Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 50: Sóng trào và mạch nước ngầm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều Bàng nhị nương thật sự đến như đã hẹn, Thẩm Thiều Quang cũng thật sự dẫn nàng ta tới một góc yên ắng trong quán. Bức tường phía trên chiếc bàn dài bày một chậu sứ trắng trồng mấy cọng tỏi, đây là vì Thẩm Thiều Quang lỡ quên, không kịp ăn vào lúc nó tươi ngon nhất, để qua mấy ngày thì già mất rồi, đành phải để vậy nuôi làm cảnh, chờ cho nó già. Mặc dù không ăn được nhưng nhìn mấy cọng tỏi xanh um cũng thích mắt.

Bên cạnh mấy cọng tỏi còn có mấy con búp bê bằng da bò mua ở Tây Thị, trên môi chấm chút chu sa, trông ngốc ngốc vui vui.

Bàng nhị nương ngồi xuống ở chỗ có mấy cọng tỏi và mấy con búp bê ngốc nghếch này, Thẩm Thiều Quang hỏi nàng ta muốn ăn cái gì, thực ra Bàng nhị nương cũng không trông cậy ăn được mỹ vị gì đặc sắc quý hiếm ở quán rượu nhỏ của Thẩm Thiều Quang, quán ăn ngoài chợ mà, có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể sánh được bằng đầu bếp phủ quốc công?

Nhưng đã nói là tới ăn cơm thì đương nhiên phải làm cho đến đầu đến đuôi, Bàng nhị nương bèn bảo nàng chọn mấy món ngon ngon bưng lên.

Đây thật đúng là vung tiền như nước! Thế là Thẩm Thiều Quang bưng lên năm sáu món cá đắt nhất trong quán, lại thêm canh, món chính và điểm tâm, cả bàn đầy ắp.

Nhìn món cá sốt óng ánh, thịt mã não đỏ tươi, viên phỉ thúy xanh biếc, đậu phụ trắng nõn, Bàng nhị nương lại đột nhiên sinh ra cảm giác thèm ăn, chỉ riêng cái vẻ ngoài thế này… cũng coi như là hiếm thấy giữa chốn phố chợ, thảo nào buổi trưa lại có nhiều người ăn như vậy, cũng chả trách Viên Giác sư thái rất yêu thích.

Bàng nhị nương gắp thử một đũa cá rán, chua chua ngọt ngọt, thơm nức, đúng là ăn rất ngon!

Bàng nhị nương không nhịn được gắp thêm vài đũa nữa.

Người tỳ nữ phục vụ bên cạnh hơi ngạc nhiên, nhị nương nhà mình ăn uống luôn xoi mói, đã bao giờ ăn như thế này đâu?

50 viên phỉ thúy

Sau đó Bàng nhị nương lại ăn một miếng thịt mã não, bốn năm miếng viên phỉ thúy; món đậu phụ này không biết làm thế nào mà vừa non vừa mềm, không hề có chút vị tanh nào, Bàng nhị nương cũng ăn nửa bát nhỏ; món ngọc tiêm diện này thì có nét giống đồ ăn trong cung, tinh xảo đẹp mắt mà nhân bánh cũng thơm, bất giác ăn liền ba cái; thanh đoàn trong một cái đĩa khác thì lớp vỏ ngoài màu xanh, lớp nhân đậu bên trong lại màu đỏ, không ngọt lắm nhưng lại mềm dẻo, mùa xuân mà ăn bánh này cũng rất hợp, thế là Bàng nhị nương gắp thêm một cái…

Dưới ánh mắt ngạc nhiên thậm chí hơi lo lắng của đám tỳ nữ, Bàng nhị nương không phụ sự kỳ vọng của người khác mà… ăn no quá.

Thẩm Thiều Quang bận việc của mình một lát rồi tới chào hỏi nàng ta, nhìn đồ ăn còn dư lại trên bàn cùng dáng vẻ ăn no sinh lười và khuôn mặt vui vẻ của Bàng nhị nương, chà chà, sức chiến đấu cũng được đấy chứ, lúc trước nhìn dáng vẻ nàng ta như vậy còn tưởng là chỉ ăn khói uống gió cơ đấy.

Đồ ăn trong quán mình được ủng hộ, Thẩm Thiều Quang cũng vui vẻ, tự đi rót một cốc nước cam thảo sơn tra bưng tới cho nàng ta, thứ này hỗ trợ tiêu hóa, tránh cho bữa tối ăn nhiều vậy lại đầy bụng.

Thời tiết không tốt, buổi chiều trời mưa dày hạt hơn một chút, trong quán cũng không đông khách lắm, đặc biệt là sau giờ cơm, dần dần chỉ còn lại mỗi mình bàn Bàng nhị nương.

Rốt cuộc Thẩm Thiều Quang cũng hết bận, bưng một cốc nước mật hoa quế đi tới ngồi cùng Bàng nhị nương.

Mưa đập vào giấy dán cửa sổ, tạo nên những tiếng xào xạc. Ngọn đèn dầu hơi lắc lư, Thẩm Thiều Quang ngồi bên kia bàn nói chuyện phiếm với Bàng nhị nương.

Có thể nói chuyện gì chứ? Chẳng qua là nói về mấy trào lưu đang phổ biến trong kinh thành mà thôi, như là búi tóc mẫu đơn thì lệch một chút mới đẹp, hay là tới mùa xuân mà vẫn dán hoa điền thếp vàng thì quá tục, dán lông chim trả vẫn hơn, rồi thì dạo này lại lưu hành kiểu vẽ mày núi xa…

“Ngươi xem lông mày của ta này.” Bàng nhị nương dò đầu lại gần: “Đã sửa lại rồi.”

Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Quả thật là đẹp hơn lông mày lúc trước nhiều lắm. Cái kiểu mày liền quyên đó e là chỉ dành riêng cho con trai của Mạc Tà, người thường như chúng ta vẽ không ra.”

Bàng nhị nương không biết tới điển cố “Mi Gian Xích”, nhưng cũng thấy được là mày liền quyên cũng không đẹp, nhưng mà nó lưu hành trong cung mà, ai cũng vẽ, mình không vẽ chẳng phải là lạc hậu lắm sao?

* “Mi Gian Xích” là một truyền thuyết về một người có tài đúc kiếm thời Xuân Thu, con trai của Mạc Tà, tên là Xích, vì lông mày rộng tới một thước nên được gọi là “Mi Gian Xích”.

Thẩm Thiều Quang thấy cô nàng này đúng là ăn nhầm thuốc thời thượng, mốt và đẹp là hai thứ khác xa nhau đấy! Để cứu vớt cho cách trang điểm của Bàng nhị nương, Thẩm Thiều Quang quyết định khuyến mãi cho nàng ta câu danh ngôn của Gabrielle Coco Chanel: “Có một vị phu nhân họ Hương* đã từng nói, “Thời trang sẽ nhạt nhòa đi, chỉ có phong cách vẫn còn mãi”, ngươi phải ngẫm nghĩ cho kĩ xem có phải là đạo lý này không.”

* Phiên âm Hán Việt của tên Chanel trong tiếng Trung là Hương Nại Nhi.

Sức mạnh của danh ngôn chính là ở chỗ nó có thể vượt qua thời gian và không gian, cho dù là ở bất cứ thời đại nào thì nó cũng có thể làm dao động suy nghĩ của người ta. Bàng nhị nương cau mày, càng ngẫm nghĩ càng cảm thấy lời này rất có đạo lý, lại nghĩ không biết người nói lời này là dòng dõi gia tộc họ Hương nào của triều đại nào, nhưng bởi vì nhà mình chỉ mới nổi lên chưa lâu mà Bàng nhị nương cũng không chuyên cần đọc sách nên không dám hỏi, sợ lộ ra cái quê mùa của mình ở trước mặt Thẩm Thiều Quang.

Bàng nhị nương lại dần dần phát hiện ra, Thẩm cô nương này thế mà lại biết rất nhiều trào lưu trong kinh thành, nàng ngày ngày bận bịu với củi gạo dầu muối, sao lại biết những cái này chứ?

Thẩm Thiều Quang cười cười: “Mặc dù thời trang thì sẽ phai nhạt nhưng cái đẹp thì là vĩnh hằng.”

Thẩm Thiều Quang chấm rượu vẽ lên bàn một khuôn mặt người, giải thích cho Bàng nhị nương nghe cái gì gọi là “tam đình ngũ nhãn*”: “Thông thường thì cứ càng gần tiêu chuẩn này thì lại càng đẹp. Chúng ta trang điểm cũng là để bù vào những chỗ không đủ, khiến cho ngũ quan gần hơn với tiêu chuẩn này.”

50 tam đình

* “Tam đình ngũ nhãn” là tỷ lệ tiêu chuẩn chung của khuôn mặt: chiều dài khuôn mặt được chia làm ba phần bằng nhau – từ chân tóc tới xương trán, từ xương trán tới dưới mũi và từ mũi tới cằm; chiều rộng khuôn mặt từ chân tóc bên trái tới chân tóc bên phải được chia làm năm phần bằng nhau và bằng chiều rộng của một mắt.

Bàng nhị nương như thể được mở ra cánh cửa bước vào một thế giới mới, hơi hé miệng ra ngạc nhiên nhìn Thẩm Thiều Quang, lại nhìn bức tranh rượu trên bàn, nghĩ ngợi một lát, gật mạnh đầu.

Thẩm Thiều Quang thấy nàng ta “trẻ nhỏ dễ dạy” thì lại càng nói nhiều hơn: “Hai năm trước lưu hành kiểu môi đậu đỏ, chỉ có chút xíu như vậy đặt trên khuôn mặt to thế này thì có đẹp không? Lại còn kiểu trán rộng nữa.” Nhắc tới trào lưu này, Thẩm Thiều Quang lại muốn nhổ nước bọt: “Cạo sạch tóc trước trán, làm cho trán rộng ra lại trống huơ trống hoác như vậy làm cái gì chứ? Để đánh xe ngựa à? Hay là định vẽ thêm nào là má lúm nào là hoa điền ở trên mặt nữa, chê sân không đủ rộng để tập luyện nên định mở thêm sân khác nữa?”

Bàng nhị nương phì cười, giữa cả đám trào lưu, thứ duy nhất mà nàng ta không bắt chước chính là kiểu “trán rộng” này. Thực sự không đẹp, nhưng mà thực sự rất phổ biến, còn lưu hành được lâu hơn các loại lông mày.

Hai người trò chuyện tới lúc trống canh gần điểm thì Bàng nhị nương mới đứng dậy ra về. Trước khi về Bàng nhị nương mới nhớ ra là hôm nay không đợi được Lâm thiếu doãn, nói chuyện vui quá nên quên mất chuyện này…

Thẩm Thiều Quang cười: “Hẹn mai gặp lại nhị nương.”

Quay vào quán cất số tiền mà tỳ nữ của Bàng nhị nương để lại vào trong rổ đựng tiền, Thẩm Thiều Quang nheo mắt cười, trong này chắc chắn phải tới một lạng bạc phí giảng bài, tri thức thật đúng là tiền bạc…

Ngày nào Bàng nhị nương cũng tới tìm Thẩm Thiều Quang, chạy suốt bảy tám ngày, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn đã tròn lên rồi thì mới chờ được Lâm thiếu doãn.

Lâm Yến lại làm thêm tới muộn, phạm lệnh cấm đi đêm trở về, thấy Thẩm Ký còn sáng đèn thì xuống xe, để đám tôi tớ về nhà trước, một mình hắn chậm rãi bước vào quán.

Vừa vào tới cửa đã nghe thấy Thẩm cô nương đang vừa cười vừa nói: “Trang điểm trên mặt cũng giống như làm văn, phải biết nặng biết nhẹ. Nếu mặt mày đã tốt sẵn thì hãy làm nổi bật mặt mày, nếu miệng xinh đẹp thì nhấn mạnh vào đôi môi, nếu chỗ nào trên mặt cũng muốn nổi bật thì cả khuôn mặt sẽ thành cái bảng màu…”

Phép làm văn, biết nặng biết nhẹ… Lâm Yến vòng qua bức bình phong thì nhìn thấy Thẩm cô nương và Bàng nhị nương ở trong góc.

Đối diện với ánh mắt bừng sáng của Bàng nhị nương, Lâm Yến rũ mắt xuống, khẽ gật đầu với nàng ta, đi tới góc đối diện.

Thẩm Thiều Quang quay đầu, nhị nương thời gian không phụ người có lòng, mất hai mươi mấy lạng bạc, cuối cùng cũng chờ được vị này.

Bàng nhị nương khẽ chạm vào cây thoa cài đầu hình hoa đào, kéo căng vạt áo, nhướng mày nhìn Thẩm Thiều Quang, dùng ánh mắt để hỏi xem nàng ta ăn mặc trang điểm thế này có ổn không?

Thẩm Thiều Quang gật đầu khẳng định, hôm nay Bàng nhị nương thật sự rất đẹp, trang điểm theo phong cách hoa đào trông rất xinh xắn, vạt áo hoa xòe ra, mang theo vẻ ngây thơ trong sáng của thiếu nữ, trông đẹp hơn nhiều bộ đồ rực rỡ trong lần gặp đầu tiên hồi năm ngoái. Nói ra thì Bàng nhị nương cũng rất có khiếu trong khoản ăn mặc và trang điểm.

“Lâm lang…” Bàng nhị nương cúi người hành lễ.

Thẩm Thiều Quang tránh vào bếp, lại kéo cả A Viên đang ngồi uống trà đi để tránh khỏi xấu hổ.

“Muộn thế này Lâm lang mới tới ăn cơm, đúng là công việc ở nha môn thật bận rộn.” Tiếng cười trong vắt của thiếu nữ.

“Làm hết phận sự chức trách mà thôi.” Giọng nam lạnh nhạt.

“Lâm lang đang bận chuẩn bị cho Tết Thượng Tị sao? Vậy Lâm lang cũng sẽ tới Khúc Giang chứ? Nghe nói Tết Thượng Tị năm nay tiến sĩ khoa vừa rồi sẽ tới Khúc Giang thám hoa, có thật vậy không?”

“Phải.” Nhưng không biết chữ “phải” này là trả lời câu hỏi nào trong ba câu hỏi trên.

“Nghe nói năm đó Lâm lang cũng từng là thám hoa lang, là thật sao?” Giọng nói đầy mong chờ khiến cho Thẩm Thiều Quang nghe xong cũng giật mình, tâm tư thiếu nữ thật là thơ ngây…

Nhưng mà người nghiêm túc như Lâm thiếu doãn đây mà cũng từng trải qua chuyện phong lưu thế sao? Nhưng ngẫm lại cũng phải, với tướng mạo tuấn tú của vị này thì được chọn làm thám hoa lang cũng chẳng phải chuyện khó hiểu. Ở thời này thám hoa còn chưa phải là cách gọi riêng cho người đứng thứ ba trong kỳ thi tiến sĩ mà chỉ là một chức vụ tạm thời, chọn một vị trẻ tuổi tuấn tú nhất trong số các tiến sĩ tân khoa đi thăm vườn hoa nổi tiếng, ngắt cành hoa tươi.

“Đã muộn rồi, cô nương nên về sớm đi.” Giọng nói lại càng lạnh nhạt hơn.

“Ta, ta chỉ muốn hỏi một chút…”

“Cô nương đi về đi.” Câu nói tiếp theo của Bàng nhị nương bị nghiêm túc cản lại.

Sao Bàng nhị nương có thể không hiểu ra cơ chứ, đôi mắt ngấn nước, nàng ta cắn cắn môi, giậm chân xoay người ra về.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Thẩm Thiều Quang mới bảo A Viên bưng trà ra.

Vừa rồi lúc Bàng nhị nương nói chuyện, Vu Tam đã cảm thấy Lâm thiếu doãn này thật là không nghiêm túc, đi trêu hoa ghẹo nguyệt, sau đó nghe hắn thẳng thừng từ chối thì lại cảm thấy hắn ý chí sắt đá, không biết thương hương tiếc ngọc. Vu Tam cau mày liếc Thẩm Thiều Quang, ngươi nhìn người cái kiểu gì thế hả? Chỉ biết nhìn mặt!

Thẩm Thiều Quang cầm thực đơn đi ra, cười hỏi Lâm Yến: “Hôm nay Lâm lang quân muốn ăn gì?”

Nghe cách gọi “Lâm lang quân” đàng hoàng đầy đủ này của Thẩm Thiều Quang, so sánh với cách gọi “Lâm lang” vừa rồi của cô nương Bàng gia, Lâm Yến nhếch môi: “Cô nương cứ tùy ý đưa lên là được.”

“Vậy được, lang quân chờ một chút!” Thẩm Thiều Quang cất quyển thực đơn, cười nói.

Nghe xong hai tiếng “lang quân” bỏ luôn cả họ này, giống như gọi tùy ý một người thực khách, miệng Lâm Yến lại càng mím sâu hơn.

Thẩm Thiều Quang quay trở lại phòng bếp, bảo Vu Tam làm cho Lâm Yến món trứng chiên hẹ non, thịt khô xào hành, lại thêm rau trộn, đậu phụ hấp, nàng thì tự đi băm rau thơm, trộn với thịt làm món thịt viên chụng nước thanh đạm. Hai người cùng nhau làm, chỉ mất một lúc đã xong, thêm một phần bánh muối tiêu hấp, bảo A Viên dùng khay bưng ra.

Một lát sau, đoán chừng hắn đã ăn xong, Thẩm Thiều Quang đi ra chào: “Lâm lang quân còn muốn gọi thêm gì nữa không?”

Lâm Yến dừng một chút, rũ mắt nói: “Rất ngon, rau rất non, thịt viên cũng rất thơm, đa tạ.”

“…” Á, xem ta nghe được cái gì này? Vị Lâm thiếu doãn này lại khen đồ ăn ngon cơ đấy! Vị tiên sinh này hôm nay bị cái gì kích động rồi?

“Lâm lang quân không cần khách khí.” Thẩm Thiều Quang cười giả lả.

Lâm Yến liếc nàng một cái, cúi đầu nhấc chén trà lên uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.