Tiến Công Sủng Phi

Chương 2: Chất vấn sau trọng sinh




“Tứ cô nương, đến lượt người!” Một giọng nói có vẻ nặng nề vang lên, kéo tinh thần Thẩm Vũ về.

Nàng vội vàng thu lại tâm thần, chậm rãi bước đi, cước bộ nhẹ nhàng, quả nhiên là phong phạm của tiểu thư khuê các. Mới đi vài bước, nàng tiếp tục thất thần, chỉ bước đi theo bản năng. Nàng hẳn đã chết, vết cứa nơi yết hầu rách dài như thế, nhưng lúc mở mắt lại trở về lúc mình còn là cô nương.

“Tứ tỷ tỷ, cẩn thận!” Bỗng nhiên một tiếng kêu thất kinh vang lên bên cạnh.

Thẩm Vũ ngẩn ra, phát hiện mình đã giẫm lên bậc thang, chân bước lệch ra ngoài, hiển nhiên đã giẫm phải khoảng không.

“Tứ tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đang nghĩ gì thế? Đến lương đình rồi (đình nghỉ mát), vẫn còn ngẩn người!” Cánh tay bị người kia kéo lại, người nọ dùng vài phần khí lực, hiển nhiên là sợ nàng lại té xuống.

Thẩm Vũ quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt trái xoan vẫn còn vẻ mập mạp của trẻ con, ánh mắt trừng lớn có chút khẩn trương nhìn nàng. Người này đúng là Ngũ cô nương của Thẩm vương phủ —— Thẩm Vận.

“Không có gì.” Thẩm Vũ giơ tay nhéo nhéo mặt của nàng ta, nở nụ cười trấn an.

“Tứ cô nương, Ngũ cô nương!” Đằng sau truyền đến tiếng cao giọng của ma ma giáo dưỡng, rõ ràng xen lẫn vài phần tức giận.

Thẩm Vận theo bản năng rụt cổ lại, vội vàng buông tay Thẩm Vũ, ngẩng cao đầu, cứng ngắc bước từng bước nhỏ.

Rời khỏi lương đình, tầm mắt dần dần mở rộng, cảnh trí đẹp đẽ của hậu hoa viên Vương phủ lọt vào mắt. Thẩm Vũ đã trọng sinh trở về được mấy ngày, nàng vẫn là người nổi tiếng xinh đẹp nhất Thẩm Vương phủ – Tứ cô nương, ở trên có ba vị tỷ tỷ, hai người đã tiến cung, còn một vị gả cho bào đệ của đương kim Thánh Thượng, Cửu Vương Gia.

Thẩm gia tổng cộng có sáu cô nương, trong đó có hai người do Vương phi sinh ra. Thẩm Kiều là đích trưởng nữ, hiện tại đã lên chức Phi. Đích thứ nữ Thẩm Thanh là chính phi của Cửu vương gia. Về phần Tam cô nương Thẩm Uyển vào cung hai năm rưỡi, đang lúc vinh sủng, hiện giờ đã là Tiệp dư. Cuối cùng là Lục cô nương do tuổi tác quá nhỏ, nên chưa được mọi người chú ý.

Một tiếng “bốp” do thước gõ vào bàn phát ra, thành công khiến hai cô nương dừng bước.

Hai mama giáo dưỡng đi tới, thần sắc nghiêm túc, nhăn mặt cau mày biểu hiện tâm tình các nàng không tốt.

“Hôm nay rõ ràng hai cô nương không tập trung, quy củ luyện tập đã lâu lại sai rất nhiều lần. May mà hôm nay Vương phi không kiểm tra, nếu không nô tỳ và hai người đều bị phạt!” Trong đó một ma ma lớn tuổi hơn trầm giọng nói, ánh mắt của nàng ta lần lượt đảo qua mặt hai người, dừng lại trên mặt Thẩm Vũ một lát, lại nhanh chóng xẹt qua.

“Thôi, các cô nương tuổi đã lớn, tâm tư cũng nhiều, bọn nô tỳ tự nhiên không thể hiểu hết. Hôm nay chắc mọi người đều mệt mỏi, dừng lại ở đây, hy vọng ngày mai hai vị cô nương sẽ phấn chấn tinh thần!” Giọng điệu của vị ma ma còn lại mềm mỏng hơn, nhưng thần sắc trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

Đợi đến lúc hai ma ma giáo dưỡng đi khỏi, hai người mới thực sự thả lỏng. Mấy nha hoàn chờ ở cách đó không xa tiến lên, Thẩm Vận trực tiếp ngả đầu, tùy tay chỉ một nha hoàn bước lên xoa bóp.

“Tứ tỷ tỷ, mấy hôm nay tỷ rất lạ, luôn không có tinh thần. Sắc mặt hai ma ma càng ngày càng khó coi, nguyên bản hai nàng đều trông cậy vào tỷ, tỷ ngàn vạn lần phải vực dậy tinh thần, nếu không muội cũng bị liên luỵ!” Thẩm Vận bĩu đôi môi đỏ mọng, ngồi xuống chiếc ghế đá, trong giọng nói mang theo vài phần khoa trương.

Lúc nàng nói những lời này, ánh mắt vô cùng tự nhiên đảo qua khuôn mặt Thẩm Vũ. Dung mạo Thẩm Vũ kiều diễm nhất Thẩm vương phủ, cho nên từ lúc nàng bắt đầu lớn, Thẩm Vương Phi đã cố ý bồi dưỡng nàng.

“Muội dám nói thế à, vương phủ oai phong cỡ nào, muội sao có thể thấp kém. Mau chú tâm học quy củ, sau này mới không phạm lỗi!” Thẩm Vũ cười, khẽ oán trách vài câu, nói nửa thật nửa giả như bình thường.

Vị Ngũ cô nương Thẩm Vận này tuổi xấp xỉ nàng, có thể nói là cùng nhau lớn lên. Hơn nữa Thẩm Vận tính tình ngây thơ, Thẩm Vũ cũng vui vẻ chơi đùa với cô muội muội này. Cho nên trong các tỷ muội Thẩm gia, quan hệ hai người thân thiết nhất.

Hai tỷ muội ngồi trên ghế đá, nhỏ giọng nói chuyện. Bỗng nhiên một ma ma trên năm mươi tuổi đi tới, hai người nhìn thấy bà vội vàng đứng dậy. Đó chính là ma ma bên người của Thẩm lão phu nhân, cảm tình sâu đậm với lão phu nhân.Tuy là một hạ nhân, nhưng ở Thẩm Vương Phủ không ai dám vô lễ với bà.

“Tề ma ma.” Lão ma ma hành lễ với hai người, hai tỷ muội Thẩm Vũ vội trả bán lễ.

“Có phải quy củ gần đây khó hơn khiến hai cô nương mệt mỏi?” Tề ma ma chậm rãi đến gần, trên mặt cười nhẹ, giọng nói nhu hòa, giống như một lão nhân hiền từ quan tâm đến các nàng.

Hai người không dám thả lỏng, lặng lẽ nhìn nhau, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Mấy hôm nay thời tiết khô nóng, tâm thần ta có chút không yên, chỉ sợ khiến hai ma ma giáo dưỡng phiền lòng, để Tề ma ma phải lo lắng!” Thẩm Vũ nở nụ cười hối lỗi, lời nói thập phần ôn hòa.

Ý cười trên mặt Tề ma ma hơi thu lại, đánh giá hai người các nàng một lát, mới chậm chạp nói: “Có tin từ trong cung truyền đến, lão phu nhân kêu hai vị cô nương qua đó!”

Thẩm Vũ nao nao, không khỏi nhìn thoáng qua Tề ma ma, trong lòng hiểu rõ vài phần. Sắp đến ngày tuyển tú, có lẽ hai vị nương nương trong cung có lời nhắn nhủ.

Đến sân của lão phu nhân, vào phòng trong, tất cả hạ nhân lui ra. Lão phu nhân quỳ gối trên bồ đoàn, đối diện là một pho tượng Ngọc Quan Âm, từng đợt khói nhẹ từ lư hương bay ra.

Hai người hiển nhiên rất quen thuộc cảnh tượng này, yên lặng quỳ xuống bồ đoàn, hơi cúi đầu im lặng chờ đợi.

“Kiều nhi từ trong cung truyền lời về: Uyển nhi có tin vui.” Lão phu nhân giống như đã quỳ lạy đủ, chậm rãi quay lại, liếc mắt nhìn các nàng một cái, thấp giọng nói một câu.

Thẩm Vũ nao nao, rồi định lại thần trí. Đúng rồi, trước khi nàng vào cung một tháng, Uyển Tiệp Dư phát hiện mang thai.

“Năm nay Hoàng Thượng đã hai mươi lăm, phi tần thịnh sủng ở hậu cung thay đổi hết người này đến người khác, nhưng trong hậu cung không hoàng tử nào còn sống. Bây giờ Uyển nhi chưa nhìn rõ bụng. Kiều nhi muốn nghĩ cách gạt mọi người trước tiên, không thể để giống lần trước, chưa rõ ràng đã sảy thai!” Giọng lão phu nhân thập phần trầm ổn, có vài phần áp bức.

Thẩm vương phủ, ai cũng sợ vị lão phu nhân thủ đoạn cao siêu này. Tỷ như giờ phút này, mọi người đều biết lão phu nhân thờ phụng Bồ Tát lại cố tình ở trước mặt Bồ Tát, giảng việc đấu đá nơi hậu cung, thần sắc bình thường, không có một chút biến hóa.

Hai tỷ muội Thẩm Vũ im lặng quỳ, kính cẩn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Lão phu nhân có thói quen nói một lượt mọi chuyện, làm rõ ràng mọi thứ, cuối cùng mới phân nhiệm vụ cho các nàng.

“Nói như vậy, Uyển nhi không có khả năng tranh thủ tình cảm trước mặt Hoàng Thượng nữa, Kiều nhi cần một trợ thủ khác. Lần này tuyển tú, tỷ muội hai người các ngươi. Cho dù là ai, đều phải nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng!” Lão phu nhân nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người.

“Cẩn tuân tổ mẫu dạy bảo!” Các nàng vội vàng khom lưng cúi người, dập đầu hành đại lễ.

Lão phu nhân phân biệt nhìn các nàng, Thẩm Vũ bộ dạng kiều mỵ, giơ tay nhấc chân đều mang một loại mị hoặc hấp dẫn người khác. Thẩm Vận đứng cạnh nàng, tất nhiên kém thu hút hơn, cũng may tính tình nàng ta hoạt bát, từ trong ra ngoài lộ ra cảm giác hoan hỷ. Hai tỷ muội một yên tĩnh một hoạt bát, ở chung bổ sung cho nhau. Lão phu nhân càng nhìn càng vừa lòng, nhẹ giọng dặn dò vài câu, rồi để hai người lui xuống.

Vừa ra sân của lão phu nhân, hai tỷ muội mỗi người một ngả, tự về sân của di nương. Mẹ ruột Thẩm Vũ là vị thiếp thất thứ ba Thẩm vương gia mang về phủ, cũng là sườn phi duy nhất trong vương phủ, quý phủ mọi người gọi nàng là Nguyên sườn phi. Vị Nguyên sườn phi này kỳ thật là đích nữ nhà thế gia, luôn hi vọng tìm một ý trung nhân tài hoa, không ngờ gặp kẻ đa tình, lúc muốn quay đầu đã muộn, bà mang thai nên có đoạn nghiệt duyên dây dưa không dứt này. (Mộc Lan: chỗ ý trung nhân tài hoa ta chém cho xuôi hơn là từ tài tử)

Đứng trước cửa Ngô Đồng viện của Nguyên sườn phi, cước bộ Thẩm Vũ hơi chậm lại. Cửa sân mở ra, truyền đến mùi hoa thoang thoảng thấm vào ruột gan. Nàng rảo bước, cách bài trí trong sân không ít núi giả, hoa điểu trùng ngư*, khắp nơi để lộ khiếu thẩm mĩ không tầm thường của chủ nhân nơi này.

Hoa điểu trùng ngư: hoa cỏ, chim chóc, côn trùng, cá.

Sớm có nha hoàn đứng chờ, thấy Thẩm Vũ tiến vào vội ra nghênh đón.

“Tứ cô nương đã đến, sườn phi vừa rồi còn nhắc đến người! Thuốc cũng không dám uống, người chờ gặp tiểu thư mới uống, sợ rằng uống xong mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.” Nghênh đón nàng chính là đại nha hoàn Xảo Lan bên người Nguyên sườn phi, mồm mép lanh lợi, vài ba câu liền nói rõ ràng.

Thẩm Vũ không khỏi bật cười, thấp giọng nói: “Hay cho một nha đầu như ngươi to gan dám nói xấu ta. Sao không khuyên nương uống thuốc trước?”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Xảo Lan vén rèm lên để Thẩm Vũ đi vào, nàng ta canh ở ngoài.

Gần đây, Nguyên sườn phi bị suyễn nhẹ, đại phu kê đơn thuốc cho bà uống, bên trong có mấy loại dược liệu gây buồn ngủ. Giờ phút này Nguyên sườn phi mặc một kiện la quần màu xanh nhạt, tóc cũng chỉ tùy tiện vãn một cái búi tóc, điểm xuyết một cây trâm ngọc bích, nhàn nhã nằm lệch trên giường. Lúc này nhìn thấy Thẩm Vũ tiến vào, khuôn mặt xinh đẹp lộ ý cười điềm đạm, dịu dàng hỏi: “Lão phu nhân giữ con lại nói chuyện?”

Thẩm Vũ cười khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại ở ngọc bội trong tay Nguyên sườn phi. Ngọc bội kia là nửa vòng tròn, nửa vòng tròn còn lại đương nhiên ở trên tay Thẩm Vương gia. Bao năm qua, cho dù Thẩm Vương gia đã có thê tử, những lời hứa hẹn năm nào, hứa muốn thú Nguyên sườn phi làm Vương phi, chỉ là giả dối, nhưng mẫu thân chưa bao giờ oán hận một câu.

“Nương, sao người còn nhớ mãi điểm tốt của hắn chứ! Cô cô ruột của người là đương kim Thái Hậu, cha ruột của người là Quốc Trượng, biểu huynh của người là đương kim Hoàng Thượng. Ngài họ Hứa, Hứa thị đứng đầu trong Thế gia, người từng là đích trưởng nữ của Hứa gia đâu rồi?” Trong phòng chỉ có hai mẹ con, Thẩm Vũ hơi nheo mắt, nhìn thấy Nguyên sườn phi dịu dàng vuốt ve khối ngọc bội kia, trong đầu vô duyên vô cớ trào dâng lửa giận.

Nguyên sườn phi có tri thức hiểu lễ nghĩa, dáng người nhất lưu, nổi danh trong đám danh môn khuê tú. Thẩm Vũ do một tay Nguyên sườn phi nuôi lớn, tất nhiên rất giống mẫu thân của mình, săn sóc nhu thuận. Đáng tiếc cả đời trước, nàng bị chính tính ẩn nhẫn biết điều hại chết. Cho nên, giờ phút này đối diện với mẫu thân vẫn luôn thương nhớ kẻ đã phá huỷ vinh hoa phú quý cả đời người, nàng liền nổi giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.