ từ trên người xuống, “Mẹ, ngài sao lại đến đây?”

…….. Cằm của Cận Tùng rốt cuộc cũng không khép lại được rồi.

“Mẹ nghe nói con bị thương, đem theo chút sơn dược vội tới cho các con tẩm bổ.”

Đàm Sâm thấy mẫu thân Trạch Đằng vẻ mặt thân thiết, một chút cũng không có ý oán trách mình đã cướp đi một thân tu vi của con nàng, nhịn không được cảm thấy chóp mũi cay cay.

“…… Ân, cám ơn ngài, mau vào nhà ngồi đi.”

“Ác —— đây là nhà của hai đứa a, thật đẹp thật ấm áp!” ánh mắt Trạch mụ mụ tràn ngập hâm mộ, “Thật tốt, mẹ cũng có chút phiền chán cái sơn động tối như mực kia, nghĩ muốn ở trong này chơi một thời gian đây!”

“Đương nhiên không thành vấn đề, ngài muốn ăn cái gì muốn đi đâu chơi, cứ việc nói cho ta biết, ta sẽ cùng đi.” Đàm Sâm đưa cho mẫu thân Trạch Đằng một ly nước quýt, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng, muốn nói lại thôi.

“Muốn nói cái gì cứ nói đi, mẹ nghe.” Trạch mụ mụ nhìn hắn cổ vũ.

“…….. Hảo,” Đàm Sâm gật gật đầu, lại qua một lúc mới tiếp tục nói, “Chuyện lần này ta thật sự có lỗi, Trạch Đằng y………”

“Ta còn tưởng chuyện gì chứ!” Trạch mụ mụ ngắt lời hắn,  không chút lưu tâm mà lắc đầu, “Đứa con ngốc kia của ta làm rất đúng! Nam nhân mà, trời sinh là cần phải bảo vệ lão bà! Ta tự hào vì nó!”

Miệng Trạch Đằng ngậm phiếu mua sắm, nhanh nhẹn không ngừng đánh xuống mặt đất, phát ra thanh âm như tiếng vỗ tay.

Đàm Sâm: “……..”

“May mà nó cứu con, nếu nó không cứu, ta nhất định hảo hảo nhéo đứt cái lỗ tai của nó!” Trạch mụ mụ vẫy tay với tiểu xà, “Con trai lại đây.”

Trạch Đằng uốn éo uốn éo mà trườn qua, há mồm nuốt xuống một tiểu hồng quả.

“Chu sa hoàn linh quả, mỗi ngày ăn hai quả, nhớ kỹ phối hợp xà tộc tâm pháp,” Trạch mụ mụ nghiêm túc nói, “Không dùng cho phụ nữ có thai và cho con bú.”

Đàm Sâm: “…….”

Trạch Đằng: “………”

Trạch mẫu thẹn thùng che mặt: “Chán ghét các ngươi này lũ trẻ xấu! Mẹ thật vất vả mới học được một câu nhân loại chuyên dùng……..”

Lại qua một lúc, Trạch Vũ cũng đến.

Tiểu tử hôm nay thay đổi một thân Đường trang* hắc sắc ám kim hoa văn mây cuộn, càng làm tôn thêm nước da tuyết trắng của hắn cùng mi mục thanh tú.

Trong lòng Đàm Sâm thầm tán thưởng một phen, may là chí hướng của em chồng là mở quán ăn, bằng không sẽ là một ngôi sao mới tỏa sáng lấp lánh trong giới người mẫu rồi.

Trạch mụ mụ thân thiết kéo Trạch Vũ đến bên người, vuốt nhẹ lên cái mũi thẳng của hắn, “Lần trước không phải nói là đã tìm được vợ, sau không nhanh chóng dẫn đến cho mẹ nhìn xem?”

Tim Đàm Sâm hồi hộp nhảy dựng, nhìn về phía Trạch Vũ.

Trạch Vũ sắc mặt bình tĩnh, “Y thẹn thùng, không chịu đến nhà Sâm ca.”

……. Đàm Sâm tỉnh ngộ.

Trước mặt người mà mình từng theo đuổi, bị một tiểu hài tử nhìn qua giống như chỉ mới mười mấy tuổi tóm được, đổi lại là hắn cũng không dám thò mặt mo ra.

“Thật là, người một nhà còn sợ gì xấu hổ, mẹ còn chuẩn bị lễ vật cho y đây……..”

Trạch Vũ cười nhẹ đến mức không thể nhận ra: “Ta đã bố trí một bữa tiệc ở quán cơm, mẫu thân có hứng thú nếm thử chút thức ăn ta nghiên cứu chế biến ra không?”

Trạch mụ mụ lập tức vui vẻ nói: “Đương nhiên! Đi nhanh đi, đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi………”

Đàm Sâm cùng Trạch Đằng lăm qua lăn lại hơn nữa đêm, hiện giờ bụng cũng trống trơn,  vì thế hắn nhặt Trạch Đằng lên bỏ vào trong túi, bốn người xuất phát tới quán cơm của Trạch Vũ.

Cùng lúc đó, Thịnh Minh Hiên đang ngồi trong một nhã tọa ở “Vũ

Hiên Lâu” hiện vốn là nơi thiên kim khó cầu của quán, thấp thỏm đứng ngồi không yên.

Đã là lần thứ năm mươi ba y nhìn chằm chằm đồng hồ của mình, đếm ngược từng giây phút đến thời khắc nhìn thấy nhạc mẫu tương lai……… để bàn về chuyện chung sống cùng Trạch Vũ.

……… Chỉ mong hết thảy thuận lợi.

Rốt cục, từ cửa thang lầu mơ hồ truyền đến một trận tiếng cười nói, cả người Thịnh Minh Hiên giật mình một cái rồi nhanh chóng thẳng lưng, trên mặt tự động bày ra biểu tình vô cùng thân thiết.

Nữ phục vụ xinh đẹp một thân trang phục cổ điển đẩy mành treo ra, Trạch Vũ một hàng ba người cộng thêm một con rắn nhỏ lập tức xuất hiện trước mặt y.

Nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp đứng giữa, Thịnh Minh Hiên nhất thời lòng dạ rối loạn, ba từ “Bá mẫu hảo” giống như đống tơ rối kẹt ở yết hầu, như thế nào cũng không thốt ra được.

Trạch Vũ giới thiệu nói: “Mẫu thân, đây là người mà ta đã đề cập qua.”

Mặt Thịnh Minh Hiên co rút, trước vẻ mặt nhẫn cười của Đàm Sâm mà gian nan nói lời chào hỏi: “…….. Bá mẫu, người khỏe, ta gọi là Thịnh Minh Hiên.”

Trạch mụ mụ cau mày nhìn y một lúc lâu, Trạch Vũ ngược lại sắc mặt vẫn như thường, trong lòng Thịnh Minh Hiên như nổi trống —— này nhạc mẫu tương lai sao lại không nói lời nào? Chẳng lẽ không vừa lòng với y? Y có cần phải thỉnh giáo Đàm Sâm một ít bí quyết chung sống hòa bình cùng nhạc mẫu không nhỉ…….

Ngay lúc Thịnh Minh Hiên đang rối rắm đến tận cùng, mỹ nhân nhạc mẫu rốt cục mở miệng, “Tiểu Vũ, vì cái gì các ngươi đều thích nam nhân?”

Đàm Sâm: “……..”

Thịnh Minh Hiên: “………..”

Trạch Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Vì để cống hiến cho sự nghiệp kế hoạch hóa gia đình —— mọi người ngồi đi.”

Đường trang

Đường trang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.