Thành Thiên Huyền là đế đô của vương quốc Thiên Huyền. Có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn nhất ở đế đô này, thế lực của nhà họ Vương khỏi nói cũng biết.
Gia tộc hùng mạnh như vậy, cả viện trưởng học viện Hồng Thiên còn phải nể mặt vài phần. Tìm ông thầy nào không tìm, lại đi bái ngay tên khốn khảo hạch 0 điểm làm thầy, thực sự quá mất mặt!
Một sỉ nhục cực lớn!
Cậu ta là học sinh lâu năm, chuyện của gã Trương Huyền này, người ta không biết chứ cậu ta biết rất rõ. Gã còn từng chỉ điểm khiến học trò tẩu hỏa nhập ma, mất hết hình tượng của giáo viên trong trường.
Gã này, luôn là đối tượng để người ta lấy ra làm đầu đề tám chuyện. Cậu ta có nằm mơ cũng không ngờ, em gái mình lại đi bái gã làm thầy! Nếu chuyện này để cho bạn học biết được, mình chẳng phải sẽ biến thành trò hề sao?
Vương Đào càng nghĩ càng giận. Vừa bước đến trước cửa lớp học thì cậu ta thấy ngay Diêu Hàn với cái bộ dạng như xác ướp.
“Thì ra là Vương Đào thiếu gia!”
Diêu Hàn thân là quản gia của thành Bạch Ngọc, có qua lại với không ít thế lực lớn. Vương Đào vốn là thiên tài, lại là công tử của gia chủ nhà họ Vương, nên ông ấy đã từng gặp qua rồi.
“Ông là…” Vương đào nhướn mắt, miệng hỏi.
Diêu Hàn bị đánh quá ác, mặt mũi sưng phù đến biến dạng, cả Triệu Nhã còn suýt không nhận ra chứ đứng nói là người khác.
“Tại hạ là Diêu Hàn của thành Bạch Ngọc!” Diêu Hàn đáp.
“Ủa, thì ra là Diêu đại quản gia, sao ông lại…” Vương Đào ngớ người.
“Luyện công không cẩn thận, bị thương ấy mà…” Diêu Hàn ngượng ngùng giải thích, rồi lập tức đổi chủ đề: “Chẳng hay Vương Đào thiếu gia đến đây có việc gì?”
“Em gái ta đã bái tên Trương Huyền này làm thầy, bây giờ ta đến lôi nó về, sau đó dạy dỗ cái gã không biết trời cao đất dày kia một bài học!” Vương Đào không hề giấu giếm cơn thịnh nộ của mình.
“Hả? Em gái cậu? Là tiểu thư Vương Dĩnh sao?”
Khi nãy vừa vào lớp thì Diêu Hàn đã bị đuổi ra ngay, hơn nữa ông ta chỉ chú ý Trương Huyền, nên không nhìn thấy Vương Dĩnh ở trong ấy.
Vương Đào gật đầu.
“Ta nghe nói thiên phú của tiểu thư Vương Dĩnh không thua kém gì cậu, tại sao cô ấy lại chọn gã ta?” Diêu Hàn rất ngạc nhiên.
“Em gái ta chưa bao giờ ra khỏi nhà, nên rất ngây thơ. Thằng khốn này miệng lưỡi xảo quyệt, chẳng biết đã dụ dỗ thế nào mà con bé lại tin lời gã!” Nhớ lại những chuyện lão Lưu đã kể, Vương Đào giận càng thêm giận.
“Đáng ghét! Thằng khốn này đúng là mối họa, loại thầy giáo cặn bã!” Diêu Hàn nghĩ đến tiểu thư nhà mình cũng bị đối phương lừa lọc, ông ta nghiến răng nói: “Vương Đào thiếu gia, cậu nhất định phải dạy cho hắn một bài học đích đáng vào!”
“Được!” Vương Đào đáp lại một tiếng, nhưng cũng ngạc nhiên hỏi lại: “Phải rồi, Diêu quản gia, sao ông cũng ở đây vậy?”
“Không nói nữa, càng nói càng tức. Tiểu thư nhà chúng ta, bị tên Trương Huyền đó gạt gẫm kiểu gì không rõ, cũng bái hắn làm thầy rồi!” Diêu Hàn hừ một tiếng.
“Ý ông là tiểu thư Triệu Nhã à?” Vương Đào sửng sốt.
“Đúng vậy!” Diêu Hàn gật đầu.
“Thế… tại sao ông không vào vạch mặt tên khốn giả dối ấy, mà lại đứng đợi ngoài cửa?” Vương Đào ngạc nhiên.
“Ta cũng muốn vạch mặt hắn lắm chứ, nhưng tiểu thư nổi đóa với ta, ta cũng hết cách, đành đợi ở ngoài này. Vương Đào thiếu gia đến đây thật là đúng lúc, cậu mau vào trong ấy dạy dỗ tên trơ trẽn ấy một bài học, vạch trần cái bản mặt xấu xa của hắn ra cho mọi người cùng biết, để tiểu thư nhà chúng ta cũng thấy rõ bộ mặt thật của hắn!” Diêu Hàn nói.
“Yên tâm, ta sẽ lập tức lột trần bộ mặt đê tiện của hắn ra!”
Vương Đào nghiến răng trèo trẹo, tung chân đá văng cánh cửa, hùng hổ bước vào.
……….
Trong này, Trương Huyền đã lần lượt nói ra tình huống của năm học trò xong xuôi.
Thương pháp của Trịnh Dương còn vài khuyết điểm, Trương Huyền giảng giải kĩ lưỡng khiến Trịnh Dương vô cùng mừng rỡ, sức mạnh lại một lần nữa bạo tăng.
Còn Viên Đào, cậu ta chưa từng tu luyện công pháp võ nghệ có hệ thống, Trương Huyền lấy ra quyển bí tịch tầng thứ nhất của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết, công pháp căn bản nhất của học viện, sửa đổi lại một số khuyết điểm rồi trao cho cậu ấy.
Tuy chẳng chỉnh sửa bao nhiêu cũng còn kém rất xa Thiên Đạo Thần Công mà hắn tu luyện, nhưng vẫn cao cấp hơn Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết nguyên bản gấp nhiều lần. Viên Đào vừa nhìn vào, đã sung sướng đến muốn nhảy cẫng lên, hiểu ra mình đã gặp được thầy giáo giỏi.
“Được rồi, ta đã giảng giải đại khái vấn đề của từng người trong các ngươi. Nhớ, tu luyện cần phải kiên trì, chớ có lười biếng…”
Đang giảng giải thì Trương Huyền chợt nghe thấy “Ầm!” một tiếng, ngay sau đó là tiếng quát đinh tai: “Trương Huyền, thầy lập tức rút tên của em gái ta và tiểu thư Triệu Nhã ra khỏi lớp ngay, bằng không, hôm nay ta sẽ cho thầy biết tay!
Ngay sau đó, Vương Đào xông vào, đứng ngay trước mặt Trương Huyền, đôi mắt đỏ ngầu bừng bừng lửa giận, giống như sắp giết người đến nơi.
“Ca...” Thấy bộ dạng của anh mình, Vương Dĩnh vội vàng chạy tới.
“Muội tránh qua một bên!” Đẩy em gái mình ra sau, Vương Đào lạnh lùng nhìn Trương Huyền, bộ dạng đầy kẻ cả: “Trương Huyền, thầy lừa lọc người khác bằng mấy lời linh tinh cũng thì thôi, nhưng động đến em gái của ta thì chẳng khác gì tìm chết! Ta đếm đến mười, lập tức rút tên em gái ta và tiểu thư Triệu nhã ra khỏi lớp, ta còn châm chước cho thầy. Bằng không, dẫu có là giáo viên, cũng đừng trách ta ra tay tàn độc!”
Rầm rầm!
Hừ lạnh một tiếng, Vương Đào triển khai sức mạnh toàn thân, phóng ra một luồng khí tức hùng mạnh.
Không ngờ lại là một vị cao thủ cảnh giới Bì Cốt!
Chả trách có thể trở thành học trò của một trưởng lão, thực lực của cậu ta còn mạnh hơn cả các thầy giáo thông thường.
“Ta đang dạy học, đi ra!” Trương Huyền dửng dưng nhìn qua.
“Dạy học? Với trình độ của thầy, thì dạy cái quần què gì!” Vương Đào cười nhạt: “Đi ra? Bảo ta đi ra? Thầy là cái thá gì chứ? Gọi thầy là thầy đã là tôn trọng lắm rồi. Bản thân thầy là loại đức hạnh nào, thầy không tự hiểu sao? Một tên thầy giáo cấp thấp bé nhỏ, chỉ đến cảnh giới Chân Khí, thì bớt làm bộ huênh hoang trước mặt ông đây đi. Dẫu hôm nay ta có đánh thầy, cùng lắm cũng chỉ bị trưởng lão rầy la vài câu. Thầy nghĩ thầy làm gì được ta?”
Cậu ta nói không sai, một số học trò của trưởng lão trong học viện, thực lực còn mạnh hơn giáo viên, địa vị cũng cực kì tôn quý. Dẫu có xảy ra tranh chấp với các giáo viên thì cùng lắm cũng bị trách mắng vài câu, chứ không bị trừng phạt quá nặng.
“Ca…” Mặt Vương Dĩnh tái mét.
Ông thầy trước mặt rốt cuộc có trình độ hay không, cô ấy biết rất rõ. Vấn đề mà toàn bộ danh y trong vương quốc Thiên Huyền không giải quyết được, thầy ấy lại xử lý dễ dàng như trở bàn tay, hơn nữa còn có thể thi triển huyền không hành châm, người như vậy làm sao không có trình độ được?
Đang chưa biết làm sao ngăn cản anh trai mình lại, thì cô trông thấy sắc mặt của thầy giáo mình đã trầm xuống, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Cút!”
“Bảo ta cút…” Không ngờ tên thầy giáo ăn hại này lại dám bảo mình cút, Vương Đào đang định nói gì đó thì bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của đối phương nhìn qua.
Vương Đào không khỏi rùng mình một cái, hệt như con thỏ bị hổ dữ rình bắt. Dưới sức ép kinh hồn đó, đôi chân cậu ta tự động lùi lại, không ngừng run rẩy.
Khí thế kinh khủng này, cậu ta chỉ mới thấy ở trên người sư phụ mình. Còn tên khốn bét nhất trường, mới ở cảnh giới Chân Khí, sao lại có thể phóng ra được?
Ngay sau đó, Vương Đào lấy lại tỉnh táo, sắc mặt đen như đáy nồi, đôi mắt đỏ ngầu.
Trong mắt cậu ta, Trương Huyền tuy là thầy giáo, nhưng trên thực tế chỉ là hạng ăn hại. Nhưng thứ ăn hại ấy chỉ quát một tiếng đã khiến cậu ta phải hoảng hồn lùi lại. Chuyện này mà lọt ra ngoài… sau này cậu ta làm sao còn mặt mũi gặp ai? Uy danh còn đâu nữa?
“Muốn chết!”
Trong cơn căm tức tột độ, Vương Đào gầm lên, rút thanh trường kiếm sau lưng ra.
Vù!
Ánh kiếm chói lòa chém tới.
Rẹt rẹt rẹt!
Cảnh giới Bì Cốt, sở hữu sức mạnh hơn 500 cân, người còn chưa đến mà trong không khí đã không ngừng vang lên tiếng kiếm xé gió, khiến người ta có cảm tưởng khó mà chống đỡ nổi.
“Thầy Trương…”
Thấy anh trai mình ra tay thẳng luôn, tốc độ nhanh như vậy, sắc mặt Vương Dĩnh lập tức trắng bệch.
Tuy vô cùng khâm phục sự chỉ điểm vừa rồi của thầy Trương, nhưng cô cũng biết thầy giáo này mới ở cảnh giới Chân Khí, hoàn toàn chưa phải là đối thủ của anh mình!
Nếu tránh không kịp, chắc chắn sẽ bị thương nặng!
Vương Dĩnh hét lên một tiếng, sợ hãi nhắm mắt lại.
“Sao… sao có thể như vậy?”
Ngay lúc cô cứ ngỡ ông thầy của mình sẽ bị chém cho thương nặng, thì cô lại nghe thấy tiếng kêu đầy hoang mang của nhóm Triệu Nhã. Vương Dĩnh vội vàng mở mắt ra, nhưng tròng mắt cô cũng suýt lọt ra ngoài, cả người cô như hóa đá.
Cô chỉ thấy anh trai mình hùng hổ vung kiếm chém tới như vũ bão, nhưng lại chợt đứng khựng giữa không trung. Thứ đang kẹp lấy lưỡi kiếm, chính là hai ngón tay nhìn như rất yếu ớt của thầy Trương Huyền.
Một đường kiếm hung mãnh như vậy, lại bị thầy ấy… dùng hai ngón tay kẹp cứng!