Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 47: Chương 47: Chán Ghét Chi Lễ





Mới tới được con đường nhỏ bên ngoài cửa cung , liền gặp được tiểu Thanh vẻ mặt vội vàng xúc động ở đằng kia kiểng chân mà trông mong, bộ dáng tựa hồ thập phần nóng vội.
Hạ Nữ tâm tư đã tốt hơn nhưng thoáng chốc lại giống như đã nghe thấy được một cỗ khí tức không tốt. Bởi vì thật sự sợ lại bị Dục Húc này động một chút là đe dọa nắm bím tóc, cho nên nàng cố ý để cho Ôn nhi vì nàng tiếp tục lo lắng, quả nhiên là hắn đã đến, khiến cho người bên ngoài trước báo cho nàng biết hạ xuống, ít nhất cũng có thể chuẩn bị một chút.
Mà tiểu Thanh, chính là do Ôn nhi bên người nàng sai tới bên ngoài này.
Xem ra, là người không thể làm việc trái với lương tâm. Bởi vì sự tình không hiểu sao lại luôn khéo trùng hợp như vậy.
Nhưng cái này nàng cũng chưa tính là việc trái với lương tâm a? Nàng không có làm chuyện gì xấu. Cũng bởi vì không có một thân hoa y, tiền hô hậu ủng đi ra ngoài, như vậy là chuyện xấu sao?
Tuy nói trong lòng là bất mãn những việc vị hoàng đế này gây ra, nhưng cũng là không biết phải làm sao.
Con người tuy rằng không muốn thuận theo ý trời, nhưng luôn muốn nhận biết rõ ràng tình thế, hắn là hoàng đế, một câu nói có thể làm ỗi người đầu rơi xuống đất .Vẫn là không nên đi trêu chọc hắn.
Mọi chuyện so đo, chẳng lẽ không phải sẽ liên lụy bản thân càng mệt mỏi sao.
Trước mắt, gặp được cũng chỉ có thể tạm thời đối ứng thôi, chỉ hy vọng hôm nay tâm tình hoàng đế lão gia tử có thể tốt hơn một chút, chớ để hắn nổi giận, dù sao nàng chỉ là một nữ tử nho nhỏ, hèn mọn mà thôi. Nàng tận lực hạ thấp tư thái, nhìn hắn chớ quá mức cẩn thận nếu không lại sợ hắn đối phó nàng!
Tiểu Thanh nhìn đến thân ảnh Hạ Nữ , vội vã chạy lên trước, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm, thoạt nhìn, so với Hạ Nữ bản thân còn muốn khẩn trương gấp trăm lần: “Hoàng hậu nương nương, người thế nhưng đã trở về, nô tỳ là tại chỗ này đợi người hồi lâu rồi! Ôn nhi tỷ tỷ là cho nô tỳ ở cửa nhất định phải đợi cho nương nương trở về, nói cho nương nương…”
Tiểu Thanh lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Hạ Nữ cúi đầu nói : “Tiểu Thanh, ngươi không cần phải nói, ta biết là hắn đã đến. Nhưng chính là……aiz! Hắn tại sao phải đến a! !”

Nói xong bất giác nặng nề thở dài.
Tiểu Thanh miệng mở rộng, muốn thu cũng thu lại không được. Chỉ là đôi mắt nhìn Hạ Nữ. Thật kỳ quái, Ôn nhi tỷ tỷ còn đặc biệt giao cho nàng nhất định phải hướng hoàng hậu nói rõ là Ngũ vương đến đây, hơn nữa Huệ phi cũng tới.
Nhưng là hoàng hậu, vậy mà đã biết Ngũ vương cùng Huệ phi bọn họ đã đến đây.
Quả nhiên là lợi hại!
Khó trách Ôn nhi tỷ tỷ đối với hoàng hậu vô cùng kính trọng, không giống những người khác tỏ ra bình thường, nhưng thật chất không xem hoàng hậu là chánh chủ.
Quả nhiên, Ôn nhi tỷ tỷ vẫn là thông minh. Vị hoàng hậu này, tâm tư như thế, nhất định có thể lâu dài dựng thân hậu vị. Mới đây nàng chính là còn muốn hướng các vị tỷ muội khác nói lời gièm pha.
Nguyên lai, có đôi khi, hiểu lầm, chính là chỗ này sinh ra.
Hạ Nữ đi tới ngoài điện, có chút riêng tư, không do dự, trực tiếp đi hướng điện Phượng Hoàng. Nàng tuy nói đối với sự tình đạm mạc, nhưng là, không cách nào tránh đi sự tình, nàng sẽ không tìm biện pháp đi trốn tránh.
Có đôi khi, trốn tránh, sẽ chỉ làm sự tình càng tệ hơn, chỉ có đi đối mặt, mới có thể hóa giải hết thảy mọi sự tình.
Hơi thấp đầu giương mắt xem xét, cái kia trên điện, vậy mà có bóng dáng hoàng thượng .
Chỉ nhìn thấy, một bên ghế gỗ được điêu khắc hình hoa lê tinh xảo, Ngũ vương Dục Lưu cùng Huệ phi, cả hai đều đang rất vui vẻ.

Dục Lưu thấy Hạ Nữ đã đến, chỉ thấy hắn cười đến vẻ mặt tà mỵ: “Thần đệ bái kiến Hoàng hậu nương nương!”
Huệ phi lưng quay về phía nàng, nhìn thấy Dục Lưu hành lễ, quay đầu lại, vẻ mặt ôn nhu phúc thân hành lễ: “Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương kiện khang.”
Hạ Nữ nhíu nhíu mày: “Ngũ vương, Huệ phi tỷ tỷ xin đứng lên.”
Không phải nói hoàng thượng tới rồi sao? Tại sao lại là hai người bọn họ?
Việc này cẩn thận suy nghĩ, mới phát giác ra từ đầu tới cuối, chẳng qua là mình một bên tự nghĩ như vậy thôi! ! Tiểu Thanh cũng còn không có nói là người nào đến đây.
Chẳng qua, nhìn thấy Dục Lưu đến, so với Dục Húc thì càng làm cho người ta thêm chán ghét!
Người này nổi tiếng là một Vương gia phong lưu, nghe nói đi đến chỗ nào thì chỗ đó liền đầy rẫy sự thị phi! Nàng ngày hôm nay đã là đầy rối loạn, hắn có thể đừng đến mà xen vào chuyện của nàng nữa.
Nàng nhưng là lại chịu không được!
Nếu để ọi người lầm tưởng nàng cùng hắn cấu kết, chỉ sợ tánh mạng có thể giữ nhưng Dục Húc kia tính tình ngang ngược, dữ dội, nàng cũng nhận ra hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Chỉ không biết hắn cùng với Huệ phi có phải là … hay không cùng nhau đến đây, nếu như theo lý mà nói thì cũng không làm cho người ta dị nghị gì . Nhưng lại là không có khả năng.

“Ngũ vương cùng tỷ tỷ sao lại có thời gian đi đến cung Phượng Tê này?”
Dục Lưu cười cười, một đôi mắt phượng xinh đẹp khẩn trương thêm vài phần: “Hoàng tẩu, thần đệ là đến để thực hiện lời hứa!”
“Thực hiện lời hứa?” Hạ Nữ không hiểu ra sao. Nàng khi nào chung một chỗ cùng hắn, còn có cái gì lời hứa kia, Ngũ vương này nói chuyện không nên ám muội như vậy chứ?
Hắn không sợ làm cho người khác nghe xong có nhiều tranh luận, nhưng nàng là sợ đến cuống lên.
“Hoàng tẩu lại quên mất, lần trước là thần đệ tay không muốn tiến đến bái kiến hoàng tẩu, nhưng lại bị hoàng tẩu truyền lệnh cho ở ngoài cửa, thần đệ đã nói, lần này tới bái kiến, nhất định phải chuẩn bị lễ vật trang trọng, như vậy mới không còn bị hoàng tẩu từ chối cho ở ngoài cửa.” Hắn nói xong, trong đôi mắt lộ vẻ tinh anh đầy trêu đùa.
Cái gì?
Hạ Nữ dám khẳng định hắn chính là cố ý . Hắn rõ ràng biết, nàng không cho hắn đi đến cung Phượng Tê, không phải vì hắn đến không chuẩn bị lễ vật.
Thế nhưng hắn lại cứ muốn nói như vậy chính là cho rằng nàng cũng bởi vì một phần lễ này mà không cho hắn tiến vào Phượng Tê cung là chuyện rất bình thường.
Người này đúng là giảo hoạt!
Còn cười đến vẻ mặt yêu mị!
Nhìn hắn đến đây, một thân trang phục đỏ tươi như máu, nàng liền cảm thấy đau đầu . Lần đầu tiên phát hiện, thì ra màu đỏ như vậy làm người ta chán ghét! !
“Hoàng tẩu nhìn xem phần lễ vật này, đã đủ hài lòng chưa?” Hắn nói xong từ trong tay áo lấy ra một cái hộp bằng gỗ đàn hương đầy tinh xảo và hoàn mỹ, bàn tay tựa như thô thiển, lại điêu khắc được một vật tinh mỹ phi phàm, chỉ là một gốc cây nhưng khi được trau chuốt liền trở thành cực phẩm , thật đúng là đã khắc ra được một vật vô cùng sắc sảo,vừa hay lại vừa xinh đẹp!
Chỉ xem cái hộp đã là đẹp đẽ quý giá bất phàm.

Chỉ thấy hắn mở hộp ra, bên trong dĩ nhiên là một cây trâm Chi ngưng hồng ngọc.
Hoa văn không phức tạp cũng không quá cầu kỳ, chính là vô cùng đơn giản mà tạo thành một Chi ngưng hồng ngọc như Huyết Ngọc Lan Hoa, vòng quanh cây trâm một vòng.
Phong cách cổ xưa lại vô cùng xinh đẹp.
“Thần đệ biết hoàng tẩu không thích ánh sáng quá chói lọi của ngọc thạch, cho nên thần đệ cố ý chọn lấy Chi hổ huyết thạch điêu thành Ngọc Lan trâm sai đưa cho hoàng tẩu, đơn giản lịch sự tao nhã, không biết hoàng tẩu có ưa thích hay không?” Một đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm Hạ Nữ, từng chữ từng chữ hỏi.
“Ngũ vương quá mức đa lễ, nhưng là hậu lễ này, ngài vẫn là nên thu hồi đi .” Vô công bất thụ lộc, nàng cũng không cần lễ của người khác, hơn nữa lại là hậu lễ, nàng càng không thể nhận lấy.
“Ngũ vương, Chi ngọc trâm này vô cùng đặc biệt, có thể cho ta mượn nhìn xem sao?” Huệ phi ôn nhu lại nhẹ nhàng hỏi.
“Chi trâm này đã là của Hoàng hậu nương nương rồi, Huệ phi nương nương muốn xem, vậy thì phải hướng Hoàng hậu nương nương mà muốn rồi.” Dục Lưu vẻ mặt lỗi lạc tươi đẹp cười mà nói. Tựa hồ hoàn toàn không có nghe được Hạ Nữ vừa mới nói còn tỏ vẻ vô cùng bình thường, nói xong còn cố ý hướng về Hạ Nữ nhìn lại.
Dục Lưu này! !
Quả nhiên là không thể xem thường!
Không phải nói chỉ thích chưng diện bản thân sao? Vì sao lại còn đến quấy nhiễu nàng? Không phải là bụng dạ hẹp hòi bởi vì ngày đó nàng phá hỏng chuyện tốt của hắn chứ?
Thật là hối hận khi đó lại vừa vặn đụng phải chuyện tốt của hắn, nếu không như thế, cũng không cần như thế này bị hắn dây dưa không ngớt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.