Các đệ tử khoa khác sau một hành trình phong trần mệt mỏi rốt cuộc cũng tới và có lẽ họ không biết rằng các đệ tử khoa Chỉ Qua đã tới đây trước họ một bữa, hơn nữa còn được ăn uống no say.
Trong đoàn người áo đen nối dài ấy, Mông Bạch với bước chân khập khiễng xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch.
- Lâm Tịch!
Vừa nhìn thấy Lâm Tịch trong đội ngũ các tân đệ tử khoa Chỉ Qua đứng xếp hàng chờ những người đến sau, tên mập Mông Bạch rõ ràng đã ốm đi rất nhiều vội vàng chạy tới, thần sắc thảm thương như muốn khóc.
- Hả?
Nhưng vừa nghe đến việc trong sân có rất nhiều đồ ăn thì tên mập này đã căng giò lên chạy hết tốc lực tới trước.
Lâm Tịch thấy Trương Bình và Hướng Lâm cũng ở trong đoàn người áo đen này, sắc mặt bọn họ hơi xanh xao. Hai người vừa thấy Lâm Tịch bèn gật đầu chào hỏi. Một hồi sau, Lâm Tịch lại tìm kiếm Cao Á Nam trong những người đang đi qua.
Lúc này người thiếu nữ làm cho con tim hắn phải đập rộn ràng đã cởi áo choàng xuống, khuôn mặt hơi gầy hơn lúc trước, sau đó nàng ta tự nhiên chọn một vài món ăn, bắt đầu vừa xoa chân mình vừa ăn, xem ra mấy ngày bôn ba vừa rồi đối với nàng cũng không dễ chịu lắm.
- Các ngươi tới đây hồi nào?
- Mấy ngày qua các ngươi ăn gì?
Sau khi ăn no xong, những tân đệ tử có mối quan hệ tốt như Lâm Tịch và Mông Bạch bắt đầu hỏi chuyện với nhau, tất nhiên tên mập Mông Bạch cũng không ngoại lệ.
- Chúng ta đến đây từ hôm qua...thức ăn thì có linh dương màu vàng, còn có thịt nai nữa..
- Ách, sao các ngươi ăn ngon vậy?
- Ủa? Các ngươi ăn không ngon sao? Đã ăn những gì?
- Cái gì có trên đường chúng ta cũng ăn hết rồi...thỏ hoang, rễ cỏ, rắn...thậm chí còn có côn trùng!
- Hả?
Lâm Tịch và một số đệ tử khoa Chỉ Qua vừa nghe xong liền mở to mắt lên nhìn các đệ tử khoa khác, nhất thời cảm thấy vị giáo sư tóc đen kia đáng yêu hơn rất nhiều. Sau một hồi hỏi chuyện mới biết tuy các đệ tử khoa khác không vội vã lên đường như bên khoa Chỉ Qua, nhưng suốt đường đi bọn họ lại mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm đồ ăn lấp đầy cơn đói, hơn nữa có rất nhiều người còn ăn không no.
Lý lẽ của vị Vương giáo sư mặc áo bào đen kia rất đơn giản: Chỉ trong lúc đói bụng các ngươi mới nhớ mọi thứ rõ ràng hơn, có vài thứ có thể ăn được, nhưng cũng có vài thứ thậm chí còn không được đụng vào.
- Ta nghĩ chỉ có bên khoa Chỉ Qua bọn ta mới học mấy điều này chứ, sao khoa Văn Trì và khoa Nội Tương các ngươi, thậm chí cả khoa Thiên Công cũng học?
Lý Khai Vân không hiểu được, thấp giọng hỏi Hướng Lâm, Mông Bạch và Trương Bình.
Hướng Lâm thấp giọng nói nhỏ:
- Từng có một vị sư huynh bên khoa Văn Trì ra ngoài, trong một trường hợp bị quân địch bao vây trong hoang cốc hơn nửa tháng, may mà vị sư huynh khoa Văn Trì đó có học mấy điều này khi còn ở học viện nên toàn quân mới sống sót, mà các đệ tử khoa khác trong lúc thí luyện cũng có thể bị điều đi tới biên quân nên...
"Cộp" "cộp" "cộp"...
Trong lúc phần lớn các tân đệ tử đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có những âm thanh khác lạ vang lên. Một loạt hai mươi mấy người giảng viên mặc áo bào đen sắc mặt nghiêm túc từ một hành lang gấp khúc bước ra ngoài, xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Hạ phó viện trưởng.
Lão nhân cụt tay này không nói gì, chỉ gật đầu với bọn họ một cái.
- Mọi người xếp thành hai hàng, đi theo chúng ta.
Một vị giảng viên tuổi ngoài năm mươi, sắc mặt xám trắng lập tức lạnh lùng nói với toàn bộ tân đệ tử, sau đó cùng với những người giảng viên khác xoay người bước vào hàng lang gấp khúc lại. Con mắt trái của người giảng viên này lõm vào bên trong, không có chút ánh sáng nào, rõ ràng là người mù một mắt. Trừ đặc điểm đó ra, bên má trái của hắn còn có một vết sẹo dài sâu, lúc nói chuyện lại vô cùng lạnh lùng nên rất nhiều tân đệ tử cảm thấy sợ hãi, lập tức tự động xếp thành hai hàng đi theo phía sau Hạ phó viện trưởng và những người giáo sư, giảng viên khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenhyy.com
...
Tất cả tân đệ tử, bao gồm cả Lâm Tịch, người nào người nấy cũng vừa đi vừa quan sát chung quanh.
Mặt đất của hành lang gấp khúc này được làm từ đá cẩm thạch, cách mấy chục bước lại có một bức phù điêu có khắc hình Thanh Loan và một vài hoa văn. Bề ngoài bức phù điêu này nhợt nhạt, dường như rất cổ xưa.
Lúc mới tới sân nhỏ ở ngoài kia thì các tân đệ tử cảm giác những ngôi đền trên ngọn núi rất gần, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bước chân đi qua thì họ mới thấy khoảng cách giữa hai nơi rất xa. Có cái nằm giữa rừng cây, cái khác thì bên cạnh sườn núi...Có thể nói cái sân họ ăn uống lúc nãy gần như chỉ là một cửa thành ở trong ngọn núi này.
Sau khi ra khỏi hành lang gấp khúc, các giáo sư và giảng viên ở phía trước lại bước lên một con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ. Con đường bằng gỗ này nối thẳng xuyên qua một rừng cây, sau đó lại tiếp tục xuyên qua một tòa lầu có hình cái chuông.
Tòa lầu có hình cái chuông này được xây thành bởi những viên gạch hình chữ nhật, ngay đỉnh lầu có một cái chuông lớn bằng đồng xanh, trong các khe hở giữa những viên gạch này có nhiều loại cỏ lạ sinh trưởng tươi tốt, nhìn qua trông rất đẹp mắt.
Sau khi đi qua tòa lầu này thì con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ phân ra rất nhiều đường, nhưng những giảng viên và giáo sư này vẫn đi thẳng tới trước, và điểm cuối của con đường họ đang đi là một tòa cung điện nguy nga hình tròn.
Lâm Tịch đột nhiên có cảm giác hít thở không thông.
Tòa cung điện hình tròn này có ba tầng lầu, đỉnh điện được ba sắc màu theo thứ tự xanh, vàng, lục bao phủ, nhìn từ xa trông rất giống với Thiên Đàn Kỳ Niên điện*, nhưng đó chỉ là giống nhau về cách bố trí màu sắc và hình dạng, chứ kích thước của tòa cung điện hình tròn này còn lớn hơn Thiên Đàn Kỳ Niên điện đến bốn năm lần.
Hai mươi tám cây gỗ lim mạ vàng được dựng đứng thẳng trước cung điện, các vị giảng viên và giáo sư vén màn che được treo trên các cây gỗ lim này lên, tiến vào cung điện.
Mặt đất cung điện được lát bởi những viên gạch to lớn màu xanh lá, cứ cách mấy chục bước thì trên vách tường lại có những ngọn đèn hình dạng con hạc được đặt sát nhau. Những ngọn đèn này không biết được thắp lên từ bao giờ, chiếu sáng cả tòa cung điện bằng sắc màu lung linh. Ngước đầu nhìn lên có thể thấy những xà ngang to lớn, trên đó có khắc một số phù điêu miêu tả chiến trận, quan sát một hồi các tân đệ tử thấy trên đỉnh điện có một bức phù điêu to lớn khắc hình ảnh kỳ lân và uyên ương, một người đại thúc trung niên đang đứng trước tường một tòa thành tàn phá, bên ngoài tường thành có vô số thi thể và đại quân. Một hình ảnh tràn đầy sắc thái làm cho người nhìn phải nín thở quan sát.
Ngoài những thứ đó ra thì đại điện không còn gì khác, ngoại trừ ở giữa có mười hai ngọn đèn hình sen màu xanh vây quanh một tấm bia đá đỏ sẫm.
- Tấm bia đá này là một góc tường thành của thành Trụy Tinh năm xưa.
Giọng nói lạnh lùng của vị giảng viên mặc áo bào đen một mắt vang lên khắp đại điện, làm cho tất cả các tân đệ tử còn đang bị rung động bởi những hình ảnh trong đại điện phải run người lên.
- Tất cả xếp hàng đứng trước tấm bia đá này, tiếp nhận lời răn dạy của viện trưởng!
Sau lời nói này, tất cả các tân đệ tử kể cả Lâm Tịch đều vội vàng xếp hàng trước tấm bia đá.
Đây chính là truyền thống quan trọng nhất của học viện Thanh Loan.
Đến lúc này tất cả tân đệ tử đều thấy được "phù văn" trên tấm bia đá, nhưng sự thật đúng như những gì Hạ Ngôn Băng đã nói với các đệ tử khoa Chỉ Qua lúc trước, những "phù văn" trên tấm bia đá vô cùng khó hiểu, có xem mãi cũng không hiểu được, chẳng qua vì biết đây là tấm bia đá do đích thân Trương viện trưởng lưu lại nên bọn họ cảm thấy rất kính sợ và vô cùng kích động.
Nhưng khi đến phiên Lâm Tịch nhìn thấy rõ các "phù văn" trên tấm bia đá này, hắn cũng không biết cảm xúc của mình bây giờ như thế nào nữa, rốt cuộc nên cười thật lớn lên hay là ngẩng đầu gào khóc thảm thương? Bởi vì các "phù văn" trên tấm bia đá này đối với hắn chính là những văn tự đơn giản dễ đọc nhất.
- Đồng hương, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, không dễ dàng lắm đấy...dù có TV ở đây thì cũng khó giải thích được, thật sự ta không còn cách nào khác...
Những "phù văn" ngay cả toàn bộ giáo sư ở học viện Thanh Loan này không thể hiểu và giải thích được lại mang theo một hơi thở thế giới hiện đại Lâm Tịch từng ở đập vào mặt hắn.
Giờ khắc này, hắn đã biết vị trung niên đại thúc trong thuyền thuyết này cũng là một người lữ hành đến từ một nơi như hắn. Giờ khắc này, hắn biết cuộc sống mình đang trải nghiệm qua không phải là một giấc mộng, mà là một hành trình chân thật. Và hắn cũng biết một điều, ở thế giới này hắn không cô độc.
Đây là một loại cảm xúc thân thuộc khó kiềm lòng được.
Đồng thời Lâm Tịch cũng hiểu rõ rằng người đại thúc trung niên này cũng giống như mình, nếu không ông ta sẽ không để lại một tấm bia đá ở học viện và ghi lại những lời như vậy.
Lâm Tịch khẽ run người, bàng hoàng quan sát từng chữ từng chữ vô cùng quen thuộc trên tấm bia đá.
- Ta là người ở Trùng Khánh, trước khi đến thế giới này là một giáo viên vật lý dạy trường cấp hai, ngươi là người ở đâu, trước khi đến đây đã làm gì?
- Ta là người ở Vô Tích, là sinh viên đại học...
Lâm Tịch thầm nói trong lòng.
- Nếu như ngươi thấy được những dòng chữ trên tấm bia đá này thì chắc chắn ta không còn ở học viện Thanh Loan này rồi, ách, hình như ta nói nhảm thì phải...nhưng mà ngươi cũng hiểu chứ, nếu như đã là đồng hương thì mong ngươi đừng để ý ta nói nhảm mấy câu...nếu là người đến sau, chắc ngươi không hiểu thế giới này như ta đâu nhỉ? Nhưng mà trừ khi ngươi là một giáo sư chuyên vật lý vũ trụ, nếu không ta khuyên ngươi không nên tốn nhiều sức lực nghĩ đây là nơi nào, bởi vì ta đã mất rất nhiều năm nhưng cũng không rõ lắm. Nơi này có mặt trăng và mặt trời giống như địa cầu, nhưng dường như trên địa cầu không có triều đại hay con người nào như ở nơi này...vậy việc chúng ta phải suy nghĩ đây vũ trụ gì, là thế giới nào còn ý nghĩa hay không? Ta chỉ nghĩ một điều rằng nếu như đã đến đây rồi thì phải sống khá hơn một chút, phải vui vẻ hơn một chút.
- Đại thúc, suy nghĩ của ông rất giống ta...
Lâm Tịch thầm nói trong lòng, giống như người đại thúc trung niên đang đứng trước mặt hắn và hai người nói chuyện với nhau.
- Đến bây giờ chắc chắn ngươi đã phát hiện ra người ở thế giới này có chiến lực vô cùng mạnh mẽ...bọn họ gọi đó là hồn lực, dĩ nhiên ta vẫn luôn hiểu đó là lực lượng ý niệm hay lực lượng tinh thần gì ấy, hoặc ngươi có thể hiểu một cách đơn giản đó là dị năng đặc công hoặc là chân khí sinh ra khi minh tưởng, nội lực chẳng hạn...Có những người rất lợi hại đấy, nếu như nói họ có thể chống cả đạn bắn thì cũng không nói quá chút nào, cho nên ngươi đừng vọng tưởng có thể dùng súng đạn để xưng bá thiên hạ...Mà trước đó ta cũng từng nghiên cứu thử, dường như ở thế giới này không có tài liệu nào để chế tạo súng đạn, tốt nhất là ngươi hãy an phận tu luyện hồn lực...Được rồi, nói chuyện chính đi, quan trọng nhất là có phải trong đầu ngươi có một vật gì ấy giống như cái bánh xe đúng không?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, những lời nói này tuy rất đột ngột nhưng lại làm cho hắn có cảm giác muốn khóc. Đúng là trong đầu của hắn có một vật gì ấy màu xanh lá, nếu nhìn kỹ thì rất giống một cái bánh xe.
- Được rồi, nếu như không có ngươi đừng quá thất vọng, chắc những gì ta nói sau đây ngươi cũng không hiểu được...nếu như có, có phải ngươi đã phát hiện ra mỗi ngày có thể sử dụng một lần, một lần có thể quay lại trước mười đình, cũng tức là mười phút đồng hồ trước kia? Ta từng đích thân nghiên cứu cái bánh xe này, rốt cuộc là lực lượng nào đã sinh ra loại dị năng đặc công nào? Ta không thể đoán được, nhưng dựa vào cách thức hoạt động của vật này ta đã nghĩ đến một khả năng: có thể là do linh hồn chúng ta chiếm lấy thân thể ở thế giới này, mà linh hồn của thân thể đó lại kết hợp với năng lượng mang chúng ta xuyên qua nên đã sản sinh ra cái bánh xe đó. Ta nghĩ nó có thể là một loại năng lượng...hơn nữa, ta bây giờ nghiêm túc nói cho ngươi biết rằng có thể sử dụng cái bánh xe đó một chút.
*Thiên đàn kỳ niên điện:
Thiên Đàn hay đàn thờ trời: là một quần thể các tòa nhà ở nội thành Đông Nam Bắc Kinh, tại quận Xuanwu. Việc xây dựng quần thể Thiên Đàn bắt đầu năm 1420, và sau đó là nơi mà các hoàng đế nhà Minh và nhà Thanh thực hiện các nghi lễ tế trời - nghi lễ quan trọng nhất trong năm. Quần thể được xây trên diện tích 2,73 km² của khuôn viên, bao gồm 3 tổ hợp công trình, bố cục chặt chẽ theo các đòi hỏi của triết học:
Viên Khâu Đàm ( gò đất), bệ thờ chính. Đây là đài rỗng hình tròn, gồm ba tầng bằng đá hoa cương có lan can, nơi hoàng đế làm lễ tế trời.
Hoàng Khung Vũ, là một điện nhỏ một tầng hình tròn, nằm ở phía Bắc Viên Khâu, là nơi đặt các bài vị tế trời vào những ngày không phải dịp tế lễ. Xung quanh Hoàng Cung Vũ có một bức tường cao 6 m quây thành hình tròn có đường kính 32.5 m, đây là bức tường hồi âm nổi tiếng mà đứng một đầu tường có thể nghe rõ tiếng nói ở đầu tường bên kia.