Tiên Trúc

Chương 10: Tam Giới






Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
" Không Trần, ngươi thực sự càng ngày càng xảo quyệt, năm đó ngươi nguyện ý vì tiền mà lấy ra Dương Tuyết Châu, bây giờ lại sợ Ma Vương tính sổ lên đầu ngươi mà khuyên cô nương này từ bỏ, nói đi nói lại ngươi vẫn là đạo cao tăng.

Ha Ha Ha."
Ngay khi Lâm Hoà Thuận cảm thấy tuyệt vọng thì bên ngoài phòng thiền vang lên một tràng cười.
Không Trần nghe vậy sắc mặt đại biến đứng dậy đẩy cửa ra: "Hừ, thói quen nghe lén người khác nói chuyện này của ngươi, thật sự là trăm năm không thay đổi, ngươi vào đi, đứng ở cửa làm gì."
Lại một tràng cười man dại vang lên, sau đó ba đạo sĩ bước vào thiền phòng.

Hoà Thuận ngẩng đầu nhìn lên, một trong ba người đi vào chính là đạo sĩ chột mắt trên đường Hoa Quang lúc này đang đi theo một đạo sĩ già cùng một đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú khác, khắp người toát ra khí thế kiêu ngạo.


"Tiểu cô nương, Ma Vương kia đã sống hơn một nghìn năm trên đời, chính là dựa vào việc hút âm khí của cực âm nữ nhân gian để tăng tuổi thọ.

Năm đó sau đại chiến Tam Giới, Tiên Giới cùng Nhân Giới đã bàn bạc đồng ý gả tất cả cực âm nữ cho Ma Vương.

Ma Vương cũng đảm bảo không tuỳ tiện gây rối nữa.

Chỉ là chờ tỷ tỷ ngươi bị hút hết âm khí, khi ấy cũng hồn bay phách lạc rồi.

Quả nhiên là trà ngon, không tệ." Không để ý Hoà Thuận, lão vừa nói vừa uống trà.
Hoà Thuận chán nản ngồi xuống đất, tuyệt vọng thì thào: "Chúng ta không thể làm được gì sao?"
Lão đạo sĩ liếc nhìn Không Trần ngồi một bên với vẻ mặt nghiêm nghị, cười nói với Hoà Thuận: "Có một cách, ta không thể trắng trợn giúp ngươi, nhưng ta có thể để ngươi an toàn tiến vào Ma Giới, còn có thể cứu được họ hay không còn phụ thuộc vào ngươi."
Nghe vậy Không Trần nhìn lão đạo sĩ một cách khó khăn:"Đừng nghe hắn, hắn chỉ là một yêu ma, hắn vĩnh viễn không có lòng tốt, hắn nhất định phải nhờ ngươi giúp hắn làm một số chuyện nguy hiểm, ngươi...!một phàm nhân ở Ma giới thì có thể làm được cái gì, quá nguy hiểm."
"Đạo sĩ ý ngươi là ta có thể vào Ma Giới cứu người?"
" Đương nhiên Ma Giới cũng có thành trấn giống nhân gian chúng ta, giống như Phong Vô thành có người phàm cùng tiên nhân sinh sống.

Những đồ vật trong Tam Giới được tạo ra với mục đích và tiêu thụ khác nhau.


Ta thì có thể giúp ngươi làm một thân phận đột nhập vào Phong Vô thành, đưa ngươi thuận lới tiến vào quỷ thành của Ma Giới, mà ngươi chỉ cần giúp ta làm việc nhỏ xíu là được." Lão đạo híp mắt tươi cười rạng rỡ nhìn Hòa Thuận.
"Ta nguyện ý.

Chỉ cần có thể cứu được gia đình ta, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

Ta muốn tiến vào Ma Giới." Hoà Thuận không chút do dự.
Không Trần hừ lạnh một tiếng:"Lão đạo sĩ Nguyên Chân kia, nếu như ta nhớ không lầm Khôn Thọ quả ở Thái Thái Hàng Cốc sắp đơm hoa kết trái, ngươi lại không có nữ đệ tử, ngươi chỉ là đánh chủ ý để nàng hái quả hộ ngươi thôi."
"Thì sao, lần trước ngươi cùng Đào phu nhân liên thủ đoạt Khôn Thọ quả, để cho ta đợi tận trăm năm, hừ lần này hai người các ngươi cũng không thể lấy được quả nữa đâu." Nguyên Chân độc ác cười.
Không Trần nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói:"Biết có ích lợi gì, nếu là rơi vào trong tay ngươi, nàng còn có mạng đi ra ngoài nói bậy?"
Hoà Thuận nghe Không Trần nói vậy đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hơi sợ hãi trong lòng.

Chẳng lẽ chuyện vặt vãnh mà Nguyên Chân đạo trưởng nói lại rất nguy hiểm, một đi không trở lại?
Nhưng rồi nàng nghĩ đến người nhà sinh tử còn chưa rõ, nàng không sợ hãi nữa, vạn nhất chính là cái chết, nàng sẽ đi theo người nhà, cứu vớt chính mình.
"Hôm nay ngươi tới đây làm cái quái gì?" Không Trần nhìn lão đạo sĩ đang chăm chú uống trà trước mặt, thầm nghĩ trong lòng.
"Không có gì, chẳng qua ta muốn tại địa bàn của ngươi lập một gian xem bói, để rèn luyện hai đệ tử của ta một chút, cho nên ta tới đây cùng ngươi chào hỏi." Nguyên Chân Tử nói xong, mọi người đứng sang một bên, đạo sĩ chột mắt và đạo sĩ đẹp trai cùng nhau hành lễ với Không Trần Đại Sư.
Không Trần nhắm mắt lại bắt đầu im lặng đọc kinh, không để ý đến bốn người trong phòng.

Nguyên Chân Tử biết rõ đứng lên, dù sao hắn cũng không có ý định cùng Không Trần tán gẫu, hắn chỉ là tới xem mặt nhân tiện chào hỏi trên địa bàn người khác mà thôi.


Tuy rằng quan hệ giữa hai người không thể nói là không tốt, nhưng cũng không đến mức nói chuyện dài dòng.
Lâm Hoà Thuận đã từ dưới đất đứng lên, lẳng lặng đứng bên tường, thấy Nguyên Chân Tử sắp rời đi liền đánh liều hỏi: " Đạo trưởng, ta...!"
Đạo sĩ chột mắt lúc này đột nhiên xen vào: "Ngươi đi theo chúng ta trước, một hồi sẽ biết chi tiết."
Hoà Thuận gật đầu, vừa đi theo họ ra khỏi thiền phòng thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay người hành lễ với Không Trần Đại Sư đồng thời đưa Dương Tuyết Châu bằng cả hai tay cho Không Trần.
" Đại sư, tuy rằng hiện tại ngươi không giúp được ta, nhưng ta vẫn muốn thay mặt tỷ tỷ cùng cha mẹ cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi cho ta Dương Tuyết Châu, cả nhà chúng ta cũng không thể sống yên ổn thêm mấy ngày.

Hơn mười năm....Tỷ tỷ ơi, muội không biết tỷ còn sống hay đã chết, nay muội trả lại chuỗi Dương Tuyết Châu này cho chủ nhân ban đầu của nó."
"Cầm lấy để tự vệ, vật này gặp phải thứ ô uế nguy hiểm có thể tạm thời cứu mạng ngươi, dùng một lần liền mất một hạt châu, lần này đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, ngươi có thể tự chăm sóc bản thân.

Đi đi."
Hoà Thuận mang theo Dương Tuyết Châu khấu đầu ba lần với Không Trần rồi cùng đám Nguyên Chân Tử rời khỏi chùa Hoa Quang.
(1) Cố nhân chi tôn: Cháu trai/ gái của người cũ từng quen biết.

( Ở đây mình thấy để vậy hợp cổ đại nên ko dịch thuần).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.