Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 38: Một ngày vui vẻ




Nhất định là đang thử mình đây mà, một khi mắc bẫy, sẽ bị phân giường, hừ, không thể ‘làm’ đã khổ sở lắm rồi, nếu còn không được ôm, chắc chắn sẽ điên mất!

Hạ Mộng Lộ đen mặt, trừng Lạc Vân Hải.

Tên đầu gỗ này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Người ta cố gắng tới mức này đã thấy mắc cỡ muốn chết, còn không biết đường chủ động? 

Hạ Mộng Lộ dứt khoát cởi hết nút áo ra, chỉ chừa mỗi một viên chỗ rốn, để lộ áo ngực viền ren bên trong, cười quyến rũ, “Chồng à, đêm dài đằng đẵng, em vẫn chưa buồn ngủ, tới đây nói chuyện phiếm đi!”

“Thôi! Hôm nay anh sẽ ngủ trên sô pha!” Lạc Vân Hải vươn tay giãn gân giãn cốt xong nghiêng người nằm xuống sô pha.

Ngủ trên sô pha? Sao được! Hạ Mộng Lộ sốt ruột, trừng Lạc Vân Hải nói, “Vậy thì từ nay về sau anh cứ ôm sô pha ngủ suốt luôn đi, hừ!” xong, tắt đèn, phủ chăn lên, đưa lưng về phía Lạc Vân Hải.

Lạc Vân Hải bỗng nhớ tới lời hứa nửa năm trước, hôm nay chẳng phải là vừa đúng nửa năm sau ngày cưới? Chẳng lẽ cô ấy.... .... Nghĩ tới đây, anh vội tắt ti vi, chui tọt vào chăn, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người. 

Mới rồi, rõ ràng cô ấy đang cố ý quyến rũ mình mà, đúng là chuyện bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ!

Lạc Vân Hải vừa nhớ tới cặp đùi đẹp trắng như tuyết của Hạ Mộng Lộ, là máu trong cơ thể như sôi trào. Với anh lần này cũng tính là lần đầu, nên không khẩn trương mới là lạ.

Lạc Vân Hải đợi gần mười phút vẫn không thấy Hạ Mộng Lộ nhúc nhích, bèn xoay người, rút ngắn khoảng cách, hôn lên vành tai cô, thấy cô không phản kháng, anh càng thêm can đảm, vuốt ve xuống eo cô.

Hạ Mộng Lộ vô cùng khẩn trương, khẽ rụt cổ lại, “A Hải...... Nhột!”

Nghe vậy Lạc Vân Hải càng làm tới, ôm chặt lấy Hạ Mộng Lộ, hôn cuồng nhiệt hơn, “Nhột chỗ nào, hả?”

“Lỗ tai....... Á, anh đừng.... ...” Những lời còn lại đã bị Lạc Vân Hải nuốt vào miệng.

Lạc Vân Hải kéo Hạ Mộng Lộ đối mặt với mình, rồi đột nhiên nắm lấy tay cô nhét vào trong quần anh.

Hạ Mộng Lộ giật bắn người, cố gắng giật tay ra.

Lạc Vân Hải không ngờ vợ mình lại nhát như vậy, kề sát lỗ tai cô chọc, “Thích không?”

Thích cái đầu anh đó, không ngờ bình thường dáng vẻ đạo mạo, nhưng vừa lên giường đã biến thành ‘cầm thú’ như vậy.

“Kiên nhẫn một chút! Có thể sẽ rất đau, nhưng rất nhanh sẽ không sao nữa, vợ à, anh yêu em!”

Hạ Mộng Lộ dĩ nhiên biết sẽ đau, vừa định nói chờ một chút, thì ba chữ ‘anh yêu em’ đã khiến lòng cô mềm nhũn, đến khi muốn ngăn cản thì không kịp nữa rồi, đành cắn răng chịu đựng đau nhức. 

A Hải, vì anh, dù có khổ sở hơn nữa, em vẫn chịu được, vì yêu anh, em nhất định sẽ cố gắng học tập để trở thành một nhà thiết kế giỏi, sẽ kiếm rất nhiều tiền, rất nhiều tiền!

“Chồng à, em yêu anh!”

“Lúc này đừng nói những lời như vậy, anh sợ sẽ không nhịn được, khiến em bị thương!”

“Em yêu anh!”

“Sớm muộn gì anh cũng chết trong tay em! Nhưng anh thích! Ai bảo em là bảo bối của anh chứ! Nói thêm mấy câu nữa đi!”

“Chồng à, em yêu anh, trước kia, bây giờ và sau này đều như vậy, đời đời kiếp kiếp yêu anh, luôn muốn làm bảo bối của anh!”

Còn có người khác ngoài cha mẹ xem mình là bảo bối, cảm giác này thật tốt đẹp! Thích đến muốn chết! Rất muốn đứng ở nóc nhà mà hô to lên cho cả thế giới biết, cô thật sự yêu A Hải, yêu đến mức muốn trao tất cả của mình cho anh, muốn sinh con cho anh, yêu đến mức.... ... Sợ mất đi.

Anh không phải người có tiền, nhưng anh có tài năng, thỉnh thoảng sẽ nói ra nhiều thứ ngoại ngữ mà cô nghe không hiểu. Anh không có quyền thế, nhưng có một trái tim chung thủy. Tất cả những điểm thiếu sót đã được vô số ưu điểm thay thế!

Anh chính là một A Hải có một không hai, hơn hẳn những kẻ giàu có quyền thế ngập trời kia, là một A Hải không bất kỳ ai có thể thay thế được, là chồng của Hạ Mộng Lộ cô, là người giỏi nhất thế giới!

Sau mấy phen ‘đại chiến’, Hạ Mộng Lộ vẫn còn thẹn thùng, ngăn không cho Lạc Vân Hải bật đèn, lẳng lặng nằm yên nghe tiếng tim đập của anh.

Lạc Vân Hải dở khóc dở cười, thật không nhận ra, cô quỷ nhỏ thường ngày lại thẹn thùng đến vậy.

Lạc Vân Hải mò tay xuống gối, lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út cho Hạ Mộng Lộ, sau đó nhét một chiếc nhẫn khảm kim cương kiểu nam vào tay cô, “Đến phiên em!”

Hạ Mộng Lộ sờ sờ lên ngón tay mình, ngạc nhiên bật đèn lên. Trên ngón áp út của cô là một chiếc nhẫn khảm viên kim cương lớn chừng hạt đậu. “A! Lớn quá! Chồng à, chẳng lẽ anh lấy hết tiền kiếm được tháng này của chúng ta để mua nhẫn? Không phải nói chờ sau này em kiếm được nhiều tiền.......”

“Là tiền anh và A Đỗ kiếm được!” Lạc Vân Hải ngồi dậy, vuốt ve mặt Hạ Mộng Lộ, “Thích không?”

“Thích, thật sự rất thích, chồng à, cám ơn anh!”

Lạc Vân Hải nhướn mày, nghiêm túc nói, “Ba giờ sáng! Sinh nhật vui vẻ! Còn không mau đeo cho anh!”

Hạ Mộng Lộ cảm động đến mức khóc lên, hít hít mũi, đeo nhẫn vào ngón áp út cho Lạc Vân Hải, sau đó hạnh phúc nhào vào ngực anh, “Đây là sinh nhật lãng mạn nhất trong đời em!” Chẳng những tặng thuyền, còn cả một khối kim cương to đùng, cô dám chắc đây là viên kim cương lớn nhất ở núi Phổ Đà này. 

Cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!

Lạc Vân Hải vỗ nhẹ lên lưng Hạ Mộng Lộ một cách yêu thương, “Được rồi, ngủ đi, để ngày mai còn dậy sớm, không phải em rất muốn ngồi du thuyền lượn quanh núi Phồ Đà một vòng sau, ngày mai sẽ thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ đó của em!”

“Không phải nguyện vọng nho nhỏ đâu, trước kia, đối với em mà nói, nó là một nguyện vọng rất xa xỉ! Hì hì, chết rồi, chồng à, em hưng phấn tới mức không ngủ được! Anh chính là món quà ông trời ban cho em, ngày mai em nhất định phải quỳ lạy cám ơn Bồ Tát, mà cũng có thể do đời trước em đã làm rất nhiều chuyện tốt!”

“Thật sao?” Lạc Vân Hải buồn cười nói.

Hạ Mộng Lộ gật đầu một cách kiên định, “Đúng vậy! Người đàn ông tốt nhất trên thế gian này không phải anh thì là ai!”

Ngoài phòng, vạn vật vẫn biến đổi theo cách riêng của nó. Có lẽ, không lâu nữa, Hạ Mộng Lộ vẫn sẽ cảm thấy Lạc Vân Hải là người đàn ông tốt nhất trên đời, chỉ có điều người đó không thuộc về cô mà thôi.

“Mộng Lộ, không phải mẹ không muốn tổ chức sinh nhật cho con, chủ yếu vì nhà chúng ta không giàu gì, không có nhiều thời gian để tổ chức! Nếu A hải đã chủ động thu xếp, vậy mẹ nhân dịp gom lại hai mươi lăm năm tặng con một lần luôn! Đây!”

“Đây là của cha!”

“Đây là của cha nuôi!”

Sáng sớm, Hạ Mộng Lộ đang mắt nhắm mắt mở bưng chậu rửa mặt ra khỏi cửa phòng, đã thấy mọi người tụ tập đông đủ, chìa bao lì xì ra. Cô cười nói, “Nhiều dữ ạ!” rồi mở thử ra, mỗi bao có ít nhất là một vạn! Lần đầu tiên cô được cho nhiều tiền đến vậy!

“Theo lý con đã lập gia đình nên không cho con, mà chỉ xem như bù lại phần lúc trước!”

Hạ Mộng Lộ đang định cất tiền thì bị Lạc Vân Hải kéo sang một bên, “Sao?”

Lạc Vân Hải đen mặt, kê miệng nói nhỏ vào tai Hạ Mộng Lộ, “Tiền và cha mẹ làm hòa, cái nào quan trọng hơn?”

“Ý anh là sao?”

“Em xem, cha mẹ gặp mặt đã không còn cãi vã, nhưng vẫn phân phòng ở, em không cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một sao?” 

Hạ Mộng Lộ bỗng hiểu ra, cố ý làm vẻ khổ sở nhét hai bao lì xì vào tay cha mẹ lại, “Nếu cha mẹ thật sự hi vọng con có một sinh nhật vui vẻ, thì hai người làm hòa đi! Mẹ, tuy cha đã từng có lỗi với mẹ, nhưng nhiều năm qua, cha vẫn luôn bảo vệ mẹ con chúng ta, nếu trong lòng cha không có mẹ, sợ rằng cha đã sớm lấy người khác. Mẹ như vầy là đang tự hành hạ mình, cũng đang hành hạ cha. Ước mong lớn nhất của con là thấy cha mẹ vui vẻ như lúc đầu, giống những gia đình khác, không cần phân phòng mà ở! Xin mẹ đó!” nói xong, Hạ Mộng Lộ đột nhiên quỳ xuống. 

Cha Hoắc thấy vậy, cũng khuyên, “Em dâu à, chúng ta còn sống được bao năm nữa đâu? Đừng để tới lúc nhắm mắt xuôi tay mới thấy hối hận! Làm cha mẹ, chẳng lẽ không nên làm gương cho bọn nhỏ sao? Hãy cho bọn nhỏ biết hôn nhân không hề đáng sợ!”

Ba Hạ cũng quỳ xuống, đỏ mắt nói, “Mình à, tôi biết sai rồi, từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện hồ đồ như vậy nữa! Nói thật, mặc dù khách sạn càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn thấy trống rỗng, mình đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, nhưng hãy cho tôi có cơ hội chăm sóc mấy mẹ con!”

“Mẹ, mẹ tha thứ cho cha đi!” Lạc Vân Hải cũng góp lời.

Hạ Nguyệt Đình lau nước mắt, ôm lấy mẹ Hạ nói, “Đây cũng là ước mong của con, mỗi lần thấy những người khác đều có cha mẹ ở chung vui vẻ, con thật sự rất hâm mộ! Cô à, xin cô đó!”

“Đúng vậy! Hai bác đã giày vò nhau mấy chục năm rồi, cứ vậy mãi chẳng phải rất uổng phí? Bác nhẫn tâm nhìn bác trai cô đơn tới chết sao?” Đỗ Vương gãi gãi ót, bày tỏ ý kiến. 

Mẹ Hạ siết chặt nắm tay, hét to, “Đứng lên!”

“Mẹ, con không đứng lên! Mẹ tin tưởng cha đi, cha thật biết sai rồi, mẹ tha thứ cho cha đi!” Hạ Mộng Lộ lắc đầu nói.

Mẹ Hạ yên lặng hồi lâu, cuối cùng thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, thở dài một tiếng nói, “Được!” 

Cũng đúng, còn sống được mấy năm nữa đâu! Bà không hề muốn hành hạ ai, chẳng qua là trong lòng thấy rất khó chịu! Có lẽ không chỉ là giày vò hai người, mà còn giày vò thêm nhiều người xung quanh nữa, nhưng chỉ cần chồng mình thật lòng hối cải thì bà không hề hối hận.

Ba Hạ vui mừng đứng dậy, ôm chầm lấy mẹ Hạ, “Mình à, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.....”

Mẹ Hạ mím môi, ôm thật chặt người đàn ông mình thích nhất đời này, người đàn ông bà tình nguyện đợi cả đời. Phụ nữ nhà họ Hạ chính là như vậy đó, một khi yêu, sẽ chung thủy cả đời với nửa còn lại, không hề chùn bước.

“Cha, mẹ!” Hạ Mộng Lộ kích động nhào vào lòng cha mẹ, “Đây là ngày hạnh phúc nhất trong hai mươi lăm năm qua của con!” 

Thật sự rất hạnh phúc! A Hải, cám ơn anh!

Lạc Vân Hải và ba Hoắc nhìn nhau cười vui vẻ.

Ba Hoắc ôm lấy Lạc Vân Hải nói, “Chỉ con là có cách! À, chẳng phải mấy đứa nói muốn đi chơi sao? Nhanh đi chuẩn bị đi, bọn ta ở nhà làm cơm trưa chờ mấy đứa về, bánh sinh nhật đã có rồi, tụi con đi chơi đi!”

“Đúng đó! Đi đi, đi sớm về sớm!” Mẹ Hạ cũng cười gật đầu, bà biết con gái chắc chắn không thể nghĩ ra cách này được, hẳn là ý của con rể. Bà nằm mơ cũng không ngờ, nhà họ Hạ sẽ có một đứa con rể tốt thế này.

“Dạ, con đi đánh răng đây! Nguyệt Đình, em cũng mau đi!” Hạ Mộng Lộ nháy mắt với Hạ Nguyệt Đình.

Hạ Nguyệt Đình gật đầu, xoay người vào phòng, kéo ngăn tủ lấy nhẫn cầu hôn ra. 

Thành công hay thất bại quyết định ở lần này! 

Hạ Nguyệt Đình nhìn chiếc nhẫn nam trong hộp nghĩ, nếu đã nói là theo đuổi A Đỗ vậy phải làm cho đến nơi đến chốn, đây là chiếc nhẫn cô tốn một vạn nhân dân tệ mua, xem như một nửa gia tài của cô. Vốn cũng định mua một chiếc rẻ chút, đáng tiếc anh ấy không phải A Đỗ mà là Đỗ Vương, mua rẻ quá không được. Nhưng dù có thất bại cũng không sao, cô sẽ không ngừng cố gắng, cho tới khi anh gật đầu mới thôi.

Người ta thường nói, nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng, nhưng tại sao với cô lại như cách cả tầng núi lớn thế này? Dù cuối cùng người đứng bên cạnh anh không phải là cô thì cô cũng không hối hận, vì cô đã từng cố gắng hết sức rồi!

Cô cũng không biết tại sao cô lại thích anh như vậy, chỉ biết từ sau nụ hôn kia, trong lòng cô không thể chứa thêm người thứ hai được nữa, lúc nào cũng nghĩ về anh. Lúc cô cần được an ủi nhất thì anh ở bên cạnh nói với cô, đừng tự ti, cô có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình như bất kỳ cô gái nào khác, cô vẫn còn cơ hội. Khi cô khổ sở, anh luông lặng lẽ đứng sau lưng, khích lệ cô, khiến cô vui vẻ, và có hi vọng.

Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ do cô ham mê hư vinh, thích tiền tài của anh, nhưng chỉ có người nhà là biết cô ao ước có được một người chồng đơn giản giống như anh rể vậy, cả nhà vĩnh viễn ở bên nhau. Đã có lúc cô định buông tay vì hai người gần như ở hai thế giới khác nhau, nhưng cô sẽ cố gắng khắc phục. Cô sẽ thuyết phục cô dượng cũng dời tới thành phố F.

Thật ra cô cũng có lòng riêng, hi vọng sẽ có được kha khá sính lễ, cỡ năm triệu nhân dân tệ là được rồi, đủ cho chị họ đi du học.

Mặc dù cô biết cô không giá trị năm triệu, nhưng cô sẽ bồi thường anh bằng cách khác, cùng lắm thì về sau cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh. Tóm lại miễn sau cả nhà vẫn ở chung một chỗ là được. Không phải là muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng hay gì, mà chỉ là một loại thói quen mà thôi, thói quen đã hơn mười năm!

Đỗ Vương, anh nhất định phải đồng ý đó! Xin ông trời hãy phù hộ cho con!

Hạ Mộng Lộ phấn khích hô to, “Chuyến du lịch vòng quanh núi Phổ Đà, xin được phép bắt đầu, đi thôi!”

“Nhớ về sớm ăn cơm trưa đó!” Mẹ Hạ phất tay một cái. 

Đáng lẽ bọn nhỏ vui vẻ mình phải mừng mới phải, tại sao lại có cảm giác như sắp có chuyện xấu xảy ra thế này? Chẳng lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều! 

Nghĩ vậy, mẹ Hạ lại hô to, “Bốn đứa nhất định phải cẩn thận đó!”

Đỗ Vương quay đầu nhìn lại ngôi nhà mình đã ở nửa năm, phất tay với mẹ Hạ. 

Bác gái, không phải A Đỗ độc ác, mà là Long Hổ thật sự rất cần anh Hải, không thể không có anh ấy, người nhà của anh ấy cũng vậy. Xin lỗi! Nhưng hai bác yên tâm, con sẽ giúp con gái hai bác hoàn thành ước mơ của cô ấy.

Con chỉ có thể làm được đến đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.