1
Ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, trong phòng luyện đan cổ kính đơn sơ vẫn ấm áp như mùa xuân.
Chủ tiệm ngồi trước lò luyện đan cao bằng nửa người, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào ngọn lửa dưới lò. Gã ngồi sát lại cực gần, ánh lửa phản chiếu lên má lên mặt gã, nếu đổi là người khác thì đã bị nóng đến mức không chịu nổi, nhưng trên mặt gã chẳng có một giọt mồ hôi nào chảy ra.
Một bàn tay trắng nõn từ sau lưng gã ló ra, ôm lấy cổ gã rồi kéo về phía sau, một giọng nói mang chút buồn bã truyền đến: "Đừng lại gần quá, ngộ nhỡ bị bỏng lửa thì làm thế nào?"
Gã chủ tiệm chớp chớp mắt, vỗ vỗ vào bàn tay đang níu trên vai gã, an ủi nói: "Không sao đâu, thì sẽ không cảm thấy đau".
"Chính vì ngươi không cảm thấy đau mới là có vấn đề". Một gương mặt đeo chiếc mặt nạ nửa mặt bằng bạc lộ ra khỏi bóng tối, tuy chỉ có nửa gương mặt lộ ra bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp, hai bờ môi có độ mỏng dày vừa vặn và phần cằm với đường nét tuyệt đẹp của đối phương.
Giọng nói của đối phương cũng êm ái dễ nghe: "Tại sao con người lại cảm thấy đau chứ? Là vì có thể cảm thấy đau, mới có thể bảo vệ tốt bản thân, lần sau sẽ không còn làm những chuyện tổn thương đến bản thân. Ví dụ như bị đao kiếm đâm phải, lần sau khi gặp đao kiếm đâm vào người thì sẽ phải biết cách tránh né. Đã từng bị lửa đốt nên đau, thì khi dùng lửa phải cách xa một chút. Ngươi như thế này không cảm giác được đau đớn, đợi đến khi bị lửa xém đến đầu ngón tay ngươi thì đã muộn mất rồi".
Gã chủ tiệm không còn cách nào đành dùng tay ấn ấn vào huyệt Thanh Minh giữa hai mắt, cùng với việc vứt bỏ được gánh nặng phục hồi đế quốc Đại Tần, Phù Tô ngày càng thích ứng với xã hội này, tính cách của hắn cũng ngày càng trở nên lạc quan vui vẻ hơn. Sau đó thì càng ngày càng thích dạy dỗ người khác, hơn nữa cũng ngày càng lắm lời.
Một năm trước khi bắt đầu rời khỏi Á Xá, gã thực sự muốn đem thân xác của mình đổi cho Phù Tô, nhưng người kia sao có thể đồng ý được? Cuối cùng bọn họ thương lượng một lúc, Phù Tô bèn trả lại thân xác cho bác sĩ, hồn phách thì nương nhờ trên miếng ngọc Thủy Thương, để gã đem đi tìm cơ thể thích hợp. Đương nhiên trong quá trình này, tỉ lệ có đến bảy phần là sẽ hồn bay phách tán.
Có lẽ thật sự là cơ duyên đã khiến gã không lâu sau tìm được một thanh niên trẻ tuổi chết do tai nạn giao thông, đáng tiếc là khuôn mặt lại bị bỏng một phần, nên không được coi là hoàn hảo vô khuyết. Nhưng Phù Tô cũng không phải là người câu nệ vẻ bề ngoài, chỉ là bình thường phải đeo mặt nạ nửa mặt, để tránh dọa người khác sợ.
Sau khi Phù Tô mượn xác hoàn hồn thành công, vì cơ thể này không thích hợp như cơ thể bác sĩ, thỉnh thoảng cũng có phản ứng chối bỏ giữa linh hồn và cơ thể, cho nên hơn nửa năm nay, gã chủ tiệm vẫn luôn chế tạo đan dược cho Phù Tô hy vọng có thể thuận lợi giải quyết vấn đề này.
"Nếu như... sư phụ vẫn còn sống thì tốt quá". Bị cưỡng ép ngồi lùi ra sau nửa mét, gã chủ tiệm nhìn lò đan lửa cháy bập bùng, không kìm được lẩm nhẩm tự nói với mình. Gã từ nhỏ theo học sư phụ không phải là luyện đan, mà là học về bách gia chư tử, nếu sư phụ ở đây, nói không chừng còn có thể luyện ra thuốc trường sinh bất lão... Chủ tiệm nhớ đến đây liền cười tự giễu mình một cái, cho dù sư phụ vẫn còn sống, có lẽ cũng chẳng luyện ra nổi. Linh khí giữa trời đất bây giờ cực kỳ hiếm hoi, những linh thảo linh dược thời cổ đại đó cũng đã tuyệt dấu, thì biết đi đâu gom nhặt những dược liệu để luyện đan đây? Gã từng đi khắp núi cao sông sâu, cũng chỉ tìm được mấy loại thuốc có thể miễn cưỡng cho vào đơn, còn thất bại mấy mất lò.
"Không sao cả, nếu lò này lại thất bại nữa, thì ngươi hãy cùng ta đi mọi nơi, cơ thể này của ta chí ít còn có thể gắng gượng được dăm ba năm nữa, ta đã rất mãn nguyện rồi".
Cuộc sống bình tĩnh hiền hòa như thế này, là điều trước đây hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi, hắn cố ý nói với một giọng điệu hết sức nhẹ nhàng thanh thản: "Trước đây vì không muốn để công việc của tên tiểu tử thối kia bị vứt bỏ, ta đã vất vả làm việc một năm, thực sự quá mệt mỏi. Gia thế của cơ thể này hình như cũng không tồi, hơn nữa cũng không cần làm việc... Ngươi có thể ra nước ngoài không? Cùng ta đi một vòng các nơi trên thế giới đi".
"Huống hồ ta đã xem những ghi chép trong lịch sử ấy, triều Mình triều Thanh sau này thực sự chẳng ra thể thống gì cả, cái tên họ Chu đó lại dẫn người ngoại tộc vào Trung Nguyên, mà tộc Mãn kia lại càng quái dị, cuối cùng lại bị đám người Man xâm lược, rất nhiều bảo vật châu báu đều bị cướp đi! Khi chúng ta đến những nơi trên thế giới, cũng phải nghĩ cách để đem chúng trở về".
Lần này chủ tiệm lại không chê Phù Tô nhiều lời nữa, gã nhìn ánh lửa nhảy nhót dưới lò luyện đan, nhất thời im lặng không nói gì cả.
Phù Tô cũng không nói gì nữa, hắn khoanh hai tay lại, im lặng ở bên cạnh chủ tiệm. Hắn chỉ là đọc được trong sách lịch sử, còn người bên cạnh hắn đây lại thực sự trải qua những năm tháng động loạn đó, Phù Tô rõ ràng không dám nghĩ kỹ, người này rốt cuộc làm thế nào sống được qua suốt hơn hai nghìn năm đó.
Trong phòng luyện đan luôn tĩnh lặng như thế, cho đến khi trong lò luyện đan nổ lên một tiếng động lớn, chủ tiệm mới nhảy lên, mở nắp lò ra bất chấp cả nắp lò còn nóng, gương mặt mang theo vẻ thất vọng nhìn đám đen sì bên trong lò luyện đan.
Phù Tô lại không bất ngờ, hắn kéo tay chủ tiệm nhúng vào chậu nước bên cạnh, để nước lạnh làm dịu những ngón tay đỏ rộp của gã, miệng ân cần nói: "Đừng như thế, Tất Chi, thiên mệnh như vậy, đừng nên cưỡng cầu".
Gã chủ tiệm cúi đầu nhìn những ngón tay của mình ngâm trong nước giây lát, rồi lại được Phù Tô kéo ra tỉ mỉ lau khô, bôi thêm một lớp dầu chồn chó. Đầu ngón tay của gã không hề có cảm giác đau đớn, nhưng vẫn cảm thấy trong trái tim có một lưỡi dao đang ngoáy tới ngoáy lui, đau đến mức cơ hồ gã không thốt nổi lên lời.
Nếu là một năm trước, có lẽ gã sẽ không cảm thấy như thế này, nhưng sống chung với Phù Tô sớm tối bên nhau một năm, những ký ức đã chôn giấu ở nơi sâu thẳm lại lần nữa tìm về. Phù Tô là vua của gã, gã nguyện luôn đứng ở phía sau Phù Tô, cho dù phải trả bất cứ giá nào.
Càng huống hồ, gã chỉ là muốn sống tiếp, cho dù là có tính mệnh của một người bình thường cũng chẳng sao cả, dẫu sao thì Phù Tô điện hạ của gã, đang trải qua những năm tháng đẹp nhất của đời người.
"Thần phải quay về một chuyến". Gã chủ tiệm bình thản nói. Sắp một năm rồi, khi ấy ra đi vội vã, sợ linh hồn Phù Tô tiêu tán, cũng không biết đến lúc nào bác sĩ mới có thể tỉnh lại, cho nên gã biến mất đột ngột chẳng để lại gì, cũng nên quay về để chào hỏi.
"Về Á Xá à? Được, ta cùng ngươi về".
Phù Tô thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn sợ Tất Chi lại tốn công vô ích. Cá tính của người này nhìn bề ngoài thì tưởng chừng rất mềm mỏng, nhưng trên thực tế lại cứng cỏi đến mức mười trâu cũng chẳng kéo lại được.
Hắn sờ sờ cái mặt nạ trên mặt, cong khóe môi nói: "Ngươi nói xem chúng ta đi nước nào chơi trước tiên? Này, hay là trước tiên đi Hàn Quốc đi, ta muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ, để đỡ phải đeo mặt nạ dọa trẻ con".
Khóe miệng của chủ tiệm co rút hai cái, Phù Tô ở trong bệnh viện một năm, biết phẫu thuật thẩm mỹ cũng khá phổ biến, nhưng gã thực sự không ngờ rằng thái tử điện hạ của Đại Tần lại có cái nhìn thoáng như vậy.
Gã liếc nhìn mái tóc sắp dài đến vai của Phù Tô, cười nói: "Ngài chẳng phải vẫn nói thân thể da tóc là cha mẹ ban cho, không dám hủy hoại sao? Còn muốn phẫu thuật thẩm mỹ? Ngài hãy cắt tóc đi trước đã rồi hẵng nói".
Bàn tay đang sờ mặt nạ của Phù Tô cứng đờ lại, rồi lập tức chạm vào mái tóc ngắn của gã chủ tiệm, tò mò nói: "Tất Chi, ngươi cắt tóc lúc nào vậy? Thời kỳ Dân Quốc à?"
"Có cơ hội rồi sẽ kể cho ngài nghe, chúng ta phải thu dọn để quay về đã". Chủ tiệm đổi chủ đề như thể không có chuyện gì, "Chúng ta phải về Á Xá để lấy một thứ".
"Hả? Thứ gì vậy?"
"Một cái la bàn".
"... Chúng ta ra nước ngoài cũng cần dùng la bàn để định vị sao? Hiện tại GPRS của điện thoại di động dẫn đường cũng rất dễ dùng mà".
"...Đó là GPS, điện hạ".
2
Bác sĩ bước ra khỏi tòa nhà lớn bệnh viện, ánh mặt trời chói lọi hiếm có vào mùa đông trên đỉnh đầu khiến anh vốn đã quen với ánh sáng trong nhà phải nheo mắt lại một lúc. Anh dừng bước chân, gỡ cặp kính xuống day day huyệt Thanh Minh phía trên sống mũi. Anh đang được vào làm bác sĩ chính thức, vừa mới giúp chủ nhiệm thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn kéo dài suốt 15 tiếng đồng hồ, ăn tạm một chút đồ ăn, nghỉ ngơi trong phòng nghỉ một lúc, rồi cố gắng bò dậy.
Bởi vì hôm nay là thời gian đã hẹn.
Bác sĩ đeo lại cặp kính, lấy điện thoại ra một lần nữa xác nhận hôm nay đến lượt mình được nghỉ, bèn sải bước đi đến Á Xá.
Lần này la bàn có thuận lợi quay về một năm trước không? Anh thật sự muốn biết chủ tiệm bị Phù Tô đưa đi đâu, tại sao không có lấy một chút tin tức gì...
À... chớp mắt một cái mà đã gần một năm trôi qua...
Khi đến phố thương mại, từ rất xa bác sĩ đã nhìn thấy biển hiệu bên ngoài Á Xá, chẳng có gì khác so với ngày thường, nhưng anh biết, cho dù anh đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa nặng nề đó bao nhiêu lần, đều không có cách nào nhìn thấy bóng hình quen thuộc đó.
Bước chân của bác sĩ bất giác chậm lại, sự mệt mỏi của cơ thể khiến tinh thần anh cũng khó mà tránh khỏi trở nên bi quan, có lúc anh cũng không biết sự kiên trì của mình rốt cuộc có đúng hay không, có lẽ chủ tiệm đã kết thúc sự chờ đợi đằng đẵng bao năm qua, cùng với người mà gã luôn mong chờ mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống khác.
Nhưng... như thế lại chẳng phù hợp với tính cách của chủ tiệm, về tình về lý mà nói, chủ tiệm đều nên chào anh một câu, mà không phải không để lại một lời nào cứ thế không từ mà biệt.
Cho dù có thể nhìn một cái cũng được, cho dù không thể nói chuyện chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cũng được, anh nhất định phải xác định rằng chủ tiệm vẫn sống tốt trên thế giới này, cho dù về sau không gặp lại nhau cũng chẳng sao.
Bác sĩ lần nữa kiên định suy nghĩ của mình, tăng tốc bước chân tiến về phía Á Xá. Anh hít sâu một hơi đẩy cánh cửa lớn khắc hoa đó, chợt nhìn thấy một người mặc một bộ đồ Trung Sơn cũ kỹ, đang lặng lẽ ngồi đằng sau tủ quầy, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Cảnh tượng như thế này, lại khiến bác sĩ có chút sửng sốt thất thần, nhưng sau khi nhìn kỹ dung mạo đối phương, lại không khỏi có chút hụt hẫng.
"Xin mời... vào". Lục Tử Cương thu lại nụ cười tươi đón chào giả tạo trên gương mặt, cẩn thận đặt cuốn sách trong tay xuống mặt tủ quầy. Đây là một cuốn sách cổ, tuy anh có ký ức của một kiếp, nhưng khi đọc cổ văn bằng chữ phồn thể thì vẫn hơi khó khăn.
"Đến rồi". Bác sĩ cũng không khách sáo với Tử Cương, ngồi trên chiếc ghế dựa hình mũ quan bằng gỗ sưa, một tay cầm bình trà trên quầy, rót trà thẳng vào trong miệng. Nước trà trong bình có độ ấm vừa phải, khiến cơ thể hơi cứng đờ vì lạnh cóng của bác sĩ ấm áp trở lại. Nhưng nói ra cũng kỳ quái, trong Á Xá này chưa bao giờ lắp điều hòa nhiệt độ, nhưng đông ấm hạ mát, cực kỳ thoải mái.
Lục Tử Cương bĩu môi dè bỉu thói uống trà thô lỗ của bác sĩ, thầm nghĩ tay này cũng được gã chủ tiệm kéo về ở bên cạnh dạy dỗ đủ ba, bốn năm rồi, sao không thể rèn luyện ra được một chút khí chất văn nhã nào? Tốt xấu thì cũng phải giống anh, nếu như đóng giả cũng có thể lòe được người ta chứ!
"Chẹp, không ngon bằng trà của chủ tiệm pha". Bác sĩ không hề biết gì về sự châm chọc trong lòng Lục Từ Cương, một hơi uống cạn nước trà trong bình trà, còn chẹp chẹp miệng bình phẩm.
Lục Tử Cương mặt đầy vạch đen, quyết định không thèm so đo với gã này nữa. Anh đặt cuốn sách khâu chỉ trở vào trong hộp gấm, lại sờ sờ lên chiếc khóa Trường Mệnh dưới lần áo, bình tĩnh tuyên bố: "Đúng rồi, từ sau này tôi định không dùng đến chiếc la bàn Lạc Thư Cửu Tinh nữa".
"A?". Bác sĩ sững người, vội vàng truy hỏi. "Cậu lại tìm ra loại la bàn đáng tin cậy hơn à? Thế thì tốt, đỡ cho chúng ta phải chao đảo qua các triều đại nữa. Này, tuy có thể nhìn thấy chủ tiệm trước đây thì đã rất tốt rồi, nhưng không thể đến trước mặt mà chào hỏi thì cũng rất đau khổ đấy!".
"Không có la bàn nào hết!". Lục Tử Cương quay người nhìn bác sĩ, thản nhiên nói.
"... Thế có cách khác để tìm tung tích của chủ tiệm à?" Bác sĩ đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, cảm giác thái độ Lục Tử Cương hôm nay có chút kỳ quái, dẫn đến nụ cười gương mặt anh cũng hơi cứng lại.
"Không có". Lục Tử Cương xua tay, biểu thị mình hết cách, "Kỳ thực từ khi bắt đầu, ý nghĩ muốn tìm chủ tiệm trở về đã không đúng rồi, chủ tiệm để lại lời nhắn cho tôi là bảo tôi giúp anh ấy coi sóc cửa tiệm, căn bản không cần phải đi tìm anh ấy quay về".
"... Câu này không phải là nói thực lòng". Bác sĩ thu lại nụ cười, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Tử Cương trước mặt, "Cậu đã làm gì?".
Lục Tử Cương mím chặt môi, nhớ đến đôi vòng ngọc Song Khiêu Thoát mà anh đã tỉ mỉ chạm khắc đó, bây giờ nói không chừng đang nằm trên bàn của một học giả nghiên cứu cổ vật nào đó cũng nên, chốn về cuối cùng chính là trong những tủ trưng bày của một viện bảo tàng nào đó. Trước mắt anh không ngừng xuất hiện nụ cười mỉm với mình trên gương mặt xinh đẹp thanh tú đó, giống như dao khắc vào trái tim anh, vĩnh viễn không thể phai mòn.
Anh không biết đây là cảm giác gì, nhưng anh cảm thấy mình tình nguyện nhớ nhung.
Thật là nực cười, anh vốn muốn giải trừ oán niệm kiếp trước vẫn đeo bám trong trí óc, kết quả hình như trái lại là tự làm tự chịu.
"Tôi chẳng làm cái gì cả". Lục Tử Cương hít vào một hơi thật sâu, hiếm khi mới mở lời khuyên nhủ, "Anh không phải cũng mới vào biên chế sao? Công việc và trách nhiệm của khoa ngoại lồng ngực cũng rất nặng nề, cho dù tôi không trải qua cũng có thể đoán ra được, một tháng nay anh đến Á Xá được mấy lần. Anh nhìn sắc mặt anh mà xem, có lẽ ở trong bệnh viện, nhìn anh còn giống bệnh nhân bệnh nặng hơn. Hãy quên chủ tiệm đi, hãy sống thật tốt vào. Anh ấy gần như là một người có thể làm được tất cả mọi việc, theo tôi thấy căn bản không cần phải lo lắng cho anh ấy. Nói không chừng một ngày nào đó, anh ấy sẽ bình yên vô sự mà quay về".
Bác sĩ cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình, đôi bàn tay cho dù ngay cả khi rạch mổ mạch máu là cơ quan quan trọng nhất của cơ thể người cũng đều ổn định không gây ra sai sót, lúc này lại hơi run run.
Lục Tử Cương kỳ thực có chút không lý giải nổi sự kiên trì của bác sĩ, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, chủ tiệm mà anh tiếp xúc, đều khiến anh ngưỡng mộ, căn bản không cần bất cứ người nào bầu bạn và cứu giúp.
"Không phải vậy".
Giọng nói của bác sĩ có chút mơ hồ, Lục Tử Cương sững ra một lúc, vô thức hỏi lại: "Không phải cái gì?".
Người đó đã đơn độc kiên cường sống hơn hai nghìn năm, tuy nhìn thì có vẻ không gì không làm được, nhưng thực sự nội tâm lại không cứng rắn mạnh mẽ như vậy. Cho dù vẫn luôn kiếm tìm chuyển thế của Phù Tô là nguyên nhân khiến chủ tiệm có thể chịu đựng tất cả, nhưng người đó từ trong đáy lòng cũng rất yêu thương những đồ vật chất chứa đủ mọi yêu thương vui buồn mà không thể kể lại được.
Nếu như... nếu như đến Á Xá cũng có thể phó thác cho người khác, thế thì nói rõ ràng là anh ấy thật sự nỡ vứt bỏ tất cả, rất có khả năng sẽ không quay về nữa...
Người ấy... kỳ thực căn bản giống như những cổ vật không thể nói năng đó, cho dù có khổ sở và đau buồn thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ chôn vùi trong đáy lòng, sẽ không thổ lộ ra ngoài miệng...
"Không phải như anh nghĩ đâu". Bác sĩ lần nữa ngẩng đầu lên, giọng anh khi nói câu này to hơn rất nhiều, mang theo nỗi lo lắng đứng ngồi không yên.
Anh luôn cảm thấy chủ tiệm không từ mà biệt, sẽ rơi vào hiểm nguy khôn cùng, lại hoặc là nếu như Phù Tô xảy ra chuyện gì đó, chủ tiệm có khả năng sẽ không muốn tiếp tục sống nữa. Người ấy căn bản đã có suy nghĩ chán ghét thế giới. Bác sĩ càng nghĩ nhiều lại càng lo lắng sốt ruột, nhưng khi anh chạm phải ánh mắt hoang mang của Lục Tử Cương, bỗng không kìm được suy sụp.
Người này căn bản không hiểu gì về chủ tiệm, làm sao có thể giao lưu được! Nghĩ đến Lục Tử Cương bỗng muốn nghĩ đông nghĩ tây để từ chối đi tìm chủ tiệm, bác sĩ bỗng cảm thấy máu dồn lên, thẹn hóa quá giận đứng phắt dậy đập tay lên tủ quầy, không chút khách sáo chất vấn: "Tại sao cậu không muốn tìm chủ tiệm? Có phải vì chủ tiệm không ở đây, cậu có thể nuốt hết số cổ vật trong Á Xá không?"
Gương mặt anh tuấn của Lục Tử Cương bỗng biến sắc, ánh mắt lập tức trở nên sắc lẹm.
Đây rõ ràng là sỉ nhục anh! Nếu không phải đích thân chủ tiệm để lại lời nhắn nhờ anh đến coi sóc Á Xá, sao anh có thể từ chối công việc tiền đồ vô lượng, đãi ngộ hậu hĩ của bên bảo tàng quốc gia chứ? Con người này có tư cách gì mà chỉ trích anh?
Bác sĩ vừa nói xong thì cảm thấy mình đã nói sai, chỉ nhìn thấy Lục Tử Cương bặm môi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân toát ra nộ khí, không nói một lời, anh cũng nhất thời không tìm được lời nào để hòa giải.
Đúng vào lúc bầu không khí trở nên cực kỳ bối rối, cánh cửa lớn khắc hoa mở ra "kẽo kẹt" một tiếng.
Một giọng nói the thé mang theo ý cười truyền đến: "Ôi chao, ở đây đang cãi cọ gì thế? Ai muốn nuốt hết Á Xá đấy? Xin hãy chuyển hết cổ vật về bảo tàng đi! Tôi quỳ xuống cầu xin đấy!"
Bác sĩ đưa tay lên ấn vào huyệt Thái Dương hơi đau nhức, thở dài một hơi nổi: "Đều là tôi nổi năng không suy nghĩ, chú giám đốc, chú đừng làm loạn thêm nữa. Không phải chú đi Côn Minh điều dưỡng sao? Bệnh đã khỏi chưa? Có cần qua bệnh viện cháu sắp xếp kiểm tra lại một lượt cho chú không?"
Người vừa bước vào chính là giám đốc viện bảo tàng đã lâu không tới Á Xá, ông chú nhìn qua thì già hơn năm trước rất nhiều, lần này ông đổi sang dùng một cây ba toong làm bằng gỗ muồng đen, lại cổ vài phần khí độ phong nhã mà người khác không có được.
"Chân cẳng là bệnh cũ thôi, không cần bận tâm". Ông giám đốc viện bảo tàng cười ha ha nói, cặp kính gọng vàng do ông ngẩng đầu lên mà chiếu ra một tia sáng kỳ dị, chỉ nghe thấy ông cười nói với Lục Tử Cương sau tủ quầy, "Tiểu Lục, sao lại biến thành cậu đứng quầy thế? Chủ tiệm đâu? Nào, đến kể cho chú nghe với".
Sắc mặt của Lục Tử Cương vì bị ông giám đốc ngắt quãng nên dịu đi một chút, nhưng anh vẫn nhìn bác sĩ, ánh mắt lãnh đạm.
Bác sĩ biết hôm nay có ông giám đốc này ở đây, thì đừng hòng bàn luận đến chuyện cái la bàn, huống hồ trạng thái tinh thần của anh thực sự cũng không tốt, nếu tiếp tục e rằng sẽ càng mắc lỗi thêm, đành thở dài nói: "Hôm sau tôi lại tới, tôi sẽ không thay đổi chủ ý về chuyện này". Nói đoạn thì không có chút ý muốn lưu lại nào nữa, quay người bỏ đi.
"Ồ? Chuyện gì thế Tiểu Lục? Mau kể đi!" Ông giám đốc rất thích buôn chuyện, giục giã một tràng.
Lục Tử Cương dõi theo bóng bác sĩ bên ngoài ô cửa sổ gỗ điêu khắc biến mất sau góc phố, nắm đấm vẫn luôn nắm chặt dưới tủ quầy mới chậm rãi thả lỏng.
Lục Tử Cương cúi đầu nhìn dấu móng tay hình bán nguyệt đâm vào lòng bàn tay, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì to tát cả, thật đấy, đã giải quyết ngay rồi".
3
"Tất Chi, có thứ gì làm cho người ta lãng quên ký ức không?" Phù Tô cởi chiếc áo trường bào đang mặc trên người ra, đổi sang mặc áo sơ mi quần bò để ra ngoài, hỏi với vẻ không bận tâm.
"Có rất nhiều, nhưng thông thường đều khiến người ta quên sạch sẽ những chuyện cũ, giống như một đứa trẻ sơ sinh. Loại này thần rất ít dùng, nó giống với hại người hơn". Chủ tiệm lãnh đạm nói. Gã đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, vốn định giúp Phù Tô thay áo, nhưng hắn từ chối. Ngẫm nghĩ thì cũng phải, điện hạ của gã tuy một năm nay cả khi chân bước ra khỏi cửa cũng mặc trường bào, nhưng trước đó cũng coi như đã từng sống trong xã hội hiện đại một thời gian, sao lại không thể mặc trang phục hiện đại chứ?
"Thế không có thứ gì có thể giúp người ta giữ lại phần lớn ký ức, chỉ chuyên quên đi một người đã từng xuất hiện trong sinh mệnh à?" Phù Tô thong thả cài nút áo sơ mi, động tác của hắn nhẹ nhàng linh hoạt, từ đầu tóc đến ngón tay đều thể hiện một vẻ ưu nhã khiến người ta phải tán thưởng.
Chủ tiệm lim dim hai mắt lại ngẫm nghĩ một chút, bấy giờ mới thành thực đáp: "Thực sự cũng có, trong hương Hành Vu có trộn vào tóc người nào đó, sau khi đốt hương cho người nào ngửi, thì có thể xóa đi dấu vết của người đó trong ký ức người này".
"Hương Hành Vu?". Phù Tô nhíu mày, "Đây là loại hương gì? Sao lại có công hiệu như vậy?"
"Phương Bắc hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc".
Giọng nói cao vút rồi hạ thấp đột ngột của gã chủ tiệm vang vọng trong phòng luyện đan, giống như trong lúc nói lại nhớ ra điều gì, hồi lâu sau mới cười nhạt nói: "Tuyệt thế mỹ nhân mà bài thơ này miêu tả, chính là Lý phu nhân của Hán Vũ đế".
Phù Tô đã đọc thuộc sách lịch sử, nghe thấy bèn cười nói: "Chính là người phụ nữ trước lúc bệnh chết cũng không cho Lưu Triệt nhìn thấy dung nhan của mình, để sau này Hán Vũ đế gặp mọi mỹ nhân trong thiên hạ vẫn nhớ nhung cô ta không quên, hóa ra là có thủ đoạn".
"Chính là Lý phu nhân đó. Sau khi cô ta chết, Hán Vũ đế ngẫu nhiên có gặp cô ta trong mộng, tặng cho Hán Vũ đế cây hương Hành Vu. Hán Vũ đế tỉnh dậy, đi tìm khắp nơi không thấy, nhưng ngửi thấy một mùi thơm, hương thơm kéo dài mãi không dứt".
"Kỳ thực đó không phải là Hán Vũ đế nằm mơ, mà là Vệ hoàng hậu vì muốn Hán Vũ đế quên đi Lý phu nhân đó, đã cố ý đốt hương Hành Vu. Chỉ là Lý phu nhân đó tính toán kín kẽ, sao có thể để cho Vệ hoàng hậu lấy được tóc của mình? Hán Vũ đế trải qua giấc mộng này, trái lại càng nhớ nhung như điên như cuồng".
"Thật là một vở kịch cung đấu khiến não người ta chịu một phen hồi lên sụt xuống. Này, nói như vậy, ngươi cũng có loại hương Hành Vu đó?"
Chủ tiệm bước tới chỉnh sửa cổ áo cho Phù Tô, rồi lại đưa chiếc áo len lông cừu bên tay ra: "Thần cũng chỉ có một mẩu nhỏ hương Hành Vu mà thôi, thời gian lâu ngày cũng đã hóa thành bụi. Trước đây, nếu như thần muốn ai đó quên thần, thì sẽ đốt cho người đó một lò hương Hành Vu, đồng thời tự thần cũng ngửi loại thuốc đã phối với hương Hành Vu thì sẽ không bị ảnh hưởng".
Phù Tô sờ sờ lên mái tóc chấm vai của mình, nửa đùa nửa thật cười nổi: "Thật khó xử quá, tóc của cơ thể này của ta cho dù có bỏ vào hương Hành Vu cho ngươi ngửi, cũng chẳng phải là thân thể thực sự của ta, ngươi cũng chẳng quên nổi ta".
Chủ tiệm cười trông càng giả hơn, gã còn không hiểu ý tứ của Phù Tô nữa sao? Hắn đã nói trắng ra như vậy, thì đương nhiên là cảnh cáo gã không được phép dùng với hắn rồi. Chủ tiệm đưa tay gỡ chiếc mặt nạ trên mặt Phù Tô xuống, rồi lại chải lại phần tóc mái quá dài của hắn, xõa xuống che nửa bên mặt bị bỏng.
Cái nhìn nóng rẫy vẫn luôn tồn tại, chủ tiệm khẽ thở dài, đón lấy đôi mắt nghiêm nghị của Phù Tô, đành cam kết, nói: "Thần hiểu sự lo lắng của điện hạ, điện hạ yên tâm, thần sẽ không đốt hương Hành Vu nữa đâu".
Phù Tô cười với vẻ hài lòng. Hắn thực sự lo sợ chủ tiệm sẽ làm cách gì đó để mệnh đổi mệnh, cuối cùng sẽ đốt một lò hương Hành Vu cho hắn, khiến hắn không còn nhớ chút gì về chủ tiệm.
Đối với một số người mà nổi, lãng quên có lẽ là một sự lựa chọn rất tốt, nhưng khi còn chưa rõ sự tình, thì khó tránh khỏi không công bằng.
Hô khẩu hiệu là vì muốn tốt cho người khác, nhưng lại thay người đó đưa ra phán quyết khi họ không biết rõ sự tình, việc này căn bản chính là có lòng tốt mà lại làm việc xấu.
Bác sĩ trong lòng buồn bực sau khi trở về nhà liền vùi đầu ngủ một giấc thật say, đến tận chiều mới tỉnh lại, liền bắt đầu quay mặt vào tường suy ngẫm về sai lầm của mình.
Đây là một thói quen anh đã tập được gần đây. Sau khi quay trở lại cơ thể của mình, tuy ký ức trong một năm bị linh hồn Phù Tô chiếm cứ vẫn còn, nhưng vì không phải là do anh đích thân trải nghiệm, cho nên phải không ngừng "tua lại" mới có thể đào sâu hơn ký ức của mình. Hơn nữa anh không ngờ rằng kỹ thuật phẫu thuật của Phù Tô lại còn cao thâm hơn anh rất nhiều, trong một năm này đã liên tục thực hiện mấy cuộc phẫu thuật lớn, thậm chí còn có cơ hội tham gia một cuộc phẫu thuật cấy ghép tim. Cũng chính nhờ những biểu hiện lạ thường của Phù Tô trước đó, anh mới có thể thuận lợi được vào biên chế.
Sau khi anh trở lại cơ thể của mình, tìm thấy mấy hàng chữ Phù Tô để lại trong ngăn kéo trong nhà. Đối phương thành khẩn xin lỗi vì chuyện đã cướp cơ thể, hơn nữa còn nói những kỹ thuật phẫu thuật đó coi như là bồi thường cho việc "tu hú chiếm tổ", đương nhiên, còn kèm theo tấm thẻ tài khoản ngân hàng với con số tăng vọt.
Nhằm nắm vững những kỹ thuật này, nửa năm nay, anh phải bỏ ra càng nhiều hơn, không chỉ là phải học một vài kiến thức chuyên ngành chuyên sâu, kỹ thuật phẫu thuật càng cần không ngừng luyện tập.
Cho nên, anh thường ngồi bên giường, đối mặt với bức tường màu trắng, tua đi tua lại những ký ức của mình trong bộ não. Mà anh của hiện tại lại phải suy ngẫm về cảm xúc mất khống chế ngày hôm qua.
Ngồi ngẩn người đối mặt với bức tường hơn nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ tổng kết được ra rằng gần đây có lẽ vì áp lực quá lớn, nên anh phải đi ăn một bữa thịnh soạn thì mới giảm được áp lực, bèn lập tức thay quần áo lên phố thương mại ăn một bữa động viên mình mới được. Chỉ là khi anh ăn cơm một mình thì không thấy ngon miệng, cho nên trước đây, anh vẫn thường đi đến Á Xá kéo chủ tiệm cùng đi ăn, cho dù chủ tiệm ăn không nhiều, nhưng cảm giác có bạn đi cùng, có người lắng nghe anh lải nhải oán trách thì vẫn thật khác.
Lướt qua danh bạ điện thoại, phát hiện các đồng nghiệp của anh cơ bản đều đang trực ban ở bệnh viện, người không đi làm thì cũng bận ngủ bù, không có ai rảnh rỗi cả.
Ăn no đẫy bụng mà không cảm thấy ngon gì cả, bác sĩ vô thức lại đến trước cổng Á Xá, đợi đến khi anh đẩy cánh cửa lớn khắc hoa ra, nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của Lục Tử Cương, mới thầm mắng một câu "sức mạnh của thói quen thật là đáng sợ".
Buổi sáng bọn họ vừa cãi cọ một trận, có lẽ như thế cũng chưa hẳn được coi là cãi cọ thực sự, nhưng bác sĩ cảm thấy không thể cứ làm căng mãi như vậy, nên trước tiên đi tới ngồi xuống đã. Anh thành thục lôi một chén trà từ trên giá xuống, tùy ý dùng tay lau qua, xách bình trà trên quầy lên rồi rót cho mình một chén trà.
Khóe miệng của Lục Tử Cương hơi co rút, chén trà bác sĩ lấy chính là chén Thố Hào Trản của lò gốm Kiến Diêu thời Bắc Tống. Màu sắc bóng loáng của chén Thố Hào Trản đen tuyền như sơn, bóng loáng như ngọc phỉ thúy màu đen, trên mặt men còn phân bố những đường gân nhỏ dày và đều, nhỏ xíu mà dài giống như những sợi lông thỏ trên mình thỏ, nhờ vậy mà được đặt tên, hơn nữa chiếc chén Thố Hào màu bạc trong tay bác sĩ là đắt giá và nổi tiếng nhất.
Loại chén trà này được dùng để điểm trà vào thời Tống, căn bản không phải dùng để pha trà. Nhưng Lục Tử Cương cũng biết nói chuyện cổ vật với loại người như bác sĩ căn bản chính là đàn gảy tai trâu, chỉ cần không đánh vỡ là được rồi. Lục Tử Cương lườm bác sĩ một cái rồi tiếp tục tập trung vào công việc thủ công trên tay mình.
(Điểm trà: là một phương pháp đun trà vào thời Tống)
"Đang làm cái gì đấy?" Bác sĩ uống xong mấy ngụm trà, xóa tan cái ngấy của dầu mỡ trong bụng, lại càng làm dịu nỗi bực bội trong lòng. Anh căn bản là da mặt đủ dày, lúc này thấy Lục Tử Cương không thèm đếm xỉa đến anh, lại còn tiến lên phía trước, hoàn toàn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lục Tử Cương thì lại chẳng có dây thần kinh thô như anh, bèn trả lời cứng ngắc: "Khắc hương triện".
Bác sĩ phát hiện lư hương đặt trước mặt Lục Tử Cương không phải là loại lư hương Bác Sơn có hình rồng bay bằng vàng ròng mà chủ tiệm thường dùng, mà là một lư hương nhỏ bằng gốm xanh tạo hình là một bông hoa sen lớn.
Bác sĩ quét ánh mắt nhìn bài trí trong tiệm một lượt, phát hiện không chỉ lư hương Bác Sơn vàng ròng không thấy tung tích đâu nữa, mà còn vài món đồ trang trí và đồ cổ quen mắt cũng biến mất. Anh không nén nổi truy vấn: "Thế cái lư Bác Sơn đâu? Sao không dùng nó?"
Lục Tử Cương chẳng buồn nhấc mí mắt lên, nói với giọng lạnh như băng: "Yên tâm, tôi không có gan bán hết chúng đi đâu". Đến khi nổi xong, đến chính anh cũng cảm thấy ngữ khí không đúng, nhưng không biết sửa chữa thế nào. Anh vẫn luôn giao tiếp với cổ vật, căn bản chẳng cần phải hiểu nhân tình thế thái gì đó, cho nên buổi sáng ngày hôm nay bị bác sĩ chất vấn một câu đó, mới khiến anh vô cùng bận tâm. Giống như bị dằm đâm phải, không biết phải rút ra như thế nào, không rút thì lại càng bị đâm đau hơn.
Bác sĩ thì đã quá quen với việc người bệnh và người thân vô lý làm ầm ĩ trong khi làm việc, chút tính khí trái khoáy của Lục Tử Cương đối với anh mà nói căn bản chẳng thành vấn đề gì. Có điều Lục Tử Cương không trả lời, bác sĩ cũng dần dần hồi tưởng lại, hình như trước đó có một lần anh đến Á Xá, thì nhìn thấy Lục Tử Cương đang thu dọn mấy món đồ cổ để cất vào gian nhà bên trong, có lẽ là sợ năng lực không bằng chủ tiệm, không khống chế được đám đồ cổ cổ quái này.
Có đến tám phần là lão tổ tông lư hương Bác Sơn đó giờ đang tức giận đến xì khói trong một chiếc hộp gấm chật hẹp tối tăm nào đó rồi.
Bác sĩ thầm giễu cợt trong lòng và thấy rất vui vì điều đó, vừa nhìn Lục Tử Cương cẩn thận từng chút một lấy một gói bột hương màu trắng ngà ra rải lên chiếc lò hương bằng gốm sứ xanh, vừa móc điện thoại di động ra để tìm kiếm từ "hương triện". Chậc, đây là xã hội thông tin rồi mà, ai còn yêu cầu người khác phải giải thích danh từ chuyên ngành chứ? Rất nhanh, bác sĩ đã xem xong một hai trang web, thì nhìn thấy Lục Tử Cương sau khi nén phẳng bột hương, rút từ trong hộp ra một loạt mười hai lọ hương nhỏ bằng sứ xanh hình hoa sen.
Những lọ hương nhỏ này mỗi cái chỉ cao khoảng một đốt ngón tay của ngón tay cái, tròn trĩnh nhìn cực kỳ đáng yêu. Lục Tử Cương lấy ra một cái đĩa hương sứ xanh cũng có hình cánh hoa sen, bắt đầu dùng thìa đong hương bằng tre đồng đỏ để múc bột hương từ trong ống hương ra, lượng bột hương mỗi loại lấy ra đều khác nhau, loại nhiều thì chỉ lớn bằng móng tay cái, loại nhỏ thì chỉ có một dúm.
Bác sĩ nhớ ra, trước đây anh cũng từng nhìn thấy chủ tiệm lấy bột hương, nhưng chưa từng thấy chủ tiệm làm hương triện bao giờ, khi đó chủ tiệm từng nói, vào thời Hán còn không có hương nén, chỉ có nghiền hương liệu thành bột hương. Nhìn bộ dụng cụ chế hương bằng sứ xanh chí ít phải có niên đại Bắc Tống này, nhưng nhìn thấy loại bột hương mà Lục Tử Cương cẩn thận nâng niu khi lấy ra, e là loại bột hương này còn cổ xưa hơn nữa.
Vì bột hương đều là dạng bột phấn, Lục Tử Cương sợ thổi một cái là bay mất bột hương, nên nín thở tập trung, gương mặt nghiêm túc.
Bác sĩ cũng bị biểu cảm của Tử Cương làm cho lây nhiễm, không dám thở lấy một hơi mạnh, nhưng cùng với việc từng lọ hương bị mở ra, thì mùi hương hoặc nhẹ nhàng, hoặc ngọt thơm, hoặc trang nghiêm hoặc xa xôi bay vào mũi, anh không kìm được hít vào một hoi thật sâu, rồi say đắm nhắm mắt lại.
Lúc đó, thìa đong hương trong tay Lục Tử Cương ngừng lại ở chỗ lọ hương cuối cùng, từ góc độ của anh, có thể thấy trên nắp lọ hương này còn dán một dòng chữ niêm phong nhỏ xíu. Anh chần chừ hồi lâu, ngước mắt lên nhìn bác sĩ trước mặt, qua một lúc mới kiên định suy nghĩ, đưa tay vặn nắp lọ hương này.
Tử Cương dùng thìa đong hương vét trong đáy lọ một lúc, mới moi ra một chút xíu ít đến mức đáng thương. Rồi nhân lúc bác sĩ cúi đầu vào mạng, lấy một sợi tóc từ trong hộp gấm ra, dùng kéo cắt thành từng mẩu nhỏ, và trộn vào trong bột hương.
Mười hai loại bột hương trộn lẫn trong đĩa hương, Lục Tử Cương lấy ra một cái ấn triện hương bằng đồng đỏ khắc chạm rỗng hình chữ Phúc theo thể triện, nhẹ nhàng đặt lên tàn hương đã gạt phẳng, sau đó lại múc mấy thìa bột hương đã điều chế xong đặt lên ấn triện hương, rồi dùng chiếc thìa đong hương nhỏ cẩn thận rốt bột hương vào trong chữ Phúc chạm rỗng đố. Cuối cùng cẩn thận lấy chiếc ấn triện hương ra, một chữ Phúc ngay ngắn xuất hiện trên lớp tàn hương.
"Ồ! Hình như rất đơn giản nhỉ!" Tuy đã đọc qua về quá trình làm triện hương trên điện thoại di động, nhưng tận mắt chứng kiến lại không giống nhau, bác sĩ nhìn thấy Lục Tử Cương làm rất trơn tru thành thạo, không khỏi hơi ngứa tay.
"Chẳng đơn giản tí nào đâu, lúc cầm hương triện tay không được run, nếu không chữ triện bằng hương mà bị gãy, thì một lần không thể đốt đến cuối cùng được". Nhìn thấy chữ Phúc hoàn hảo đó, tâm tình Lục Tử Cương cũng khá lên rất nhiều, bèn mở miệng giải thích.
Kỳ thực làm hương triện cũng là một phương thức huấn luyện tính ổn định của bàn tay, càng là những ấn triện hương có đường nét phức tạp lặp đi lặp lại, yêu cầu đối với người làm hương hiện càng cao, nếu không những chữ triện bằng hương rất nhỏ bị đứt gãy một vết, là coi như phí công vô ích. Năm đó, Lục Tử Cương vì muốn rèn luyện bàn tay của mình không bị run khi tu sửa các bức thư họa, nên đã làm hương triện rất nhiều lần. Nhưng khi anh nhìn thấy bác sĩ gương mặt đầy vẻ đắc ý thì bấy giờ mới nhớ ra nghề nghiệp của đối phương, bèn không nói nhiều nữa.
Bác sĩ cười hì hì gãi gãi cằm, bác sĩ ngoại khoa lồng ngực như anh, so với ai đó thì tay ai vững hơn? Không phải nói đùa đấy chứ?
Lục Tử Cương lấy một nén hương bên cạnh, châm lửa từ đèn cung Trường Tín, rồi đốt chữ hương triện trong lò hương. Một làn khói mờ mịt bắt đầu bốc lên, chầm chậm xoay tròn, lan ra, nhảy nhót, xoáy vòng... trong không khí, giống như có thứ gì đó vô hình đang thao túng làn khói này, khiến người ta không tự chủ được mà tập trung cái nhìn vào nó, nhìn đến như say như dại.
Lục Tử Cương cầm nắp lò hương bên cạnh, đậy lên lò hương. Nắp lò hương này là hình chiếc đài sen, vừa khéo ở mỗi đài sen đều có một lỗ hổng, chế tác cực kỳ tinh xảo đẹp mắt. Càng vì thời gian dùng lò hương này khá lâu, nên những lỗ hổng đó đều mang dấu vết bị hương hun ố vàng, nhìn qua càng giống những chóp nhỏ trên đài sen, sống động sắc nét. Sau khi đậy nắp lên lò hương, khói cũng không còn nồng mùi nữa, mà chia ra làm vài làn, vấn vít uốn lượn bốc lên, rồi nhanh chóng tan ra trong không khí.
Rất nhanh, một mùi hương không thể gọi tên nổi dần dần theo những làn khói này tản ra tứ phía. Bác sĩ cũng là người ngửi quen mùi thơm của trầm hương, nhưng lúc này lại cảm thấy, mùi hương này giống như đang lay động nơi sâu thẳm trong nội tâm của anh, nhất thời cứ thế ngây ngốc.
Lục Tử Cương cầm lấy một hạt hương đặt sát mũi mình rồi ngửi, vờ như không hề bận tâm, hỏi: "Anh có muốn quên thứ gì không?"
"Quên à?" Bác sĩ cảm thấy thần kinh căng thẳng lúc bình thường nhờ mùi thơm này mà được thả lỏng, ngờ nghệch ra trong khoảnh khắc, cũng không cảm thấy câu hỏi của Lục Tử Cương đột ngột. Trái lại anh còn ngẫm nghĩ một cách cẩn thận rồi mới đáp: "Thực sự là có điều muốn quên, ví dụ như cái chết thảm khốc của cha mẹ tôi, họ hàng thân thiết tranh nhau rút tiền, phải biết rằng khi tôi còn nhỏ, gần như cứ một hai năm là lại đổi sang ở nhờ nhà một người thân..." Bác sĩ nói một lúc, giống như những cảm xúc tiêu cực bị chôn vùi trong đáy lòng đều bị moi ra, một tay ấn lên trán muốn đem những hồi ức đó nhét trở lại, "Ừm, kỳ lạ... sao tôi cảm thấy có mùi gì như protein bị đốt cháy nhỉ..."
Lục Tử Cương nhìn thấy bác sĩ rơi vào trầm ngâm, rồi nặng nề ngả lên tủ quầy ngủ mất, không nén nổi thở dài.
"Mũi anh quả là thính, trong hương Hành Vu tôi có bỏ thêm tóc của chủ tiệm. Quên anh ấy đi... quên anh ấy sẽ tốt cho anh hơn. Con người chấp trước quá nhiều, cũng chẳng phải là một chuyện tốt. Huống hồ chuyện này trước đây chủ tiệm thường làm, có lẽ nếu như anh ấy có thể quay về, chắc chắn sẽ làm như vậy với anh. Tôi chỉ là thay anh ấy làm chuyện cần phải làm thôi. Thuận tiện dọn dẹp một chút những ký ức anh không muốn có, coi như là bồi thường..."
(Chấp trước: từ ngữ của Phật giáo, nghĩa là nắm lấy thứ chẳng đáng mà không buông bỏ được)
Lục Tử Cương ngửi viên hương trong tay mình, lẩm nhẩm tự nói cho mình nghe, kỳ thực càng giống với tự thuyết phục bản thân.
Anh cũng có người mà anh muốn quên, nhưng đáng tiếc là anh không có tóc của đối phương.
Anh biết bác sĩ tiếp tục như thế này sẽ biến thành thế nào, anh ấy sẽ càng ngày càng đánh mất cuộc sống bình thường, thậm chí không làm nổi công việc của mình.
Như vậy không ổn, công việc của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, một lần run tay có lẽ sẽ đánh mất sinh mạng của một người. Cuộc cãi vã hôm nay đã xuất hiện dấu hiệu của sự mất khống chế như thế, càng kéo dài về sau, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Như thế này, chẳng thà để anh hạ quyết tâm thay anh ấy.
Anh ấy và chủ tiệm vốn dĩ là hai đường thẳng song song, cho dù sự tréo ngoe của vận mệnh có khiến họ ngẫu nhiên gặp nhau, cũng là đến lúc ai đi đường nấy rồi.
Lục Tử Cương ngửi viên hương trong tay, đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng của hương Hành Vu đã đốt, nhưng lúc này, anh lại có chút hối hận.
Liệu anh... có làm sai không?
Thôi bỏ đi, cho dù là sai, thì cũng không có cách nào vãn hồi rồi...
Trong cửa hiệu Á Xá, làn khói hương xoáy vòng ngoằn ngoèo tản mát ra trong tĩnh lặng, lạnh lẽo, quạnh hiu...