Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 52: Đánh cuộc




Tô Hỷ Muội nhẹ vỗ về cây gậy xoa bóp, cái thần cụ này quá giống nam tử dương căn, hơn nữa tráng kiện và lớn hơn nhiều, nắm trong tay có thể cảm giác được độ co dãn mặt ngoài của nó, cơ hồ cùng người Thật không khác gì. Nếu so sánh với các nam nô buôn bán ở Ngũ Nguyên thành, nó khác xa một trời một vực.

- cái thần cụ này ở Nam hoang cũng là bảo vật khó có được, phu nhân nếu thấy thích, tại hạ sẽ đưa cho phu nhân dùng thử một chút.

Tô Hỷ Muội trợn mắt lườm hắn một cái:

- Thật to gan!

Trần Tiểu Thiên ngượng ngùng ngậm miệng. Nhìn vị tuyệt đại yêu phụ này cầm lấy cái dương v*t giả hiện đại mà thưởng thức, thật là khiến cho hắn nảy sinh một loại cảm giác không thành thật, tội lỗi tôi lỗi quá a! Hắn phảng phất cảm thấy hết thảy đây chỉ là chuyện đang nằm mộng. Thương Trụ Vương phi tử lại cầm lấy cây gậy xoa bóp mà vuốt ve...

- Ngươi nói nó được dùng vu thuật chế thành, có thể làm người ta dục tiên dục tử, chết đi sống lại?

Trần Tiểu Thiên nói:

- Thử một chút sẽ biết ngay liền.

Tô Hỷ Muội bỗng nhiên cười một tiếng:

- Ngưng Vũ.

Ngưng VŨ mặt lạnh từ sau tấm bình phong đi ra, Trần Tiểu Thiên giương mắt nhìn, suýt chứ nữa rớt con ngươi ra ngoài. Vị lãnh nhược băng sương thị vệ trưởng kia đã cời bỏ áo giáp, thay bộ đồ nội y sexy mới tinh, hiệu quả kỳ dị.

Bộ áo lót này vốn là hắn án theo hình thể của Uyển Nhi mà mua. Mà Ngưng vũ có vóc người so với Uyển Nhi có phần cao và đầy đặn hơn. Bộ nội y sexy trong suốt chật căng bó lấy trên người nàng, khiến đường cong thân thể nàng hoàn toàn bộc lộ.

Trần Tiểu Thiên không nghĩ đến cái băng sơn mỹ nữ này có thân thể núp dưới áo giáp lại nóng bỏng như thế: bộ ngực đầy đặn nhô cao, nịt vú màu đen bao quanh hai vòng thịt tròn căn, khe khẽ lay động theo cước bộ, nhục đoàn tuyết trắng như ẩn như hiện, so với trần truồng còn mê người gấp bội.

Có thể tưởng tượng một chút: trong phim cổ trang, Dương quý phi mặc nội y sexy, một sợi dây buộc áo choàng bằng sa trong suốt choang qua thân thể trần truồng của Ngưng vũ, sa y chỉ có một cái dây buộc bên hông. Qua sa y mòng và xuyên thấu, có thể thấy cái quần T-string nhỏ bé ở hạ thể nàng. Quần lót có hai bên tơ mỏng dán trên xương hông, phần dưới hình chữ V bao vừa khéo chỗ cần che của nữ thị vệ trưởng, nhưng ngặt một nỗi nó lại làm bằng thứ hàng dệt trong suốt, nên chẳng che chắn được gì.

Dưới ánh đèn, hạ thể khẽ phập phồng bị Trần Tiểu Thiên nhìn không thương xót. Ngưng vũ cố gượng nụ cười giống như băng tuyết, đôi môi đỏ tươi ướt át. Nàng cố cắn chặt môi đỏ mọng, nện bước cứng ngắc đi tới trước mặt chủ nhân, hàn quang trong mắt tựa hồ muốn đem Trần Tiểu Thiên giết chết.

Tô Hỷ Muội hài lòng đánh giá nữ thị vệ của mình, sau đó nói:

- Xoay người một vòng.

Ngưng Vũ cắn răng xoay người, từ phía sau nhìn lên, cai sợi dây chữ T bị hai cái đùi thon dài trắng trơn của nàng khép che hết, căn bản nhìn không thấy dấu vết quần lót.

Tô Hỷ Muội che miệng cười nói:

- Quần áo này sao mà tiết kiệm quá vây. Chỉ dùng có một chứ xíu, tơ chừng nửa tấc đã may thành rồi?

Trần Tiểu Thiên phục hồi tinh thần lại, khiêm nhường nói:

- Nghê Long tơ số lượng vô cùng thưa thớt, không thể làm gì khác hơn là tiết kiệm mà dùng.

Tô Hỷ Muội cười dài:

- Ngươi nói cái thần cụ kia có khắc lục vu thuật kèm theo, có thể làm người ta dục tiên dục tử. Thiếp thân cùng ngươi đánh cuộc, như thế nào?

Trần Tiểu Thiên hỏi trước:

- Tiền đánh cuộc là cái gì?

- Ngươi nếu thắng, ta liền thăng ngươi làm thương quán Đầu mục, lần đi Nam hoang tùy ngươi chịu trách nhiệm còn nếu là thiếp thân thắng... Ngươi phải ghi vào thẻ trẻ này văn tự bán mình, chung thân làm nô lệ cho thương quán ta đây, cả đời không được phản bội.

Trần Tiểu Thiên vẻ mặt ngượng nghịu nói:

- Thương quán Đầu mục cũng chính là lớn hơn đầy tớ một chút, như vậy đánh cuộc này ta quá lỗ lã rồi.

- Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?

- Ta nếu thắng, muốn chiếm ba thành cổ phần!

Tô Hỷ Muội một lời đáp ứng:

- Nói hay lắm.

Trần Tiểu Thiên vội vàng nói:

- Còn thêm một điều kiện! Nếu như ta thắng, phu nhân phải chiều ta một đêm!

Tô Hỷ Muội dùng mu bàn tay che miệng, ha ha mà cười, mặt phấn má đào một mảnh xuân sắc, mị thái lan tràn:

- Ngươi là nô tài chết bầm, còn dám có chủ ý vơi chủ tử.

Trần Tiểu Thiên nuốt nước bọt:

- Đánh cuộc gì?

Tô Hỷ Muội đưa ngón tay chỉ Ngưng vũ:

- Cho ngươi thời gian một nén hương, dùng nó để cho nô tỳ này tiết thân.

Trần Tiểu Thiên lộ vẻ mặt ngạc nhiên, mặt Ngưng vũ lại càng trầm như nước, kêu lên:

- Phu nhân!

Tô Hỷ Muội mặt mũi lạnh lẽo, trách mắng:

- Tiện tỳ! ở trong tộc lúc khiến ngươi tới đây, dặn dò ra sao?

Ngưng VŨ hai tay nắm tay, rốt cục không nói gì nữa.

Tô Hỷ Muội cười lạnh một tiếng, phân phó nói:

- Hương Khấu, lấy nén nhang.

Tiểu tỳ Hương Khấu tới lư hương lấy một nén nhang cắm vào bên trong, sau đó mang tới một cái sập gụ, đặt ở giữa phòng khách.

Sập gụ ghế dài này không phải là băng ghế bình thường, mà tương tự ghế bác sĩ khám răng. Nó là ghe dựa với một mặt hẹp dài đủ một người nằm, một mặt là lưng ghế nghiêng, có hai cái tay vịn. Trần Tiểu Thiên đối với người thiết kế ghế dài này rất thán phục, vì mới nhìn vào đã biết nó có công dụng gì rồi, hoàn toàn là cái giường dùng cho tình thú, hoa dạng mặc dù bớt đi chút Ít, nhưng thực dụng hơn.

Ngưng Vũ ngồi lên sập gụ, sắc mặt lạnh tanh. Nhìn tình hình nàng cùng Tô Hỷ Muội, hai người rõ ràng không phải là quan hệ chủ tớ đơn giản, nhưng tại sao Ngưng Vũ lại phục tòng đối với Tô Hỷ Muội như thế, hiện tại Trần Tiểu Thiên không đoán ra.

Hương Khấu đã mang nến tới, chuẩn bị đốt nén nhang, bị Trần Tiểu Thiên quát bảo ngưng lại:

- Chờ một chút! Ta muốn làm phép trước.

Những lời nói dối này khiến tự Trần Tiểu Thiên cảm thấy đỏ mặt, vội vàng lại nói:

- Xin cho ta chén nước trang.

Tô Hỷ Muội khẽ vuốt cằm, tiểu tỳ từ bình sứ trên bàn rót cho hắn chén nước trong.

Trần Tiểu Thiên hai tay nắm chặc, trong miệng niệm niệm có từ. Thanh âm của hắn trầm bổng du dương, giống như đoạn chú ngữ này đã đọc qua vô số lần, trôi chảy quen thuộc vô cùng. Gần trong gang tấc, Tô Hỷ Muội nghe được rõ ràng, nhưng một chữ cũng không hiểu. Vơi lịch duyệt của nàng, thế gian chú ngữ chưa có thứ gì không nghe qua. Nhưng nàng chưa hề biết kỳ dị chú thuật như thế. Đôi mắt đẹp đẽ của Tô Hỷ Muội nhìn suốt người Trần Tiểu Thiên, cảm thấy người trẻ tuổi này càng lúc càng thần bí.

Trần Tiểu Thiên đọc rất mau, là bởi vì hắn quả thật đối với này đoạn thần bí "Chú ngữ" này vô cùng quen thuộc. Trong miệng hắn đọc chính là: “one, two, three, four, fìve, six...” Có thiên văn chương đã nói, đọc số có thể hóa giải áp lực lòng người, giúp giữ vững tâm thái trấn định, ngủ dễ và ngon hơn. Trần Tiểu Thiên hiện tại tin tưởng đây là đạo lý. Hắn dùng Anh văn đếm từ một đến một trăm, rơi đem ngược từ một trăm đến một, xuôi ngược niệm ba lần, lòng tin càng ngày càng mạnh.

Nếu như là nữ nhân khác, Trần Tiểu Thiên dùng cây gậy xoa bóp này bất đến nứt rung đông cao nhất, hoàn toàn nắm chắc làm cho nàng ta trong mười lăm phút đạt tới cao trào.

Nhưng Ngưng vũ bất đồng. Nhìn cử chỉ của nàng, chín thành là một kẻ vừa lãnh cảm vừa có bệnh thích sạch sẽ. Chỉ đơn giản thộp cổ hắn mà phải mượn khăn lụa lau tay mấy lần, cuối cùng ngay cả khăn lụa cũng vứt đi.

Trần Tiểu Thiên đoán chừng, cho dù hắn cầm trong tay loại gậy xoa bóp cao cấp này kích thích nàng, cũng chưa chắc đã có hiệu quả.

Bất quá Trần Tiểu Thiên lúc này lòng tin mười phần, vì trừ gậy xoa bóp, hắn còn có một thứ đồ vật vô cùng độc hại nhưng hiệu nghiệm để đối phó với nữ nhân như diệu đầu hoàn. Thứ thuốc lắc này trong truyền thuyết còn gọi là thuốc cưỡng gian, cho thiếu nữ uống vào, lắc lư buông thả, muốn gì cũng chiều!

Trần Tiểu Thiên hoàn toàn không muốn hại ai. Nhưng hoan cảnh đẩy đưa, hắn quyết định dùng thử. Hắn Thật ra không biết hai loại thuốc hồng lục có gì khác biệt. Để cho an toàn, hắn lấy mỗi thứ một mẫu giấu trong lòng bàn tay, làm bộ đọc tụng chú ngữ, nghiến răng bóp nát viên thuốc, lặng lẽ cho vào trong chén.

Trần Tiểu Thiên không dùng diệu đầu hoàn bao giờ, nhưng qua lời Định Cường, diệu đầu hoàn là thư không dễ dàng tan trong nước. Nhưng ngoài dự liệu của hắn, không tới hai phút, viên màu đò quăng trong nước đã tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi, viên màu xanh biếc mặc dù còn đang tan, màu sắc cũng nhạt đi rất nhiều. Trần Tiểu Thiên cầm lấy cái chén, đưa cho Ngưng Vũ:

- Uống hết đi.

Ngưng Vũ lạnh lùng theo dõi hắn, ực một cái cạn nước trong trong chén, sau đó đem chén nước ném đi. Chén sứ quay tròn trên không trung, trở về chỗ cũ, không phát ra chút tiếng đông nào. Ngón này lộ ra, lòng tin của Trần Tiểu Thiên lập tức bị đánh gãy năm phần, có quỷ mới biết đối với Ngưng vũ vừa am hiểu pháp thuật, vừa võ lực siêu quần này, những hóa chất ma túy hại người đó có hiểu nghiêm hay không.

-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.