Tiệm Vằn Thắn Số 444

Chương 1: Ứng dụng ‘Hệ thống địa phủ’




Mặt trời dần lặn sau dãy núi phía tây, bóng tối từ từ bao chùm mặt đất.

Ánh đèn xe màu quýt chậm chạp xuất hiện ở cuối con đường cao tốc.

Đây là một chiếc xe khách đường dài. Đám hành khách trên xe có người đang cầm đồ ăn vặt lấp bụng, có người cầm di động nghịch chơi. Điều duy nhất không yên tĩnh chính là cậu bé ngồi trong lòng ông cụ kia cứ giãy dụa khóc toáng lên nãy giờ, chắc hẳn vì ngồi buồn trên xe khá lâu nên cậu bé không chịu nổi.

Trình Tiểu Hoa ngả đầu vào tấm cửa thủy tinh đang mơ mơ màng màng ngủ, liền bị tiếng khóc của cậu bé đánh thức. Ngẩng đầu nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, cô không khỏi chau mày: Không phải vừa nãy tài xế nói bốn giờ là tới nơi rồi sao, bây giờ là mấy giờ còn chưa đến? Xem ra hôm nay không phỏng vấn kịp rồi.

Chuyến này cô đi là do mấy hôm trước vừa nhận được một mail mời phỏng vấn. Chế độ đãi ngộ công việc khá tốt, bao ăn bao ở, Trình Tiểu Hoa khẽ cắn môi lần đầu tiên khoác hành lý rời quê hương lên thành phố xin việc.

“Ting tang!” Di động bỗng nhiên vang lên một tiếng, Trình Tiểu Hoa còn tưởng rằng có tin nhắn mới, vừa mở di động ra, trên màn hình liền xuất hiện một tin nhắn nhắc nhở [Ứng dụng ‘Hệ thống Địa phủ’ đã được tải xuống thành công, chúc mừng bạn đã trở thành thành viên của Tập đoàn chúng tôi!]

Cái quái gì vậy?

Phản ứng đầu tiên của Trình Tiểu Hoa chính là có phải di động cô nhiễm viruss rồi không. Vội vàng mở khóa màn hình nhìn thử nhưng cũng không phát hiện ra có gì khác thường, chỉ là có thêm một ứng dụng mới, icon app là một chiếc đầu lâu màu đen, phía dưới đầu lâu là bốn chữ nhỏ: Hệ thống Địa phủ.

Cô chợt nhớ ra lúc trưa nay, khi cô mua đồ ở quầy phục vụ, bởi vì nhìn trên biển quảng cáo có viết: Quét mã QR tải ứng dụng giảm 50% đồ ăn. Nhất thời ham chút món nhỏ, liền quét mã một cái. Lúc đó sau khi xuất hiện trang web thanh toán online, di động liền tự động tải xuống ứng dụng lạ. Nhưng vì tín hiệu mạng lúc đó không tốt, có vẻ như không thành công. Cô cũng không để ý nhiều lắm, không ngờ thứ vừa tải xuống là một app kì quái như vậy.

Cô không nghĩ nhiều định chuẩn bị xóa đi, nhưng xóa vài lần cũng không được, ngược lại giao diện tự nhiên mở lên —— app này quả thực là app lưu manh mà, không thể xóa được!

Giao diện trong ứng dụng rất kỳ lạ, chỉ có hai màu trắng đen, đường viền quanh app là những chiếc xương người, người viết ứng dụng này chắc hẳn có ý định trang trí, đáng tiếc cô hoàn toàn không cảm thấy đẹp, mà có chút cảm giác buồn cười.

Giao diện nhấp nháy rồi xuất hiện một tấm bản đồ. Trên bản đồ có thể nhìn thấy một con đường dài, có một chấm đỏ nhấp nháy di đang chuyển trên đường. Rất hiển nhiên, chấm đỏ hiển thị trên màn hình là định vị vị trí của cô. Chẳng lẽ đây chỉ là một ứng dụng định vị thôi sao?

Nhưng ngoài chấm đỏ, thì những chấm đen nằm rải rác bên cạnh những chấm xanh thể hiện cho ngọn núi bên đường kia là gì?

Trình Tiểu Hoa đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe thấy tiếng “Kít” một cái, xe cũng theo đó mà rung lên hai cái, sau đó tốc độ rõ ràng chậm lại hẳn.

Tài xế từ từ đỗ xe lại bên lề đường, sau khi xuống xe kiểm tra liền quay về mắng một câu: “Mẹ nó, cũng sắp đến nơi rồi còn nổ lốp!”

Đám hành khách trên xe lập tức ồn ào bàn tán:

“Nổ lốp còn đi được không?”

“Tôi đã báo với người nhà sẽ về vào tối nay, lúc này lại nổ lốp? Hôm nay mấy giờ thì đến nơi?”

Tài xế liền trấn an mọi người: “Mọi người đừng nóng vội, đằng trước có trạm sửa xe, vá xong lốp chúng ta lại lên đường. Chúng ta đã tới rất gần tỉnh Vọng Giang rồi, chút nữa là vào tới thành phố thôi!”

Xe lại bắt đầu khởi động, tốc độ đã chậm đi không ít, loạng chà loạng choạng trên đường cao tốc, lại rẽ bảy tám ngã rẽ, mới tìm được một gara sửa xe trong một thị trấn nhỏ.

Vốn tưởng rằng vá lốp thì rất nhanh sẽ xong, nhưng mới được vài phút, anh tài xế đã quay lại nói: “Lốp bị thủng một lỗ lớn, chỉ vá thôi thì không được, đành phải thay lốp mới. Lại không may là, loại lốp chuyên dùng cho xe này đã hết. Đêm nay cửa hàng không kịp lấy hàng, chỉ đành phải chờ đến ngày mai. Nơi này cách tỉnh Vọng Giang cũng hơn ba mươi cây, nếu ai muốn đi có thể xuống xe đi bộ. Nếu không muốn, mọi người vào thị trấn tìm tạm một nhà trọ nghỉ qua đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi tiếp.”

Đây quả nhiên là chuyện lái xe ký kết hợp đồng với nhà xe mới làm được, chứ những công ty vận chuyển hành khách, sao có thể thả khách giữa đường thế này?

Hơn phần nửa số hành khách sau khi phàn nàn với tài xế, đều cầm túi hành lý xuống xe đi bộ, một nửa còn lại quyết định sẽ lưu lại thị trấn một đêm.

Trình Tiểu Hoa ở nhóm người đi bộ. Quãng đường hơn ba mươi cây không phải chuyện gì quá khó khăn đối với Trình Tiểu Hoa người thường đi đường núi, không cần thiết phải lãng phí tiền bạc để lưu lại một đêm, dù sao trong túi cô cũng không còn nhiều tiền lắm.

Trên lưng cô là chiếc balo giặt đến bạc cả vải, trên tay cầm chiếc túi vải lớn xọc trắng xọc đỏ, cả đoàn người cùng đi dọc theo con đường nhỏ đã bị những chiếc xe lớn cày nát cả đường xuất hiện đầy ổ gà ổ chó.

Ban đầu khi còn đang trong trấn, cứ cách một đoạn lại dựng một cột điện tuy rằng đã cũ nát nhưng vẫn gọi là có ánh sáng. Chờ đến khi ra khỏi thị trấn, lên đến đường quốc lộ thì không còn đèn nữa, chỉ có vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua, ánh đèn cũng thoáng cái xuất hiện rồi lại tắt ngay.

May mà đêm nay có trăng, tuy là ánh sáng hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy ngọn núi phía xa xa, bên cạnh là những cánh đồng ruộng mênh mông.

Một đoàn mười mấy ngườixách theo túi lớn túi nhỏ, trên đường ồn ào nói cười, cũng khiến cuộc hành trình bớt tẻ nhạt.

Đi tới đi lui, cũng không biết ai vừa xem đồng hồ liền mắng một câu: “Mẹ nó! Ấy thế mà chúng ta đã đi hai tiếng rồi, sao mà đường phố xung quanh vẫn hoang vắng thế này?”

“Mẹ nó chứ, tên tài xế chó má gạt chúng ta rồi, nhất định là phải hơn ba mươi cây chứ chả ít!”

“Trước khi xuất phát tôi đã nhìn bản đồ trên di động rồi, tổng cộng là ba mươi lăm cây, tài xế không nói dối đâu. Hơn nữa, lừa gạt chúng ta cũng chẳng tốt lành gì cho anh ta!” Người vừa nói là một thanh niên trẻ, tên là Vương Kỳ, cậu ta vừa thi đỗ Đại học sư phạm ở Vọng Giang, lần này là vào thành phố đi học. Cậu mở ứng dụng bản đồ di động mà quan sát, “Kỳ thật, chúng ta đã đi lâu như vậy, sao mới chỉ đi được tám cây số?”

“Có phải chúng ta đi nhầm đường nên vòng lại chỗ cũ rồi? Thanh niên, mấy người các cậu dùng di động đã quen rồi, thử bật hướng dẫn đi, chúng tôi đi theo cậu.”

Đây là một đường thẳng, lẽ ra không cần mở bản đồ cũng có thể đi được mới đúng. Tuy rằng Vương Kỳ tự nhủ thầm như thế, nhưng vẫn nghe lời bật bản đồ lên, nhìn thấy Trình Tiểu Hoa đi cuối cùng của đoàn người, còn không quên nói một câu: “Em gái, đi nhanh lên.”

Trình Tiểu Hoa lên tiếng, nhanh chóng bước hai bước đuổi theo đoàn người. Cô cũng không chú ý, chiếc di động trong túi áo vừa lóe lên một tia sáng kì lạ.

Lại đi thêm một tiếng nữa, cả đám người cũng mỏi chân hết rồi.

Có người bỗng hỏi một câu: “Này thanh niên, còn bao xa nữa mới tới?”

Vương Kỳ nhìn thoáng qua di động, liền chau mày, thoát khỏi ứng dụng bản đồ chỉ đường, sau đó lại nhấn vào ứng dụng lần nữa, nói: “Thật là quái, trên bản đồ hiển thị còn hơn hai mươi cây nữa. Có phải ở đây tín hiệu không tốt nên bản đồ cũng hiển thị không chính xác?”

Trong nhóm có một ông chú trung niên đột nhiên hô lên: “Không thể nào! Tại sao chúng ta lại đi qua đây nữa! Tôi nhớ rất rõ chúng ta đã đi qua cái cọc này rồi mà. Mẹ kiếp, không phải bị Quỷ đánh tường [1] ám rồi đấy chứ?”

[1] Quỷ đánh tường: thường xuất hiện lúc đêm tối ở ngoại ô thành phố/ rừng núi, khi bạn mất cảnh giác nó sẽ xuất hiện che đi tầm mắt tạo ảo giác khiến người ta có cảm giác bị lạc.

Lời này vừa thốt ra, đoàn người không nhịn được nổi da gà cả đám. Nhất là Trình Tiểu Hoa, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy hẳn: “Không thể nào! Sắp vào đến thành phố rồi, còn gặp phải ma quỷ sao?”

“Mẹ nó! Chúng ta nhiều người thế này, dù có ma quỷ gì đó cũng chẳng làm gì được!” Người vừa nói là ông chú trung niên, tên là Trương Cường, xuất thân từ đồ tể, tất nhiên sẽ gan dạ hơn hẳn người bình thường, một mình ông dẫn đầu đi trước.

Vương Kỳ nói: “Mọi người thay phiên nhau bật đèn di động lên, dù sao có ánh sáng cũng tốt hơn.”

Hiện tại di động của mọi người đều chung một trạng thái, chính là pin không đủ dùng. Nãy giờ đều mượn ánh trắng mà đi, không ai bật đèn di động vì muốn tiết kiệm pin một chút. Lúc này cũng không dám tiết kiệm nữa, nghe lời Vương Kỳ thay phiên nhau bật đèn di động chiếu sáng cho mọi người, cũng là để tăng can đảm cho nhau.

Ánh trăng trong trẻo sáng rõ, nhưng khi chiếu xuống vùng đất hoang vu vắng vẻ này, lại càng tăng thêm vài phần âm khí. Đáng giận hơn là, lúc này trên đường chẳng có lấy một chiếc xe nào đi ngang.

Lại đi thêm một lúc nữa, mọi người đều đã mệt lắm rồi. Vương Kỳ nhìn di động một lần, ngay cả cột sóng mạng cũng chẳng có, chỉ nhìn thấy đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm.

“Mẹ nó! Vẫn là cái cọc này, quả thực quanh đây có ma rồi!” Trương Cường hô lên một tiếng, cả đoàn người vốn đã cảm thấy lo lắng, vừa nghe xong lời này lại càng hoảng hốt hơn. Mấy cô nàng nhát gan, còn tụm lại cùng nhau khóc. Mà ngay cả Vương Kỳ cũng cảm thấy bắp chân như đang run lên.

Lúc này, có người chỉ vào phía trước mà hô lên: “Nơi đó hình như có người ở!”

Đoàn người theo hướng tay hắn chỉ liền nhìn thấy phía trước có lốm đốm những ánh lửa, có vẻ như nhà dân nằm ngoài đường lớn.

Có người ở, chẳng sợ là nằm ngoài hiên nhà một đêm đến sáng mai cũng được rồi.

Vì thế đoàn người như được tiếp thêm sức mạnh, động viện nhau đi về phía trước.

Tuy rằng từ nhỏ Trình Tiểu Hoa đã quen đi đường núi, nhưng đã đi liên tục mấy tiếng, nên cũng mệt mỏi lắm rồi, cô liền đỡ cô gái đi bên cạnh, cả hai cùng vịn vào nhau mà đi tiếp.

Đi được một lát, phía trước quả nhiên xuất hiện một căn nhà. Đó là một căn nhà hai tầng, thiết kế theo kiểu không giống nhà bình thường ở nông thôn cho lắm. Tầng trên tầng dưới đều sáng đèn, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái khó nói.

Có lẽ là nghe thấy tiếng người, cửa lớn liền kêu một tiếng rồi mở ra, ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ hơn ba mươi, mỉm cười vẫy tay với cả đám: ” Mọi người có muốn ở trọ không? Trong phòng có bình nóng lạnh, còn có toilet riêng. Một đêm chỉ mất 50 tệ, rất tiện nghi!”

Vào lúc này rồi, mọi người cũng không dám tiết kiệm tiền nữa, theo chân đối phương tiếp đón mà đi vào.

“Chúng ta ở đây một đêm đi. Hai người thuê chung một phòng, tiền phòng cũng tiết kiệm được một nửa.” Người vừa nói chuyện là cô gái vừa đỡ Trình Tiểu Hoa để tăng thêm lòng can đảm cho nhau, cô nàng tên là Lưu Nhã, cũng là lần đầu lên thành phố làm việc.

Trình Tiểu Hoa gật gật đầu, đang định ồng ý, chợt nghe tiếng Vương Kỳ nói: “Thật kỳ lạ, chúng ta đi lâu thế rồi còn chẳng gặp nhà trọ nào, lúc này lại đột nhiên xuất hiện như vừa mới có vậy?”

Di động của hắn có vẻ không còn điện nên quay đầu hỏi Trình Tiểu Hoa: “Em gái, di động của hai người còn pin không? Thử xem có tín hiệu không, có thể kiểm tra xem chúng ta đã đi đến đâu rồi.”

Ban ngày Trình Tiểu Hoa có hơi say xe, đến trưa cũng đi ngủ, không nghịch di động. Lúc này di động cô còn hơn 40% pin. Cô lôi di động ra nhìn, vẫn không có tín hiệu mạng. Khi đang thất vọng lắc lắc đầu, bỗng nhiên phát hiện ứng dụng lưu manh: Hệ thống Địa phủ đột nhiên mở lên. Trên màn hình vẫn là tấm bản đồ kia, mà bên cạnh chấm đỏ đại diện cho vị trí của cô là một chấm đen đang không ngừng nhấp nháy. Không biết là có ý nghĩa gì.

Trình Tiểu Hoa đang định thoát khỏi ứng dụng, ngón tay đột nhiên chạm nhẹ vào điểm đen, liền nhảy ra một đoạn chữ:

[ Hứa Lai Phượng, sống ở tỉnh Vọng Giang, người thôn Hoài Sơn. Do kinh doanh nhà trọ nhưng lại bị khách trọ ám sát, lòng sinh oán niệm nên ở lại nhân gian, chuyên dụ dỗ người qua đường.]

[ Chỉ số hung dữ: 1 sao ]

[ Nhiệm vụ yêu cầu: Phá giải ma trận quỷ, thành công cứu mạng hai người bên cạnh. ]

[ Khen thưởng nếu thành công: Một chiếc vòng cổ bạc. Trừng phạt nếu thất bại: Vạn quỷ cắn người. ]

Ngoại trừ đoạn chữ này, bên cạnh còn có một tấm ảnh chụp của Hứa Lai Phượng, gương mặt kia nụ cười kia, giống hệt bà chủ quán trọ đứng cách cô mười mét đang mỉm cười vẫy tay liên tục với bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.