Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 37: Chợ nô lệ




Ngũ Nguyên thành nằm ở phía đông của đại tuyết sơn. Dòng khí lưu ấm áp từ phía nam thổi qua bị đai tuyết sơn cách trở,nên phía tây rất lạnh. Ngược lại, phía đông của núi khí hâu rất tốt. Khí hậu khác nhau mang đến hoàn cảnh khác nhau. Phía đông nam Tuyết Sơn, khí hậu ướt át, thổ địa phì nhiêu, thích hợp với nông canh, được giới tu sĩ tấn công diệt sạch yêu thú, trở thành chốn thiên đường cho thường nhân sinh sống.

Hai nghìn năm trước, Ngũ Nguyên thành được dùng làm cứ điểm cho quân đội tu sĩ và nhân gian. Thành nằm chăn ngay cửa ải nhỏ hẹp thông hướng qua phía Tây vẫn còn là thiên đường của yêu thú. Tiếp theo đo, thương nhân từ khắp nơi nói gót tới, mang đến vô số hàng hóa cùng kim tiền, đồng thời cũng đem hàng hóa đặc sàn, da thú, dược thào, chiến thú và các đặc sản Tuyết Sơn chở về đất liền. Hôm nay, quân viễn chinh đã giải tan, chỉ lưu lại một số ít trấn thu, tòa thành thị này cũng bảo lưu lại.

Ngũ Nguyên mặc dù là một tòa thành thị, nhưng đối với lục triều mà nói, nơi này chẳng qua là đất biên thùy hoang dã, vô luận là trên danh nghĩa hoàng đế nhà Tần thống lình, hay là tu chân gia tộc thực tế nắm quyến sinh sát nơi này. Nguyên nhân là nơi nay quá xa so với nội lục, trong khí đó tư nguyên cho tu chân giới đã cạn kiệt, chẳng còn lại gì quý trọng.

Tuy nhiên, nếu xét về ý nghĩa quân sự, Ngũ Nguyên thành chỗ chỗ xung yếu. Hàng năm khi mùa đông tới, các bộ tộc du mục, thú nhân thành quần kết đội xua đuổi chiến thú tới bán, đồng thời mang đến đại lượng da thú thượng đẳng đến trao đổi lá trà, lương thực, dụng cụ cùng đồ sắt thép.

Giữa trưa hôm đó, một người bước vào cổng tòa thành thị này. Hắn đeo một bao lưng vô cùng bẳn thỉu, quần áo lam lũ, chật vật không chịu nổi. Giầy dính đầy bùn đất đã nhìn không ra bộ dáng, hiện nhiên chính là tên khất cái. Cũng may, Ngu Nguyên thành không ít khất cái, so với hắn còn thảm hại hơn. Cho nên khi Trần Tiểu Thiên xuất hiện, cũng không phải khiến cho người khác quá chú ý.

Trần Tiểu Thiên keo lê hai chân cứng ngắc, khó khăn đi lại trên đường phố. Hắn lúc này đã không có khí lực mắng cái ả Nguyệt Sương chết tiệt. Nàng ta không những kéo thớt chiến thú đi, mà nước ngọt, thức ăn, tiền Vương Triết biếu tặng cũng đều lấy đi hết. Đáng thương cho Trần Tiểu Thiên ở đại bỉnh nguyên đã ráng kéo lết đến nơi này, ngay cả chính hắn cũng không biết là vì sao mình sống sót, làm sao lại tới được đây.

Tòa thành thị này hoàn toàn khác những gì Trần Tiểu Thiên tương tượng. Nơi này không có thành tường, cũng không có binh lính đứng ở cửa thành lục soát bắt đóng thuế. Cả tòa thành thị giống như một cái chợ lớn, dựa theo hàng hóa không cùng mà chia làm các khu cho mọi người giao dịch. Trong thành, đường xa hoàn toàn không có quy hoạch, trải qua vô sô vó chiến thu cùng bánh xe chà đạp bóp yết, những đường đất kia trở nên giống như vũng bùn lầy không chịu nổi. Nhưng đối với Trần Tiểu Thiên vừa tìm được đường sống trong chỗ chết mà nói, nơi này đã là Thiên đường rồi.

Xuyên qua thành thị, đi sâu vào trong, một con đường bằng đá xanh xây thành xuất hiện trước mắt. Người đi đường mặc tơ lụa lưng đeo ngọc bội và các phú thương càng ngày càng nhiều. Không ít người còn mang theo mấy tên hộ vệ thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh. Những tên hộ vệ này tay cầm trường đao, đeo đại cung, mắt lô hung quang bắn ra bốn phía, mọi người chỉ cần nhìn qua là toàn bộ đang muốn đánh vậy. Ngoài ra, còn có thật nhiều người mặc trang phục dị tộc đi đường. Có kẻ đầu đội mũ da, có người mặt bao thật dầy, có tên mũi cao con mắt lô, đầu tóc bù xù, màu tóc hoặc tím hoặc hồng hoặc vàng đủ cả.

Hai bên đường đầy các tiêm bán các loại da lông răng mong vuốt xương thú, rồi chỗ giao dịch chiến thú, pho buôn hàng lương thực, dược phẩm... Trần Tiểu Thiên liếm liếm đôi môi phát khô, trong bụng, đã không có cảm giác đói bụng nữa. Hắn cứ như cương thi đi về phía trước, ngay cả khi lực để nhận thức đường đi cũng không có.

Bỗng nhiên, bên tai hắn truyền đến loạt tiếng động náo nhiệt. Trần Tiểu Thiên dừng bước lại, giương mắt lên, mờ mịt nhìn bốn phía.

Chẳng biết lúc nào, hắn đã đi vào một cái chợ lớn, chung quanh mọi người nằm ngồi lộ thiên hỗn tạp, chỗ nào cũng toàn đầu người. Nhưng khác với những chỗ khác, nơi này lại đặt những bục gỗ lớn, có thể dung nạp hơn trăm người, nhỏ thì chỉ để hai ba người đứng trên đó.

Trước những bục này, người mua kẻ bán cải vả không nghỉ, tiếng người ồn ào không khác cái chợ trời mà Trần Tiểu Thiên nhận bao nhiêu. Tuy nhiên, thứ hàng hóa mà đám người đang giao dịch không phải là da lông hoặc là chiến thú, cũng không phải là lá trà, châu báu, muối ăn, thực phẩm... mà là người sống sờ sờ.

Trần Tiểu Thiên đến bên cạnh một mộc đài, nhìn mấy đầy tớ có vóc người cường tráng. Bọn chúng cánh mũi to lớn, lỗ mũi ngoác ra, chìa răng nanh, đầu tóc dài thòng, da xanh da đen đủ ca, bên hông quấn một khối khố bẩn thỉu, hai tay bị khóa sắt khóa, vẻ mặt đờ đẫn.

- Mới vừa nhập được mẻ hàng mới đây!

Người bán ở bên cạnh đó lớn tiếng hét:

- Khí lực lớn, nghe lời, còn dễ nuôi! Tùy tiện cho ăn chút gì là có thể làm việc!

Một gã thương nhân đi tới trên đài, trước hết kiểm tra thân thể của bọn chung, nhìn xem có tàn tật hay không, lại dùng lực vỗ vỗ bờ vai của bọn chúng, thử một chút khí lực, cuối cùng bảo bọn chúng hé miệng, ngó nhìn hàm răng có thiếu hay tổn hại gì không.

Người bán khua môi múa mép nói:

- Tuyệt đối hàng thượng đẳng! Thật vất vả mới vân từ phía tây tới, là giống dân bô tộc du mục gần với thú nhân, thân thể bền chắc còn hơn gia súc, không giống như những tên bên kia, ngay cả gió cũng có thể thổi đi, dùng để làm việc còn mạnh hơn gia súc, không tin ngươi thử một chút đi!

Một gã làm việc vặt ân cần đưa rơi tới, thương nhân nhận lấy,

hướng một gã đầy tớ dùng sức quật trên người mấy rơi. Tên đầy tớ bị ban không phản kháng chút nào, mặc dù thân thể của hắn nếu so với thương nhân kia cường tráng hơn nhiều, nhưng ôn thuần hiền diu như sơn dương.

Thương nhân hài lòng thả tay xuống, trà giá:

- Mười lượng bạc.

Người bán giống như bị ô nhục lớn lao, tru tréo:

- Di nô ven đường còn giá mười lăm lượng bạc! với hàng hóa giống như vậy, ít nhất cũng phải trà hai mươi lượng bạc!

Song phương trải qua một phen cò kẻ mặc cả, tranh nhau tới mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng thương nhân mua ba tên đầy tớ, tổng cộng dùng năm mươi lượng bạc.

Trần Tiểu Thiên lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng giao dịch đầy tớ, dựa theo cách nói của Đồng Trạch, thì năm mươi lượng bạc, ở bên trong nội lục chỉ là giá tiền một thớt chiến thú bình thường. Những đầy tớ này thật đúng là chỉ đáng giá tiền một con thú.

Trong cái chợ lớn chật ních thương nhân lui tới như thế, chung quanh mỗi cái mộc đài trưng bày đủ loại đu kiểu dáng đầy tớ, giống như một đống hàng hóa đợi bán. Bọn chúng có kẻ bị khóa sắt, có kẻ bị giam ở trong lồng gỗ, còn có đám giống như toàn bộ bô tộc bị bắt, nam nữ già trẻ đều có. Hắn thấy một lão nhân đầu hoa mắt trắng, trong ngực còn ôm đứa trẻ chưa đầy tuổi, cuối cùng bị người ta dùng sáu lượng bạc mua lấy.

Điều Trần Tiểu Thiên ngạc nhiên chính là, hắn lại thấy một bán thú nhân! Tên thú man nhân kia không còn nữa vẻ vũ dũng cùng cuồng mãnh trên binh nguyên. Hắn hai vai bị một xích khóa sắt xuyên qua, máu thịt ở vết thương bầy nhầy, hai tay bị xích sắt trầm trọng quấn chặt, lồng ngực rộng rãi bị vết thương như bàn ủi nóng áp lên, theo nhịp hô hấp khẽ phập phồng. Cặp ánh mắt làm người ta sợ hãi lúc trước kia hiện giờ phảng phất như tro bụi bị thiêu đốt sạch, không có chút quang thải nào.

Một gã thương nhân dùng giọng cứng nhắc hỏi:

- Có biết dùng phủ không?

Người bán nói:

- Đây là tù binh bắt được trên chiến trường, am hiểu nhất là búa. Mấy ngày hôm trước khi giải qua nam thành cho đấu với mấy nhà, đưa cho hắn một cây mộc côn, uống một ngụm trà mà chỉ nhoáng cái quật ngã 5 tên địch. Nếu như không có xiềng xích, suýt nữa đã để cho hắn thoát đi rồi. Lực lớn vô cùng...

Người bán thao thao bất tuyệt vừa nói, tên thương nhân móc ra một con túi tiền ném qua:

- Hai trăm lượng bạc! Đem thương thế của hắn trị lành, xiềng xích đổi thành sắt già. Năm ngày sau đưa tới cho ta.

Người bán cười đến miệng cũng không thể khép, tiễn khách nhân đi xong, y nói với thủ hạ của mình:

- Những thứ đầy tớ có thể đánh đấu chính là món tốt để bán. Mấy ngày hôm trước nghe nói còn có người bán kẻ có thể khiêu vũ, cũng hai trăm lượng bạc.

Gã sai vặt hỏi:

- Những người này mua thú man nhân làm cái gì? Không thể làm việc, còn rất hung hăng.

- Nghe nói bọn chúng có một đại giác đấu tràng, đem đầy tớ mua được ném vào bên trong, để cho bọn chúng đánh nhau cùng yêu thu. Mỗi ngày chết mười mấy đầu yêu thú, trên trăm đầy tớ.

Người bán lấy ra một lượng bạc, thổi một ngụm, đặt ở bên tai nghe ngong, sách sách than thở:

- Theo như giá tiền này, thì một ngày mất hơn vạn lượng bạc đây!

Giác đấu tràng như thời cổ La mã? Nhưng thay bằng yêu nhân và yêu thú đấu nhau? Trần Tiểu Thiên nhớ tới thứ đầu tràng bị liệt vào hàng di sản lịch sử văn hóa kia. Đối với một người đến từ thế giới hiện đại mà nói, nhìn thấy thị trường nộ lê sống sờ sờ trước mắt đây, qua là khó tránh khỏi thật nhiều cảm khái. Nhưng Trần Tiểu Thiên lúc này đã đói hai chân như nhũn ra, căn bản chẳng quan tâm suy nghĩ đến điều này.

Trong đan điền hắn, vòng xoáy khí mà Vương Triết giúp hắn tạo ra vẫn chậm rãi xoay tròn, tản mát ra nhiều tia nhiệt độ rất nhỏ. Mặc dù yếu ớt, nhưng chúng cuồn cuộn không dứt, khiến cho hắn vẫn chống đỡ cho đến bây giờ. Lúc này tinh thần khá đã hơn một chút, bụng cảm thấy đói hơn, trong dạ dày hắn giống như bị người ta dùng lực vặn chặt, truyền ra từng đợt co rút.

Trần Tiểu Thiên tim tảng đá ngồi xuống, hai tay ôm bụng, không khôi hoài niệm bữa cơm đầu tiên mà hắn ăn khi tới cái thế giới này. Lúc này đừng nói là thịt chiến thú nung với nước lã, ngay cả thịt chiến thú sống, hắn cũng có thể điên cuồng nuốt gọn vào bung, ngay cả cọng lông cũng không thèm ói ra.

Ở trước mặt hắn có một mộc đài, diện tích cũng không quá lớn, có thể đứng mười mấy người. Lúc này trên đài không có một bóng người, chỉ ở bốn góc mộc đài buộc một cái dây thừng.

Trần Tiểu Thiên ngồi đó mười mấy phút đồng hồ, tinh thần hơi khỏe hơn chút ít. Bỗng nhiên trên đài sợi dây bị buông ra, một tên gầy sắc mặt xanh lét đi ra ngoài, dắt hơn mấy tên đầy tớ, toàn là nữ. Các nàng này dung mạo khá giống người lục triều, màu da sáng, sống mũi cao thẳng, ánh mắt hơi xếch, đôi môi hồng mà ướt át, áo quần khiến Trần Tiểu Thiên cảm thấy nhìn quen quen, dường như là quần áo của các nhân vật đời Đường mặc mà hắn từng có dịp xem phim.

Các nàng này dùng quần áo cũ rách không đủ để che đậy thân thể, chân trần trụi đứng thành một hàng trên đài. Họ dường như mới vừa bị buôn tới, vẻ mặt không đờ đẫn giống những đầy tớ khác, mà là mang theo ve sợ hãi cùng khiếp đảm khó có thể ức chế

-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.