Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 8: Kẻ Đê Tiện Ắt Sẽ Gặp Báo Ứng





Lý Việt Trạch khiếp sợ vô cùng, mẹ kiếp, Vương Quang Diệu không làm gì được hắn ta sao? Xem ra người này cũng có chút bản lĩnh đấy!

Vì vậy, hắn lập tức lên tiếng: “Anh bạn, Quang Diệu có lòng tốt giảng hòa cho anh, mà anh lại lấy oán trả ơn là không nên đâu, mau thả anh ta ra!”

Trong lời nói của hắn ẩn chứa thứ uy nghiêm vô hình, sau khi nghe, những người chung quanh đều gật đầu, thầm nghĩ cậu cả nhà họ Lý đúng là phi phàm, khí thế bức người.


Diệp Thành cũng ngẩng đầu lên, trên gương mặt là biểu cảm thản nhiên cùng với một nụ cười hờ hững nói: “Nếu tôi không thả, anh làm gì được tôi?”

Lời này vừa được thốt ra, mấy người đang bàng quang đứng xem cũng rì rầm bàn tán.


“Thằng nhóc này là ai, sao ngông nghênh dữ vậy, rõ ràng cậu ta không thèm nể mặt cậu Lý luôn!”

“Có lẽ là đồ nhà quê nào đó từ nông thôn mới lên, không biết thế lực của nhà họ Lý nên mới dám mạnh miệng như vậy!”

“Chắc rồi, nhìn bộ đồ hàng chợ của cậu ta kìa, không biết làm sao mà chui vào đây được?”

Nhưng trước khi Lý Việt Trạch mở miệng, Bạch Tiểu Huyên cũng tiến lên một bước: “Diệp Thành, đừng cứng đầu cứng cổ như vậy, để bố tôi biết thì không tốt cho ai đâu!”

Diệp Thành cười lạnh một tiếng: “Sao? Anh ta chủ động khiêu khích, sao tôi phải tha cho anh ta?”

Nói xong, Diệp Thành lại tăng thêm lực tay.


“A…”, tay Vương Quang Diệu vang lên tiếng xương răng rắc, âm thanh gãy vỡ liên tục vang lên.


Vương Quang Diệu đau tới mức quỳ trên mặt đất, khóc lóc xin tha: “Tôi sai rồi anh Diệp, tôi sai rồi! Là tôi có mắt không tròng, xin anh tha cho tôi một lần…”

Diệp Thành cười lạnh: “Lớn tiếng chửi mình là thằng đần độn đi, nói ba lần, nếu tôi thấy hài lòng rồi sẽ tha cho anh…”

Vương Quang Diệu đau đớn khóc rống, chỉ muốn nhanh chóng được giải thoát, vì vậy luôn miệng nói: “Tôi là đồ đần độn! Tôi là đồ đần độn! Tôi là đồ đần độn!”

Không ít người ở hiện trường cười vang, Diệp Thành lại cười lạnh, buông tay Vương Quang Diệu ra, đối phương vội lùi ra sau vài bước, không dám nói thêm với Diệp Thành một chữ nào.



Lý Việt Trạch lạnh nhạt nói: “Diệp Thành, hôm nay tôi nể mặt Tiểu Huyên, không chấp nhặt với anh.
Nhưng đợi sau khi rời khỏi khách sạn Huy Hoàng, tôi sẽ cho anh biết việc đắc tội với tầng lớp xã hội thượng lưu là sai lầm cỡ nào”.


Trần Phong đội mũ lưỡi trai nói chêm vào: “Dám khiêu khích cả anh Lý, đúng là tự tìm đường chết, anh ta cho rằng sức mình mạnh hơn chút là có thể ngông cuồng à? Nhà họ Lý muốn xử anh ta thì có đủ cách khiến anh ta không sống nổi!”

Lý Cẩm Vi cười lạnh liên tục: “Diệp Thành, giờ anh mau quỳ xuống cầu xin tha thứ đi, có lẽ còn có thể giữ lại cái mạng chó đó!”

Diệp Thành chỉ bĩu môi khinh thường, dùng ánh mắt trêu ngươi như đang xem một trò hề nhìn lại Trần Phong: “Chiếc Mercedes Benz và tóc của anh đều bị đốt sạch rồi, không mau nghĩ cách đi, còn đắc ý ở đây nữa à?”

“Mày…”, Trần Phong nắm mũ lưỡi trai, buột miệng nói ra: “Diệp Thành, mày đừng quá kiêu ngạo!”

Diệp Thành lại cười lạnh, nhìn Lý Cẩm Vi nói: “Lý Cẩm Vi, nói năng ti tiện là phải trả giá đắt lắm đấy, cô có biết không?”

Lý Cẩm Vi tức giận hét: “Anh dám mắng tôi!”

Vừa nói xong, cô ả cảm giác được miệng và mũi của mình bị méo xệch sang một bên, tròng mắt cũng chệch hẳn sang một hướng.


Người ở đó đều há hốc mồm.


Bạch Tiểu Huyên thảng thốt kêu lên: “Trời ơi Cẩm Vi, miệng… sao miệng và mũi của em lệch sang một bên, tròng mắt của em nữa…”

Vốn dĩ Lý Cẩm Vi đang trẻ trung xinh đẹp, đột nhiên biến thành một kẻ quái dị miệng mũi méo mó.


Ngay cả Lý Việt Trạch cũng ngạc nhiên, bật thốt lên: “Em gái, mặt của em…”

Lý Cẩm Vi vuốt mặt mũi của mình, hét thảm: “Á? Mặt em sao thế này?”

Nói xong, cô ả vô thức chạy về phía WC.


Bạch Tiểu Huyên vội nói: “Em đi xem em ấy!”

Hai người nhanh chóng chạy mất, Trần Phong hoảng hốt không yên: “Cậu Lý, hình như mặt của Cẩm Vi bị liệt!”


Lý Việt Trạch càng thêm kinh ngạc: “Sao đột nhiên bị liệt mặt?”

Khóe môi Diệp Thành cong lên thành nụ cười tàn nhẫn.


Sao mặt Lý Cẩm Vi bị liệt à? Tất nhiên là do anh “tặng” cho đấy.


Không phải cô ả coi sắc đẹp như mạng sống sao? Vậy thì cứ để cô ả biến thành kẻ quái dị đi.


Vì thế Diệp Thành đã dùng một tia linh khí thay đổi hệ thống thần kinh trên mặt cô ả.


Khi mặt cô ả liệt tới mức này thì dù có phẫu thuật thẩm mĩ, gương mặt cũng không thể hồi phục như bình thường.


Lúc này, Lý Cẩm Vi hộc tốc chạy tới WC, nhìn vào trong gương, vừa thấy hình ảnh của chính mình, cô ả suýt ngất.


“Cô ta” trong gương quả thực cực kỳ xấu!

“Chuyện gì thế này… chuyện gì đây…”, Lý Cẩm Vi phát điên, ôm đầu khóc thét: “Kẻ quái thai này là ai! Đó không phải là tôi! Không phải tôi!”

Bạch Tiểu Huyên vội tới bên cạnh khuyên nhủ: “Cẩm Vi, em đừng lo, lát nữa chúng ta tới bệnh viện khám thử, xem là bị gì được không?”

“Lát nữa?”, Lý Cẩm Vi tức giận quát to: “Ai thèm lát nữa với chị! Tôi muốn đi ngay bây giờ!”

Nói xong, cô ả chạy như điên ra ngoài.


Vừa ra khỏi WC, Lý Cẩm Vi đột nhiên đụng vào ngực một người đàn ông mới bước ra từ WC nam bên cạnh.


Vì gương mặt bị hủy hoại, đang cực kỳ tức giận, vừa há miệng là cô ả đã mắng ầm lên: “Mắt mũi để trên trời à tên khốn!”

Đối phương là một người đàn ông mặt mũi hung tợn đầy sẹo, vừa bị người ta đụng trúng, trong lòng đã rất khó chịu, không ngờ đối phương lại còn mắng mình là tên khốn.

Gã ta lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, có bao giờ phải chịu uất ức thế này?

Nhìn cô gái kia, lửa giận bùng lên trong lòng Mặt Sẹo, gã ta túm lấy cổ áo Lý Cẩm Vi, tát mạnh một cái lên mặt đối phương.


Bốp! Lý Cẩm Vi hoa mắt chóng mặt, lỗ mũi chảy máu.


Mặt Sẹo còn chưa hết giận, lại cho thêm một cái nữa, miệng còn hung dữ mắng: “Mẹ kiếp đồ xấu xí, vẻ ngoài dị dạng thế này còn dám ra ngoài làm người ta chết khiếp à, mẹ nó, ông đây đánh chết mày, con xấu xí!”

Hai cái tát vào mặt, Lý Cẩm Vi sắp ngất xỉu rồi, Mặt Sẹo ném Lý Cẩm Vi xuống đất, mà vẫn không quên phun một cục đờm lên mặt đối phương, miệng không ngừng mắng: “Gặp quỷ giữa ban ngày mà! Đúng là xui xẻo, đồ xấu xí, sau này còn để tao gặp mày lần nữa thì thấy lần nào, tao xử lần đó đấy!”

Từ nhỏ tới lớn, Lý Cẩm Vi đã từng bị đánh bao giờ đâu, lúc này đột nhiên bị đánh đập thê thảm như vậy, sao cô ả chịu nổi chứ, vì thế Lý Cẩm Vi chật vật đứng lên, la hét: “Anh, anh ơi, có người đánh em!”

Lý Việt Trạch nghe thấy thì vội vàng chạy tới WC, đám người Trần Phong cũng chạy theo sau.


Diệp Thành cũng đi theo, anh muốn xem thử chuyện gì xảy ra, tới nơi thì mới thấy, Lý Cẩm Vi đã bị đánh sưng to như đầu heo.


Lý Cẩm Vi khóc thét: “Anh ơi, vừa rồi có tên khốn đánh em, còn nhổ nước bọt vào mặt em nữa, anh phải báo thù cho em!”

Lý Việt Trạch nghe thấy thế thì tức giận, mẹ kiếp, ở địa bàn của nhà mình mà còn có kẻ dám đánh em gái mình? Chán sống rồi sao!

Vì vậy, hắn hỏi dồn: “Đứa nào? Ở đâu? Nói cho anh biết, anh đi giết nó!”

Lý Cẩm Vi chỉ vào phòng bao 888 cách đó không xa: “Ngay trong phòng 888!”

“Được!”, Lý Việt Trạch nghiến răng nghiến lợi nói:” Hôm nay, dù là ông trời, anh cũng giết nó!”

Vừa dứt lời, hắn dẫn một đám người ầm ĩ đi tới cửa phòng số 888, vung tay lên đập cửa.


“Mẹ nó, mở cửa ra cho ông mày!”

Rất nhanh, cửa phòng bị ở ra, một người mặt mũi đầy sẹo rất hung hăng đi ra, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

Lý Việt Trạch lạnh lùng hỏi: “Mày là đứa đánh em gái tao phải không?”

Mặt Sẹo sửng sốt một chút rồi cười lạnh, trầm giọng đáp: “Là con nhỏ xấu xí kia phải không? Ông mày không đánh chết là đã tốt tính lắm rồi đấy!”

Nắm đấm Lý Việt Trạch siết chặt vang lên tiếng răng rắc: “Mẹ mày, mày muốn chết à!”


Vừa dứt lời, hắn lại hô một tiếng: “Đánh nó!”

Tuy một tay của Vương Quang Diệu đã bị gãy nhưng dù gì gã cũng là quán quân Taekwondo của tỉnh, hơn nữa gã là tay sai của Lý Việt Trạch nên giờ cũng nôn nóng muốn tiến lên đấu võ.


Nhưng vài động tác kỹ thuật kia chỉ đẹp mắt chỉ sao so được với kẻ tàn nhẫn liếm máu trên lưỡi dao như Mặt Sẹo, sau vài cú thì gã đã ngã ra đất.


“Chút ngón võ ấy mà cũng dám gáy to à?”

Mặt Sẹo cười lạnh, đá mạnh vào đầu Vương Quang Diệu, gã ta xách Lý Việt Trạch như đang nắm một con gà con, gã ta nhe răng cười: “Nhóc con, giờ tới lượt mày!”

Lý Việt Trạch mới vênh váo khi nãy bắt đầu hoảng sợ, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không phải… đại ca, tôi chỉ nói giỡn thôi! Tôi sai rồi, thật sự biết sai rồi!”

Mặt Sẹo không để ý tới mấy lời này, nắm ngón tay Lý Việt Trạch, bắt đầu dùng sức: “Giỡn à? Ông mày cũng đang đùa giỡn với mày đây!”

“A a a a a…”

Bỏ qua gia thế, Lý Việt Trạch là người thường, hắn đâu thể nào chịu nổi lực mạnh như thế nên hét thảm, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy ra, trông vô cùng nhếch nhác.


Hắn vội vàng lôi gia thế ra nói, buột miệng: “Anh bạn, có gì từ từ nói! Khách sạn Huy Hoàng là tài sản của nhà họ Lý chúng tôi, anh làm vậy có hơi quá đáng thì phải?”

Nhà họ Lý của họ cũng có chút danh tiếng ở Hải Thành, chỉ cần báo tên, không nhiều thì ít, thế nào cũng sẽ có người sẽ nể mặt họ.


Mặt Sẹo trừng to mắt như mắt trâu, khinh miệt nói: “Cho dù cái khách sạn rách nát này do nhà mày mở thì sao? Đừng nói đây chỉ là một khách sạn năm sao, dù là ông chủ khách sạn bảy sao thấy ông mày thì cũng phải gọi một tiếng "Anh Sẹo" đấy!”

“Anh Sẹo!”, Lý Việt Trạch hít mạnh một hơi: “Anh là trợ thủ đắc lực của Hồng Ngũ gia - Anh Sẹo sao?”

Người ở đó cũng sợ ngây người, nói vậy thì người ngồi giữa phòng bao chẳng phải là Hồng Ngũ gia - đầu sỏ nổi tiếngcủa thế giới ngầm Hải Thành nổi tiếng à?

Ngay tức khắc, mọi người đều lùi ra sau, một nhân vật lớn như vậy không phải người họ có thể chọc, dù là đứng hóng hớt, lỡ đâu bị liên lụy thì hết vui.


Lý Việt Trạch đâm phải thì phải theo lao, hắn không thể không cắn răng cười làm lành: “Anh, anh khoan dung độ lượng, dù chỉ là nể mặt bố tôi là Lý Hạo, mong anh bỏ qua cho mấy đứa nhóc trẻ người non dạ như chúng tôi!”

Mặt Sẹo bên này cười lạnh một tiếng, không nói gì, một giọng nói lại vang lên trong phòng: “Nể mặt bố của cậu? Ông ta lại là thứ gì, dám bảo tôi nể mặt ông ta, dù tôi chịu nể thì cậu cũng nên hỏi xem ông ta có dám nhận hay không!”

- ------------------


.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.