Tiến Công Sủng Phi

Chương 52: Ngồi đau muốn chết




Edit: Watanabe Aya

Beta: Moonmaplun

Hai người không ngừng thở hổn hển, trên người mồ hôi dày đặc, y phục trên người Hoàng Thượng vẫn chưa cởi ra hết cũng ướt sũng như vừa từ dưới nước lên vậy.

Tề Ngọc hít sâu vài hơi, chậm rãi đỡ lấy vòng eo Thẩm Vũ, chậm rãi rút sinh mạng mình từ trong cơ thể nàng ra. Chờ đến khi rút ra hết, hai người đầu đã đầy mồ hôi. Thẩm Vũ ngửa ra sau dựa vào lồng ngực hắn, khẽ nhắm mắt.

Mỗi một lần, chỉ cần là hầu hạ Hoàng Thượng, nàng cảm thấy như là chinh phục một đỉnh núi cao. Có vui sướng, thế nhưng sau khi xong việc, nhất định là mệt đến mức không cách nào nhúc nhích.

Hoàng Thượng nghỉ ngơi một lát, dần lùi lại, lúc này mới nhận ra trên người dính đầy mồ hôi. Nhíu mày vì cảm giác khó chịu khi áo dính chặt trên lưng.

Hắn cúi đầu xuống nhìn thấy Thẩm Vũ ngã vào lồng ngực hắn, vẻ uể oải trên mặt không chút nào che lấp. Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên vỗ vỗ mặt nàng, thấp giọng nói: “Dậy, tắm rửa xong rồi ngủ tiếp!”

Thẩm Vũ nghiêng đầu, chỉ chừa lại gò má cho hắn, gần như rên rỉ nói: “Tần thiếp đã ngủ say rồi.”

Tề Ngọc nhìn bộ dáng chơi xấu hiếm thấy của nàng, nhịn cơn khó ở xuống, nhẹ giọng dỗ: “Nghe lời, tắm rửa trước đã.”

Thẩm Vũ khổ sở “ưm” một tiếng, cũng biết không có đường thương lượng nên từ từ mở mắt ra, nhìn Tề Ngọc một chút.Thấy kiên định trong mắt nam nhân này, nàng cũng chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ căn bệnh cuồng sạch sẽ của hắn một trăm lần.

Thẩm Vũ từ từ ngồi dậy, sau đó hai tay chống xuống đất mượn lực, muốn mượn sức chống đỡ đứng lên. Không ngờ còn chưa đứng vững, hai chân lại không ngừng run lên, co giật không khống chế được khiến nàng nảy sinh cảm giác vô lực trong lòng. Sau đó nàng theo ý cơ thể, ngã mạnh ngồi xuống lại, chuẩn xác ngồi vào đùi nam nhân đang ngồi xếp bằng.

Hoàng Thượng không ngờ nàng sẽ ngã xuống mạnh như vậy, cơ thể Thẩm Vũ rất nhẹ, mỗi lần chỉ cần hắn nhẹ nhàng ôm là có thể nâng lên rồi. Nhưng lúc này ngã mạnh xuống làm hắn có ảo giác như nàng nặng ngàn cân vậy. Hai chân mở ra ngồi xếp bằng, bị lực như thế đè lên, bắp đùi đau như bị xé rách.

Hắn hít sâu một hơi, giơ tay lên không chút khách khí véo một cái vào eo nàng, gầm nhẹ: “Nàng muốn ngồi chết trẫm sao?”

Thẩm Vũ tuy bị ngã, nhưng bên dưới có Tề Ngọc chịu đựng giùm nên nàng cũng không cảm thấy đau đớn gì. Giờ phút này nghe thấy tiếng hô của nam nhân, ngẩng đầu lên, tự nhiên mà nhìn hắn, sau đó mặt không cảm xúc trả lời: “Là Hoàng Thượng muốn làm chết tần thiếp!”

Tề Ngọc nhìn ánh mắt không chút nào nương tình của nàng, hơn nữa tình cờ nhìn thấy dấu ấn xanh xanh tím tím trên người Thẩm Vũ, đáy lòng không nhịn được cảm thấy đuối lý. Không muốn cùng nàng tranh luận, có điều trên người dính dính nhớp nhớp làm hắn không chịu đựng được liền đưa tay tựa hồ muốn đẩy Thẩm Vũ ra, tự mình đi tắm.

Thẩm Vũ sao nghe theo ý hắn, đơn giản quyết tâm, ngồi hướng mặt về phía hắn. Giống như tư thế vừa rồi hoan hảo, ôm chặt cổ và eo hắn.

“Thẩm thị A Vũ!” Tề Ngọc nhất thời không tránh thoát, liền cúi đầu quát lớn một câu, mắt trợn tròn.

“Hoàng Thượng, tần thiếp là bày tỏ tấm lòng hướng về ngài.” Thẩm Vũ không sợ, Hoàng Thượng dù căm ghét nữ nhân như thế nào, bình thường chỉ cần không chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn, hắn sẽ không đánh người.

Đương nhiên Hoàng Thượng có rất nhiều điểm mấu chốt, bình thường chỉ cần tùy tiện nói một câu cũng có thể dễ dàng chạm tới điểm mấu chốt của hắn.

Thẩm Vũ vừa nói vừa chôn cằm ở bả vai hắn, xương cứng đụng vào nhau làm nàng hơi nhíu mày.

Tề Ngọc nghe giọng nói trịnh trọng của nàng, cho rằng nàng có điều gì quan trọng muốn nói, lạnh giọng trêu chọc một câu: “Sao rồi? Ái tần rốt cuộc nghĩ thông suốt, muốn đầu nhập trẫm rồi?”

Hắn nhẹ nhàng nheo mắt, trong ánh mắt mang theo vài phần khí lạnh. Quả nhiên, điều kiện trước đưa ra quá mức mê người làm Thẩm Vũ động tâm rồi?

“Hoàng Thượng thích nói giỡn, tần thiếp nhìn thấy Hoàng Thượng đêm đó, đã nói với Hoàng Thượng rồi. Bất kỳ phi tần nào trong hậu cung này đều phải nương nhờ vào ngài! Tần thiếp muốn nói chuyện khác.” Thẩm Vũ nháy mắt một cái, hai tay trượt xuống, lướt qua lưng hắn, ôm hắn thật chặt.

Hai người thân mật không một kẽ hở, đầu dựa vào đầu, bụng đối bụng, nhiệt từ cơ thể đối phương truyền đến trên người lẫn nhau, mang theo vài phần cảm giác quen thuộc, lại khiến người ta phát lạnh.

“Thật ra, tần thiếp không thể rời khỏi ngài, một khắc cũng không thể.” Thẩm Vũ trịnh trọng mở miệng, giọng điệu hết sức nghiêm túc đứng đắn, như đang hứa hẹn điều gì với Hoàng Thượng vậy.

Sau khi tiếng nói mềm nhẹ của nàng vừa dứt, đại điện nhất thời rơi vào yên tĩnh. Cuối cùng Tề Ngọc giơ tay tàn nhẫn vỗ vào tay nàng ở sau lưng, giọng tức giận nói: “Ái tần không có lấy một câu thật lòng với trẫm. Chỉ vì để trẫm đưa ngươi vào trong thang trì, nhìn tiền đồ của ngươi đi.”

*thang trì: hồ nước nóng riêng trong điện của Hoàng Đế

Hoàng Thượng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, lấy tư thế này ôm nàng. Hai người vẫn chặt chẽ dán vào nhau như vậy, chỉ là đối với câu Thẩm Vũ vừa nói, nếu để nàng nói nốt một câu sau, vậy sẽ là: Nếu như ‘không thể chia lìa’ này có thời hạn, vậy chính là đến sáng sớm ngày mai.

Nơi thông với tiền điện Long Càn Cung có một cái thang trì. Có điều nơi này chỉ có Hoàng Thượng dùng, các phi tần khác không có cơ hội dùng. Hoàng Thượng đương nhiên sẽ không thể ôm nàng như vậy đi nơi khác, cũng chỉ có thể ôm nàng cùng vào thang trì này.

Không thể không nói, lần thứ hai vào thang trì này, trong lòng Thẩm Vũ nhẹ nhàng thở phào một hơi. Mặc dù là do nàng ngang ngạnh mới được đến, nhưng cũng đã đại biểu cho quan hệ giữa nàng và Hoàng Thượng lúc này đã tiến thêm một bước.

Thang trì này cơ hồ chiếm toàn bộ nội thất, hình vuông, bốn phía đều là dùng đá tảng khắc thành hình đầu rồng. Thẩm Vũ lúc này cũng không tiếp tục dây dưa, chủ động từ trên người Tề Ngọc trượt xuống, trước tiên dùng mũi chân thử độ ấm, sau đó từ từ ngồi xuống, không chút câu nệ.

Tề Ngọc nhìn nàng khẽ nhắm mắt, vô cùng hưởng thụ mà dựa vào vách ao, không khỏi hừ lạnh một tiếng, thoát y phục trên người, từ từ xuống nước.

Hoàng Thượng ngồi vào chỗ cách Thẩm Vũ hơi xa một chút, hiển nhiên là không muốn ngồi gần nàng. Thẩm Vũ cũng không để ý lắm, qua loa lau nước ở trên người hai cái lập tức thoải mái nằm cạnh ao nhắm mắt dưỡng thần.

Những chỗ đau nhức trên người, sau khi được nước nóng chảy qua, cảm giác mệt mỏi rõ ràng giảm bớt rất nhiều. Trong lúc nàng đang thả lỏng tâm tình, thoải mái sung sướng, bỗng nhiên cổ chân bị người ở dưới nước nắm lấy, nàng theo bản năng mở mắt ra, nhấc hai tay muốn bám vào thành ao, đáng tiếc người kia không cho nàng thời gian phản ứng, dùng sức kéo một cái.

“Ùm!” một tiếng, Thẩm Vũ ngã vào trong nước làm bắn lên một đống bọt nước.

“Khục… khục.” Nước tràn vào lỗ mũi làm Thẩm Vũ không ngừng thở gấp, nàng uống hai ngụm nước, miễn cưỡng từ trong nước chui lên, mặt mũi đều là nước.

Đầu tóc bị ướt hết, một vài sợi thậm chí còn che khuất mặt nàng, giống như thủy yêu từ trong nước đi ra vậy, nhếch nhác cực kỳ.

Trong điện truyền đến tiếng cười sang sảng của nam nhân, hiển nhiên dáng vẻ của Thẩm Vũ đã hoàn toàn chọc cười hắn. Thẩm Vũ miễn cưỡng đẩy tóc trên mặt ra, nhìn về phía kẻ chủ mưu đang cười trên nỗi đau khổ của người khác kia, đáy lòng dâng lên một chút tức giận.

Trên mặt Hoàng Thượng mang theo ý cười rõ ràng hiếm thấy, đôi mắt cong lên, ánh mắt lại cực kỳ sáng. Thẩm Vũ vồ về phía hắn, nam nhân tuy miễn cưỡng tránh nàng nhưng lại không thể tránh được bọt nước bị bắn lên.

Trên mặt hắn cũng bị ướt như vậy, ý cười tự đắc bên môi cũng biến mất. Hắn nhẹ nhàng nheo mắt, lạnh lùng nói: “Thẩm thị A Vũ, nàng đừng quá càn quấy! Trẫm là người ngươi có thể trêu đùa sao? Cẩn thận ——”

Chỉ là lời nói tức giận của hắn vẫn chưa nói hết, bên kia một vốc nước đã bay đến khuôn mặt âm trầm của hắn, miệng đang gào thét mắng người hiển nhiên cũng không thể may mắn thoát được, bị ép uống một ngụm nước ao.

“Phụt!” Hắn vội vàng nhổ nước trong miệng nhổ ra, lúc trợn mắt giận dữ nhìn sang, trên mặt Thẩm Vũ đã đổi sang một tia ý cười xinh đẹp.

“Nữ nhân càn quấy nàng! Hôm nay trẫm sẽ ——” Tề Ngọc vừa nói vừa đi về phía Thẩm Vũ đang ngồi, tựa hồ muốn bắt nàng về trừng trị.

Chỉ là còn không đợi hắn tới gần, một vốc nước đã phóng tới. Tiếng cười xinh đẹp của Thẩm Vũ truyền khắp toàn bộ nội thất, được nước lan truyền lại thêm hơi âm vang.

Tề Ngọc hiếm thấy rụt đầu, tránh né bọt nước công kích, đưa cánh tay dài ra để bắt nàng. Thẩm Vũ vừa trốn về phía trước, vừa dùng hai tay giội nước, muốn khiến hắn biết khó mà lui.

Sau cùng vẫn bị hắn tóm lấy, Tề Ngọc không phí lời, hai tay đè bả vai nàng dùng sức ấn xuống. Chân Thẩm Vũ mềm nhũn, lập tức bị hắn ấn vào trong nước. Bọt nước thi nhau tràn vào trong tai, trong mắt, thậm chí còn cướp không khí của nàng. Ngay cả sức giãy giụa cũng không còn, cảm nhận bóng tối nghẹt thở từng chút một ăn mòn ý thức nàng.

Chờ đến khi Hoàng Thượng buông tha cho nàng, lôi nàng ra khỏi mặt nước, Thẩm Vũ đã là bộ dáng thoi thóp.

Tề Ngọc bất mãn “Hừ” một tiếng, lông mày theo sau nhướng lên, cũng không trì hoãn thêm, ôm nàng ra khỏi thang trì. Bên cạnh có một ghế quý phi, bên trên có mấy tấm khăn. Nam nhân tiện tay lấy một tấm lại đây, trùm lên người nàng. Nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế, hai tay có chút vụng về thay nàng lau khô nước trên người.

“Ái tần, ai bảo ngươi làm vậy! Đáng đời ngươi tự tìm đường chết!” Tề Ngọc lại thay một tấm khăn sạch sẽ khác, để trên tóc nàng, xoa thật mạnh.

Thẩm Vũ bị hắn xoa qua xoa lại đến choáng váng đầu óc, bèn theo bản năng giơ tay lên chụp mu bàn tay hắn, làm cho động tác của hắn chậm lại, sức lực cũng dần giảm bớt, cảm giác trên đầu lập tức thoải mái hơn không ít.

“Tần thiếp đâu biết Hoàng Thượng cấm không được đùa như vậy!” Thẩm Vũ nửa thật nửa giả oán giận một câu.

Quả nhiên lại rước lấy Tề Ngọc trợn mắt lên giận dữ nhìn, nàng vội vàng giả bộ yếu ớt ho khan hai tiếng, lúc này mới coi như thôi.

Đáy lòng Thẩm Vũ khẽ thở dài một hơi, nhìn xem, bất cứ lúc nào, Hoàng Thượng nói trở mặt là trở mặt, không cho bất kỳ một cơ hội thương lượng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.