Tiên Lộ Chí Tôn

Chương 7-1: Chợ phiên (1)




- Dương Quân Sơn, Hàn Quang chủy là quà sinh nhật mà cha ta cho ta, ngươi mau trả lại cho ta!

Trương Hổ Tử thấy thế khẩn trương, vội vàng tiến lên đoạt lại chủy thủ trong tay Dương Quân Sơn.

Không ngờ Dương Quân Sơn thuần thục cầm Hàn Quang chủy trong tay múa vài đạo hàn quang lạnh toát khiến cho Trương Hổ Tử sợ hãi vội vàng lui về phía sau. Không ai hiểu hơn hắn cái Hàn Quang chủy này vô cùng bén nhọn. Đây chính là phụ thân của hắn dùng bách luyện Tinh Cương tỉ mỉ chế tạo thành bảo bối cho hắn, gần như là pháp khí.

Dương Quân Sơn vừa nhìn thấy Hàn Quang chủy trong lòng đã có chủ ý muốn cướp. Lần này hắn tới Bách Tước sơn vốn là định tìm một chút binh khí tiện tay, Hàn Quang chủy xuất hiện thật đúng lúc. Dương Quân Sơn giờ này linh khí dùng để luyện hóa Tiên Linh khiếu căn bản không thể nào sử dụng pháp khí, dù là cấp thấp nhất, nhưng có Hàn Quang chủy trong tay đã đủ dùng để đâm thủng thân hình của hung thú.

Dương Quân Sơn cười "Hắc hắc", nói:

- Vừa mới nói rồi, các ngươi đánh nhau không tuân quy củ, trên người có thứ gì thì đều là chiến lợi phẩm của ta, muốn lấy lại chủy thủ này, chờ Trương Hổ Tử ngươi lần sau đánh bại ta rồi nói sau, chúng ta đi!

Nói đoạn rồi bỏ đi đến chỗ Từ Lỗi. Từ Lỗi thần sắc quái dị cầm trong tay Hoàng Ngọc quả cùng 50 thạch tệ của Trương Hổ Tử, Dương Quân Sơn dùng giọng nịnh hót của người lớn nói với tiểu tử này đôi câu, rốt cuộc thì hắn vẫn còn là một hài tử mới lớn, bị Dương Quân Sơn thổi phồng vài ba câu mặt mày hớn hở, lòng hám danh vô cùng thỏa mãn.

Dương Quân Sơn đã di ra một lát, hiện giờ đang vội vã chạy về nhà. Hắn không muốn để cho cha truy hỏi hắn đã làm gì.

Nhưng trước hết phải đuổi ba huynh đệ đi theo sau đang nhìn hắn chằm chằm rồi tính sau.

- Chia của đây, chia của đây.

Đi qua một khúc quanh, Dương Quân Sơn cầm năm túi tiền trong tay lắc lư một chập. Dương Quân Bình đã không kịp đợi vội hoan hô lên. Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng cũng cười "Hắc hắc" không ngừng, vẻ mặt không còn kiên nhẫn nỗi.

Trương Thiết tượng không hổ là nhà giàu nhất toàn thôn. Trên người con trai hắn Trương Hổ Tử ngoại trừ hai viên Hoàng Ngọc quả cùng số 50 thạch tệ, ngoài ra còn có chừng hai mươi thạch tệ nữa. Ngày thường ra cửa trên người lại mang nhiều tiền như vậy, điều này làm cho Dương Quân Sơn rất là hâm mộ, xem ra sau này phải đánh Trương Hổ Tử thêm nhiều trận nữa mới được.

Bốn người bạn khác ngoại trừ 20, 30 thạch tệ ra, hoặc ít hoặc nhiều cũng đều mang mười mấy thạch tệ, như vậy sưu tầm tổng cộng được hơn năm mươi thạch tệ.

Trận chiến này tổng cộng lấy được từ trong tay của năm người Trương Hổ Tử khoảng 160 thạch tệ. Ngoài ra có hai viên Hoàng Ngọc quả. Trong mắt bốn đứa con nít choai choai thì đây là một khoản tiền lớn rồi.

Dương Quân Sơn đếm 60 thạch tệ phân cho ba người, nói:

- Mỗi người trước hết phân 20, ngay kia ta phải đi Bách Tước sơn, cần dùng gấp số tiền này.

Dương Thiên Hải nghe vậy liền trả số thạch tệ đã cầm trong tay lại, nói:

- Sơn ca, ngươi cần dùng gấp không cần phân!

Dương Quân Sơn cười lắc lắc túi tiền và cây Hàn Quang chủy trong tay, nói:

- Gần như đủ rồi, trong lòng ta đã tính trước, vả lại thanh Hàn Quang chủy này chí ít cũng đáng giá một đồng ngọc tệ, thậm chí nhiều hơn. Lần này ta quá lời rồi.

Dương Quân Bình nuốt nước bọt nhìn trừng trừng Hoàng Ngọc quả trong tay Dương Quân Sơn, nói:

- Ca, em không cần thạch tệ, anh cho em một trái Hoàng Ngọc quả nếm thử được không?

Dương Quân Sơn cười mắng:

- Ngươi là thằng nhỏ tham ăn, ngươi còn chưa đo Tiên Linh khiếu, linh khí không có cách nào dẫn nhập vào trong người thì ăn Hoàng Ngọc quả cũng chẳng khác nào ăn một quả táo bình thường. Chờ ngươi sang năm sau khi đo biết được tư chất, ca cho ngươi linh quả còn ngon hơn Hoàng Ngọc quả này.

Dương Quân Bình sáng mắt lên, nói:

- Thật chứ?

Dương Quân Sơn khẳng định:

- Đương nhiên là thật. Ca gạt ngươi sao?

Dương Thiên Hải lớn tuổi hơn một chút, hiểu biết mấy loại linh quả này cũng không phải là vật tốt gì, huống chi Hoàng Ngọc quả còn là linh quả pháp cấp trung phẩm, nếu không làm sao Trương Thiết tượng là một Vũ Nhân cảnh cao thủ lại xem Hoàng Ngọc quả thụ như một bảo bối như vậy.

Hai huynh đệ len lén chạy về nhà. Dương Điền Cương đã chuẩn bị xong đổ đạc để đi chợ phiên, lúc này đang ở trong viện lấy tẩu thuốc ra, phì phà khói như mây.

Hai người vừa vào cửa thì trông thấy Dương Điền Cương đang hút thuốc, Dương Quân Bình hoảng sợ, không tự chủ liền nấp sau lưng Dương Quân Sơn. Dương Quân Sơn cười "Hắc hắc", hỏi cha:

- Cha, ngựa thồ thú đã chuẩn bị xong rồi sao?

Dương Điền Cương nhìn hai huynh đệ, quả thực không hỏi xem hai người đã đi đâu, mà nói với Dương Quân Sơn:

- Chợ phiên nên đi sớm về sớm, ngươi mau sớm thu thập một chút, lần này cưỡi con đà mã thú nhỏ đi.

- Thật sao?

Ánh mắt Dương Quân Sơn sáng ngời, hắn đã sớm thèm nhỏ dãi con đà mã thú nhỏ này, nhưng Dương Điền Cương một mực không đồng ý, bồi dưỡng ở nhà suốt ba năm, giống như nuôi một đứa con trai bảo bối vậy. Không ngờ lần này lại đồng ý cho hắn cưỡi đi.

Dương Điền Cương lúc còn trẻ đã từng tốn không ít tinh lực thu phục một con đà mã thú mẹ. Hiện giờ con đà mã thú đó đang ở tuổi tráng niên, thực lực không kém hơn Phàm Nhân cảnh đệ tứ trọng Điện Tiên Căn. Ba năm trước đây Dương Điền Cương đảm nhiệm chức Thôn chính Thổ Khâu thôn, không lâu sinh ra một con đà mã thú nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.