Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 28: 28: Bữa Sáng Họ Lâu Và Mất Tích





Bầu trời hửng sáng, sáng sớm trong núi yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua lá cây phát ra tiếng vang nhỏ bé, Cố Duy Sanh mơ màng mở mắt ra, lập tức cảm nhận được một bàn tay to lớn đang siết chặt hông mình.

Không biết cách túi ngủ có cái gì hay để ôm, Cố Duy Sanh chun mũi ngửi ngửi mùi hương Tùng Tuyết quanh quẩn xung quanh, sau đó xoay người nhìn máy quay treo cách đó không xa.

May mà chấm đỏ cho thấy máy quay đang hoạt động giờ vẫn đang tắt, có vẻ như giờ vẫn chưa tới thời gian khởi động máy mà tổ tiết mục quy định.

Lâu Tiêu đã sớm lăn ra khỏi túi ngủ, hắn ngủ rất say, Cố Duy Sanh xoay người như vậy cũng không thể đánh thức hắn, ngược lại càng làm cho cái tay khoát trên eo Cố Duy Sanh siết chặt hơn.

Có linh khí là ngủ ngon như vậy sao?
Cố Duy Sanh quan sát khuôn mặt thư giãn khi ngủ của Lâu Tiêu, nhịn không được rút tay trái trong túi ngủ ra bổ sung một ít linh khí cho bốn phía.

Linh khí vốn là tồn tại trong suốt không màu, nhưng trong quỷ đồng của Cố Duy Sanh, chúng lại tản ra ánh sáng trắng nhạt, dịu dàng mờ ảo như sương mù lại vừa giống như lụa.

Về phần Lâu Tiêu nằm giữa linh khí!
Trông cứ như một đứa trẻ đang say giấc trong vỏ trứng vậy.

Cố Duy Sanh bị sự não bổ của mình chọc cười ra tiếng, nụ cười này của y cũng khiến Lâu Tiêu đang ngủ say mở mắt ra.

Giờ này chắc vẫn chưa tới sáu giờ, Lâu Tiêu híp mắt nhìn ánh sáng chiếu xuống từ khe hở của lều, rõ ràng buổi tối vẫn còn là dáng vẻ rừng hoang núi quỷ, nhưng mặt trời vừa xuất hiện, bầu không khí toàn Bình Sơn đã trở nên thay đổi.

"Dậy sớm vậy?" Lâu Tiêu tự giác đưa tay tới mép Cố Duy Sanh, "Đói bụng hửm?"
Hỏa diễm trên tay Lâu Tiêu cháy rồi lại tắt, nghiễm nhiên coi mình là bữa sáng đã được khử trùng.

"Sao anh lúc nào cũng nghĩ tôi rất đói vậy?" Cố Duy Sanh lắc đầu bật cười, trạng thái của y không tệ, chỉ có điều cả đêm qua y phân tâm thay Lâu Tiêu duy trì linh khí, dưới tình huống như vậy, đương nhiên Cố Duy Sanh sẽ không được ngủ ngon.

"Bởi vì cậu thích ăn," Lâu Tiêu nói một cách đương nhiên, "Nghe nói mỗi lần fan ra sân bay tiễn cậu đều sẽ chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt.

"
Nói tới đây, Lâu Tiêu hơi nhướng mày: "Máu của tôi cũng không khó uống, sao nhìn cậu có vẻ ghét bỏ nó dữ vậy?"
Cố Duy Sanh: "!.


" Cái kết luận ghét bỏ này ở đâu ra vậy trời?
Để tỏ lòng mình thật sự không có ý ghét bỏ, Cố Duy Sanh kéo ngón tay Lâu Tiêu qua, không chút do dự, há mồm cắn.

Dù sao cũng là bữa sáng tự đưa tới cửa, không ăn thì phí.

Rõ ràng Cố Duy Sanh chỉ dùng răng cắn một vết thương nho nhỏ trên đầu ngón tay Lâu Tiêu, nhưng dòng máu ấm áp của Lâu Tiêu lại theo vết thương nhỏ kia cuồn cuộn không ngừng tràn vào miệng Cố Duy Sanh.

Cố Duy Sanh ngước mắt nhìn Lâu Tiêu, trong lòng biết người này lại thay đổi cách "đút no" mình.

"Cậu cứ uống đi," nhìn đôi mắt như ngâm trong nước lạnh của y, Lâu Tiêu cười khẽ, sau đó duỗi tay che lại, "Đừng lãng phí, không là quỷ trên núi này sẽ lại đây xé xác tôi ra.

"
Máu theo yết hầu chảy xuống, sau đó hóa thành linh khí cuồn cuộn lại nóng bóng trong cơ thể Cố Duy Sanh, Cố Duy Sanh chớp chớp đôi mắt bị che kín, yên lặng tiếp nhận cách cho ăn mạnh bạo hiếm thấy của Lâu Tiêu.

Mà ở nơi Cố Duy Sanh không nhìn thấy, Lâu Tiêu cảm nhận được lông mi Cố Duy Sanh hơi rung động, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười thỏa mãn.

Như vậy rất tốt, kèm quỷ của hắn vốn phải để hắn nuôi.

Sau khi quen với hương vị này, hắn không tin Cố Duy Sanh còn có thể coi trọng máu thịt của nhân loại nào.

"Chụttt.

"
Lúc thấy linh khí mình tiêu hao đêm qua đã từ từ được bù lại, Cố Duy Sanh vội vàng dùng đầu lưỡi chặn lại lỗ máu trên đầu ngón tay kia.

Y tự hào về khả năng tự chủ của mình hơn cả bá đạo tổng tài.

Nhận ra sự chống cự của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu thấy tốt liền thu, lập tức dừng việc truyền máu.

Đầu ngón tay được rút về kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội, Cố Duy Sanh kéo cái tay đang bịt mắt mình của Lâu Tiêu, lại đúng lúc nhìn thấy Lâu Tiêu cười như không cười nhìn chằm chằm ngón tay mình.


Vậy mà lại quên mất làm sạch vết thương, Cố Duy Sanh sững sờ, cảm thấy mặt hơi nóng.

Y phẩy tay trái, gió nhẹ thổi qua, trong chớp mắt hai người đã thay xong quần áo, ngay cả ngón tay Lâu Tiêu cũng khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Lâu Tiêu đứng dậy, chậm rãi xoay người: "Có vẻ như kiến thức này kia trong sách cậu đã học được kha khá.

"
"Ừm thì," Cố Duy Sanh chui ra khỏi túi ngủ, "Ở phương diện tu luyện tôi cũng có chút thiên phú.

"
"Vậy! " Lâu Tiêu bỗng khom lưng dựa sát vào Cố Duy Sanh, "Quỷ Tiên đại nhân, lần sau cậu có thể đừng tùy tiện lột đồ của tôi không?"
"Meow?!"
Lão Bạch sáng sớm dậy đi dạo vừa mới trở về lều thì nghe thấy câu cuối của Lâu Tiêu, bước chân thanh lịch của nó lảo đảo một cái, sau đó không thể khống chế được kêu ra tiếng.

"Mèo ngu về rồi," Lâu Tiêu ngồi thẳng người, "Nghe có vẻ như nó ngạc nhiên lắm.

"
"Sao vậy?" Biết giải thích cũng chỉ càng giải càng đen nên Cố Duy Sanh lựa chọn trực tiếp bỏ qua chuyện này luôn, y nghiêng đầu nhìn về phía Lão Bạch, "Vừa nãy em muốn nói gì?"
[Em muốn nói gì không quan trọng, quan trọng là Lâu Tiêu nói gì,] Lão Bạch vòng qua Lâu Tiêu nhào vào lồng ngực Cố Duy Sanh, [Lão Cố, nhìn không ra nha, quen biết mấy trăm năm, vậy mà giờ em mới biết anh phóng khoáng như vậy.

]
"Nói bậy gì đó," Cố Duy Sanh giơ tay cho Lão Bạch một cú, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
[Lang Thu Ngọc biến mất rồi.

]
*
"Chị Lang biến mất rồi.


"
Vân Hành vành mắt đen thui, cậu ngồi trên tảng đá hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, lo lắng nói, sắc mặt của cậu không tốt, có vẻ như đêm qua nghỉ ngơi không được tốt lắm.

"Hay chị ấy ra ngoài giải sầu?" Chúc Linh an ủi một câu, "Chị Lang không phải là người sẽ chạy lung tung.

"
Vân Hành phủ định nói: "Không đâu, tôi với anh Phó vừa mới tìm kiếm khắp nơi, nhưng đến cả cái bóng của chị Lang chúng tôi cũng không nhìn thấy.

"
"Cậu phát hiện Lang Thu Ngọc biến mất từ khi nào?" Lâu Tiêu tỉnh táo dò hỏi, "Cameraman của cô ấy giờ vẫn còn đang ở trại sao?"
"Là lúc sáng sớm tôi tới gọi chị Lang thức dậy, tôi vốn định trước khi buổi livestream bắt đầu sẽ đi tìm nhà gỗ cùng chị Lang, tôi ở bên ngoài lều kêu vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời, chờ lúc tôi đi vào lều thì phát hiện chị Lang đã biến mất.

"
"Còn nhân viên công tác thì, cũng không thấy bọn họ! " Vân Hành chỉ chỉ hai chiếc xe việt dã đậu cách đó không xa, "Xe vẫn còn, thế nhưng người đã biến mất.

"
Mọi người sáng sớm bị Vân Hành đánh thức tụ tập cùng một chỗ, bởi vậy ngoại trừ Vân Hành, những người còn lại đều là lần đầu tiên biết tin này.

Cố Duy Sanh phóng linh khí cảm ứng thử, Vân Hành không nói dối, gần doanh trại này đúng là chỉ có năm người bọn họ.

"Không thấy người?" Chúc Linh mở to hai mắt lập lại, "Sao lại không thấy người?"
Cho dù Chúc Linh có muốn tin những gì đã xảy ra ngày hôm qua chỉ là sự sắp xếp của tổ tiết mục, nhưng loại chuyện như "nhân viên biến mất" này lại khơi dậy sự bất an đã được áp chế trong lòng cô.

"Lẽ nào đây cũng là trò đùa của tổ tiết mục?" Chúc Linh gượng cười nhìn mọi người, giống như đang chờ đợi mọi người khẳng định lời giải thích của cô, "Chuyện này thực sự không vui chút nào.

"
"Tôi nói! Nơi này có thể thật sự có quỷ hay không?" Cố Duy Sanh giả vờ do dự, đồng thời không quên chú ý vẻ mặt của mọi người, "Mọi người không có cảm giác, những chuyện chúng ta trải qua đến bây giờ, giống như đúc tình tiết trong phim kinh dị sao?"
"Xem ra [Mê Trạch] nhất định chỉ là một bộ phim kinh dị tầm thường sáo rỗng, Phó Minh Huân cười đến là lễ phép, "Không thì cậu với Lâu Tiêu sao cứ chuyện gì cũng kéo tới chuyện ma quỷ chứ?"
"Suy nghĩ bình thường chút," Phó Minh Huân chỉ vào đầu mình, "Nếu không tôi sẽ cho rằng các người là người được tổ tiết mục gửi tới.

"
Lời này của Phó Minh Huân có chút quá đáng, ngay cả người rất ít khi tham gia tranh luận như Chúc Linh mà còn nhịn không được nói giúp Cố Duy Sanh một câu: "Em thấy lời giải thích của anh Cố không hẳn là không có khả năng, nếu như việc chị Lang mất tích là phân đoạn mà tổ tiết mục thiết lập, vậy việc các nhân viên mất tích là sao? Nói thế nào thì tổ tiết mục chắc sẽ không có ý định để chúng ta cầm thiết bị tự mình livestream chứ?"
Chúc Linh nói không phải không có lý, nhưng Phó Minh Huân vẫn cố chấp nói: "Bây giờ không phải vẫn chưa tới giờ phát sóng trực tiếp sao? Phỏng chừng đợi đến lúc phát sóng trực tiếp bọn họ sẽ trở lại thôi.

"

"Dù mọi người nói thế nào, tôi cũng sẽ xuống núi," Vân Hành vẫn luôn trầm mặc bỗng đứng lên, "Mọi người không cần để ý đến tôi, nếu quả thật là phân đoạn của chương trình, vậy cứ coi như sáng sớm nay Tôn Thanh tôi náo loạn làm trò cười đi.

"
Nhưng nếu như không phải phân đoạn của chương trình, hành động của cậu có thể sẽ cứu được mạng của người khác.

EQ của những người có mặt ở đây đều không thấp, mọi người đều biết những lời Vân Hành không nói ra, Chúc Linh cắn cắn môi, sau đó kéo tay Vân Hành: "Em đi cùng anh.

"
"Mấy người không đi được.

"
Lâu Tiêu đột nhiên phun ra một câu tựa như lời thoại của boss nhân vật phản diện, chờ Chúc Linh và Vân Hành khó hiểu nhìn hắn, Lâu Tiêu mới tùy tiện nâng ngón tay chỉ về một hướng: "Mấy người xem đó là cái gì.

"
"Cái gì! ?" Chúc Linh ngơ ngác nhìn theo hướng ngón tay Lâu Tiêu chỉ, "Đó là! Sương mù?"
Những đám sương mù lớn bao phủ khắp núi rừng, không chỉ theo hướng Lâu Tiêu chỉ, mà sương mù còn bao phủ đến những nơi Chúc Linh nhìn tới.

Nếu không phải bầu không khí không đúng, Chúc Linh sẽ gần như nghi ngờ cô đã lạc vào nơi được gọi là tiên cảnh.

Đã hiện rõ đến mức có thể bị loài người nhìn thấy sao? Cố Duy Sanh lặng lẽ dựng thẳng quỷ đồng, không ngoài dự đoán nhìn thấy những bộ xương khô già trẻ lớn bé trong đám sương mù dày đặc.

Cho dù đêm qua trạng thái của Lâu Tiêu không tốt, nhưng không có quỷ hồn nào có thể mang đi một người sống sờ sờ dưới mí mắt Cố Duy Sanh, y không thể xác định việc của các nhân viên kia, nhưng việc Lang Thu Ngọc mất tích nhất định là do con người làm.

Nói không chừng Lang Thu Ngọc tự mình rời đi cũng nên.

"Đó thật sự chỉ là sương mù thôi sao?" Chúc Linh nhìn chằm chằm Lâu Tiêu, giống như bắt được cái phao cứu mạng cuối cùng, "Anh Lâu, có phải anh biết được gì không?!"
"Không chỉ là sương mù," Lâu Tiêu kéo Cố Duy Sanh đứng lên, "Đường xuống núi đã bị chặn, hiện tại đường ra duy nhất của chúng ta chính là đi vào bên trong.

"
Phó Minh Huân không đồng ý nói: "Đi vào bên trong? Lẽ nào trong núi này còn có mật đạo ngầm nào đó sao?"
"Tin hay không tùy anh.

" Lâu Tiêu không thèm để mắt đến Phó Minh Huân, mặt hắn không thay đổi nhìn về phía Vân Hành ——
"Đồ của Lang Thu Ngọc vẫn còn chứ?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.