Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 42: Thuốc






Giữa giờ Mùi, Lâm Phúc ở ngoài cửa tẩm cung khẽ cất tiếng đánh động: “Hoàng thượng, nương nương.”
Bách Lý Tịnh mở mắt mặc dù thực sự rất mệt mỏi, nhưng mà bao năm ngồi ở ngai vàng, hắn từ lâu đã quen với áp lực công việc, vả lại hắn cũng biết rõ, Lâm Phúc sẽ không vô duyên vô cớ quấy rầy hắn.
“Chuyện gì? Đã đến giờ rồi sao?” Hắn nằm trên giường hỏi vọng ra.
“Hồi bẩm hoàng thượng, yến tiệc trong vòng hai khắc nữa sẽ bắt đầu. Các vị đại thần đang lần lượt có mặt.”
“Trẫm đã biết, ngươi lui ra trước đi.” Bách Lý Tịnh ngồi dậy nhìn sang nương tử nằm bên cạnh, nhẹ giọng gọi: “Băng nhi! Băng nhi! Tỉnh!”
“Băng nhi?” Không thấy nàng có phản ứng, hắn vươn tay vỗ nhẹ vào đầu vai nàng. “Băng nhi à?”
Càng gọi hắn càng thấy kỳ lạ, ngẫm nghĩ một chút, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ thấy nàng ngủ được say như vậy, thường thì nàng luôn thức dậy trước hắn. Cho dù hắn có thức giấc nửa đêm thì nàng cũng theo đó mà tỉnh lại. Hắn còn từng trêu không biết nàng ngủ thật hay là nằm nhắm mắt giả vờ nữa.
Càng gọi càng cảm thấy không ổn, càng gọi càng lớn tiếng. Hắn hoảng hốt đưa tay lên mũi nàng, hơi thở mỏng manh, gần như không thăm dò được. “Băng nhi! Tỉnh@! Tại sao ngủ say như vậy? Dừng dọa ta! Người đâu! Truyền thái y! Mau@! Có nghe thấy không? Trẫm bảo các ngươi truyền thái y!”

Người ta nói quan tâm sẽ loạn. Lần đầu tiên người ta thấy Đại Uyển hoàng đế mất bình tĩnh đến như vậy. Dọa đến cung nữ thái giám hoảng loạn, Tần Thọ gấp đến độ lôi thái y trượt dài trên hành lang.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Tịnh nôn nóng chất vấn đám thái y đang tụ tập quanh giường.
“Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương là suy nhược do lao lực quá độ thời gian dài, cộng thêm thân thể bản chất không tốt, nguyên khí cạn kiệt nên mới hôn mê.” Văn thái y cẩn thận bẩm, Văn Lộc là người đứng đầu thái y viện, nếu vị hoàng hậu này xảy ra chuyện, có lẽ người đầu tiên bị hoàng đế tìm tới tính sổ chính là ông.
“Suy nhược? Vậy các ngươi còn không mau kê đơn sắc thuốc? Ngốc ở đó làm gì? Chừng nào hoàng hậu mới tỉnh lại?” Bách Lý Tịnh thấy đám thái y cứ đứng ngờ nghệch thì mát hết kiên nhẫn.
Thái y vội vã kê đơn, Cẩm Tú gần như lao về trù phòng, gấp rút sắc thuốc nhưng mà Văn thái y đối với câu hỏi ‘chừng nào hoàng hậu tỉnh’ của Bách Lý Tịnh thì lại vô cùng chật vật.
“Hoàng thượng…” Sắc mặt của Bách Lý Tịnh thật sự rất dọa người, bình thường hắn vốn đã không giận mà uy, khí thế đã ép người ta phải cúi đầu, hôm nay lại nổi cơn thịnh nộ, thật khiến người ta hít thở không thông, vạn phần cẩn thận. “…nương nương là toàn thân hư thoát nên mới hôn mê, khác với hôn mê do trọng thương hay phát sốt, hạ sốt là sẽ tỉnh lại, đằng này nương nương thân nhiệt vẫn bình thường….”
“Nói trọng tâm!” Bách Lý Tịnh quát lớn, thanh âm chấn inh tai những người đang có mặt.
“Vi thần bất lực. Không thể chẩn đoán chính xác thời gian hồi tỉnh của nương nương. Xin hoàng thượng thứ tội!” Văn thái y lắp bắp quỳ trên mặt đất, ông không có biện pháp mà, chuyện này không những phụ thuộc vào thể lực mà còn phải dựa vào ý chí của bệnh nhân, có người là một vài canh giờ, có người một vài ngày, vài tháng, thậm chí vài năm, hắn không thể nào đoán chắc được, càng không dám hồ đồ qua loa.
Lâm Phúc cũng bị quang cảnh trước mặt hù dọa, nhưng mà yến tiệc ngoài kia đã muốn bắt đầu rồi a, bách quan đến cũng sắp đủ. Hắn hít một hơi, gom hết can đảm, cẩn thận bẩm tấu: “Hoàng thượng, yến tiệc đã sắp bắt đầu, có phải nên…”
“Yến tiệc?” Bách Lý Tịnh ngẩng đầu nhìn Lâm Phúc, mày kiếm cau chặt. Buổi tiệc này cả hắn và Ngọc Băng đều trông chờ, hắn biết tầm quan trọng của nó. Một là để trấn an bá quan, tỏ rõ lập trường, giải quyết cho xong vấn đề Lư Ngạc, cũng là để hắn chân chính nắm lại toàn bộ quyền hành. Cúi nhìn tiểu nhân nhi đang mê man trên giường, Bách Lý Tịnh thầm nhủ: “Nàng cùng ta đương đầu với phong ba sao tới lúc này lại nhẫn tâm để ta một mình? Được rồi, nếu nàng mệt thì ngủ đi, việc còn lại cứ giao cho ta.”
Hắn dứt khoát đứng dậy: “Tiểu Lâm tử, không phải nói yến tiệc sắp bắt đầu sao? Còn không đi chuẩn bị đi?” Đã không còn nóng giận, cũng không quát tháo, Đại Uyển hoàng đế trở lại vẻ âm hàn hàng ngày.
Trước khi đi, Bách Lý Tịnh nhẹ in một nụ hôn lên trán Ngọc Băng, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng: “Băng nhi, chờ trẫm, trẫm rất nhanh sẽ trở lại.”
Một buổi yến tiệc cuối năm, Uyển Nguyệt Kiến Hưng hoàng đế Bách Lý Tịnh đại hiển thần oai, ân uy dùng đủ, thu phục nhân tâm, nên giam thì giam, nên tha thì tha, mang mọi việc rối rắm sắp đặt ổn thỏa, người nào là đồng đảng của Lư Ngạc thì thẳng tay trừ bỏ, một lần nữa đưa ra yêu cầu mới, ra Giêng sẽ đích thân khảo sát sắp xếp lại toàn bộ hệ thống quan lại vốn đã bị Lư Ngạc làm mục ruỗng tới xương này. Khí thế của thiếu niên anh tài sắp bước sang tuổi mười chín thật sự khiến mãn triều văn võ bá quan mở rộng tầm mắt, trước đây hắn luôn khan lệ lạnh lùng, cự tuyệt người ta đến gần, việc gì cũng giả ngây giả ngô, để mặc Lư Ngạc tự tung tự tác. Nhưng hôm nay mọi người mới thấy, thiếu niên trước mặt mới đúng là chân mạng đế vương, nhẫn được việc nhỏ, thành được đại sự, một khi hắn quay giáo phản kích, chỉ có trảm thảo trừ căn, một nhát quét sạch gian thần, giữ vững cơ nghiệp của Thái Tổ hoàng đế. Triều thần bước đầu đã có lòng thần phục thật tâm, đối với quyết định đúng lý hợp tình của hắn không có đường phản bác. Hơn nữa, khí phách của hắn thật sự không thua kém Thái Tổ hoàng đế dựng quốc ngày xưa, đủ sáng suốt, đủ quyết đoán, đủ cứng rắn, nhân từ chứ không nhu nhược, tàn nhẫn nhưng không hiếu sát. Đứng trước một hoàng đế kiêu hùng như vậy, dù là nguyên lão ba triều cũng phải cúi đầu ngậm miệng, một số ít người còn muốn phản đối việc hắn trao cho Ngọc Băng quyền thượng triều nghị sự, đặt nàng ngang hàng với hoàng đế cũng đành im lặng, không dám và cũng không biết phải mở miệng từ đâu, tạm thời cứ chờ xem cục diện. Vả lại, qua cách hắn diệt Lư ngạc tận gốc cho thấy, vị hoàng đế này ngàn vạn lần không phải là đối tượng nên chọc giận.
Vì tâm tư của Bách Lý Tịnh đặt ở Phượng Nghi cung nên sau khi đạt được mục đích, nửa canh giờ trước khi tàn tiệc hắn đã trở về cạnh Ngọc Băng. Bách Lý Vân đang cau mày ngồi ở bên giường.
“Vân nhi, thế nào rồi?”
“Tẩu tẩu vẫn chưa tỉnh, thuốc đã sắc xong nhưng tẩu tẩu không há miệng được. Vân nhi dùng sức không nổi.” Bách Lý Vân nhăn nhó.
“Được rồi, để đó cho trẫm. Muội về bẩm lại với mẫu hậu, cung yến tối nay trẫm không đến.”

“Vân nhi biết. Hoàng huynh, lúc nãy mẫu hậu có đến. Mẫu hậu dặn khi nào tẩu tẩu tỉnh lại phải cho người đến báo.”
“Ừ.” Bách Lý Tịnh phất phất tay. Chờ Bách Lý Vân đi khỏi, hắn cũng đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài. Hắn đỡ nàng dậy tựa vào lồng ngực mình. Một tay hắn khẽ nâng cằm nàng, tay kia múc một muỗng thuốc đưa đến bên miệng nàng. Thuốc, trào ra ngoài.
Thái y nói trong những lúc thế này có thể dùng sức bóp hàm của bệnh nhân để thuốc trôi xuống nhưng mà lúc nãy Bách Lý Vân đã thử và thất bại, nội công của Ngọc Băng thâm hậu, từ lâu đã thấm vào huyết mạch, dù trong hoàn cảnh mất hết ý thức thì cũng tự động luân chuyển trong cơ thể, sinh ra phản kháng đối với tác động của ngoại lực.
Bách Lý Tịnh khẽ thở dài, hắn đặt thuốc xuống, vòng hai tay ôm chặt Ngọc Băng, đầu gác lên hõm vai nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Băng nhi, sao tâm phòng bị của nàng lại quá sâu như vậy? Nàng không chịu uống thuốc, cũng không chịu tỉnh lại, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? So với lần trước ta ôm nàng ở Từ An cung, nàng đã gầy đi rồi.”
Giữ nguyên tư thế, hắn khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu, ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng nhàn nhạt lẩn quất trong không gian, trong đầu hiện lên chuỗi ký ức từ khi gặp gỡ, chung sống.
“Hoàng thượng nhanh chóng hồi cung đi.” Nàng cứu mạng hắn, từ chối để lại danh tánh, cũng không lộ chân diện mục, nhẹ nhàng bảo hắn hồi cung rồi rời đi như một cơn gió.
Nàng cùng hắn bái thiên địa, vào động phòng. Một câu “hoàng thượng muốn sao thì cứ làm như vậy” đáp ứng đề nghị quái gở của hắn, không hỏi nguyên nhân, vô dục vô cầu, trở thành tân nương tử kỳ lạ nhất, vô tiền khoáng hậu.
Từng chút từng chút, nàng cho hắn hiểu rất nhiều đạo nghĩa đơn giản nhưng trước nay hắn không chú tâm. Nàng lạnh lùng nhưng có tình có nghĩa, đạm mạc nhưng lại thấu hiểu lòng người.
Phụ tử Lư Ngạc đồng tâm bày mưu tính kế vẫn không hại nổi nàng, hắn nhận ra, nàng cất giấu rất nhiều bí mật chờ hắn khám phá.
Nàng tích tự như kim, nếu không hỏi tới sẽ không lên tiếng, đối với người ngoài vĩnh viễn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng tâm tư lại vô cùng linh mẫn, thành thục ổn trọng, liệu sự như thần.
Nàng nhẹ nhàng hóa giải sự cầu hôn của Lư Ngạc, việc hắn nát óc vẫn không tìm ra biện pháp.
Nhờ phúc của mẫu hậu, hắn phát hiện ra trù nghệ của nàng là thiên hạ vô song. Món ăn của nàng nếm qua một lần sẽ khiến ngươi cả đời lưu luyến.
Dưới ánh trăng, nàng một thân phượng bào rực rỡ, vũ đạo nhịp nhàng, hòa vào tiếng sáo dưới ánh trăng mờ ảo, khiến hắn cảm thấy như tiên tử hạ phàm đùa vui cũng minh nguyệt. Rượu không nồng nhưng hắn đắm say.
Lần đầu tiên trong ngần ấy năm vất vả, lần đầu tiên trong chừng ấy tháng ngày quạnh hiu, có người nói với hắn ‘huynh không phải chỉ có một mình’.
Nàng ôn nhu chăm sóc Vân nhi phát sốt mê man, khiến kẻ làm ca ca như hắn cảm thấy hổ thẹn.
Nàng chữa được cổ độc, việc mà cả thái y viện bó tay hết cách, không chê dơ, không ngại bẩn, từng chén thuốc, từng muỗng cháo giữ mẫu hậu lại nhân gian cho hắn.
Trong bóng tối của Từ An cung, hắn nhìn nàng đứng lặng mà chợt cảm thấy xót xa. Từ sau lưng nhìn tới, hắn có cảm giác quanh người nàng tồn tại cô độc và nhàn nhạt ưu thương. Hắn muốn làm chỗ dựa cho nàng.

Nàng cho hắn biết toàn bộ lực lượng Hoàng gia, bày binh bố trận giúp hắn dẹp yên phản loạn.
Nàng cùng hắn kề vai chiến đấu, trong hiểm nguy vẫn không hai lòng.
Đêm qua, ngoài rừng hoang, hắn mệt đến không động đậy nổi, nàng xé nhỏ màn thầu từng miếng từng miếng đưa vào miệng hắn.
Lần đầu tiên nàng cười với hắn, nụ cười dưới ánh lửa chập chờn, lung linh huyền ảo. Có lẽ, đời này kiếp này, hình ảnh đó, hắn sẽ vĩnh viễn khắc ghi.
Nàng nhẹ nhàng xoa bóp từng chút một trên cơ thể hắn, làm dịu đi sự căng thẳng của một ngày dài chiến đấu. Nàng không nói nhiều, không thốt ra những lời đường mật, nhưng mỗi một sự quan tâm của nàng đều vô cùng tinh tế, vô cùng đúng lúc, như một ngọn lửa nhỏ nhưng bền bỉ, thắp sáng được đêm hè, cũng sưởi ấm được ngày đông.
Hắc y nhân ném khối thuốc nổ về phía nàng, hắn nhìn mà toàn thân lạnh ngắt, trái tim như bị bóp nghẹt, hô hấp đình trệ. Dù nàng không có việc gì nhưng hắn biết, bể tình này, hắn đã lún rất sâu.
Nàng và nhạc phụ thiết tiêu ngọc địch hòa âm, cao cao tại thượng, uy vũ sinh phong, hắn lại cảm thấy tự hào. Vì, nàng là thê tử của hắn.
Nhạc phụ gọi hắn vào phòng riêng nói chuyện, qua đó hắn mới biết, nàng đạm mạc vì nàng đã trải qua một tuổi thơ cơ hàn. Nàng lạnh nhạt vì đã chứng kiến quá nhiều nhân tình thế thái.
Khẽ mở mắt, trở về thực tại, hắn vươn tay gỡ xuống tất cả trâm cài của nàng, suối tóc đen tuyền tự do chảy dài xuống thắt lưng, luồn tay vào mái tóc nàng, hắn nhẹ nhàng lần ngược lên trên, lần theo những đường nét trên khuôn mặt nàng, tỉ mỉ như đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác của tạo hóa.
Hắn để đầu nàng tựa lên cánh tay của hắn, nghiêng người in một nụ hôn lên bờ môi nhợt nhạt của nàng, tham lam mút nhẹ, môi cùng môi quấn quýt, lưỡi và lưỡi dây dưa, hưởng thụ hương vị ngọt ngào vô cùng mới mẻ. Đột nhiên nhãn quang bừng sáng, hắn khẽ cười, hớp một ngụm lớn thuốc của nàng, nhẹ nhàng áp vào miệng nàng chậm rãi truyền sang. Lần này thành công, thuốc chậm rãi trôi xuống cổ họng.
Cứ thế, Bách Lý Tịnh từng ngụm từng ngụm đưa thuốc vào miệng Ngọc Băng đến khi một chén thuốc đắng ngắt thấy đáy mới dừng lại, hắn nhẹ nhàng xốc lại chăn, đặt nàng nằm xuống, sau đó khẽ lên tiếng: “Tiểu Lâm tử!”
“Hoàng thượng!” Lâm Phúc vẫn luôn chờ sẵn bên ngoài.
“Cho người dọn dẹp đi. Còn nữa, đêm nay pháo hoa vẫn cứ bắn như thông lệ, không cần chờ, trẫm sẽ không đến. Ngươi xong việc cũng đi nghỉ đi, sáng mai không có việc gì thì đừng làm phiền trẫm.”
Lâm Phúc lui ra. Bách Lý Tịnh cởi hoàng bào bên ngoài, chui vào chăn, luồn tay xuống dưới đầu Ngọc Băng để nàng gối lên cánh tay hắn, lần đầu tiên, trên giường lớn của Phượng Nghi cung, giữa hắn và nàng không có ngăn cách, Bách Lý Tịnh để nương tử dựa sát vào lòng mình, hắn không có ngủ, chỉ lặng yên ôm chặt lấy nương tử. Thái y nói thể trạng của nàng không tốt, hôn mê như vậy phải luôn có người xem chừng, nếu thân nhiệt biến đổi bất thường hay có bất cứ khác lạ nào cũng phải kịp thời xử lý. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần nàng có động tĩnh hắn sẽ lập tức biết, hơn nữa hắn muốn sau khi nàng tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.