Mọi người từ sân bay về xong ăn một bữa no nê, Huyết Tâm xin về trước, Mạt Hồng cũng níu lại nhưng thôi, vì biết tính cô rồi nên cũng không thêm nhiều.
Mạt Hồng xoay qua thì bắt gặp Anh Túc, ả ta vui vẻ nói:
- Chị vào ăn chút trái cây.
Mạt Hồng lạnh lùng đáp lại:
- Cô không định về?
Anh Túc mỉm cười nói:
- Em ở lại chơi một chút.
Mạt Hồng nhíu mày, nói:
- Biến về cho khuất mắt tôi đi.
Cứ thích làm điệu bộ ngây thơ vô tội trước mặt tôi.
Anh Túc nghe vậy không chịu nổi mà tát vào má Mạt Hồng một cái thật đau nhưng ai ngờ không kém cạnh gì, Mạt Hồng cũng cho ả lại một cái tát làm ả ngã lăn ra sàn, rồi ngồi xuống bên cạnh ả, nâng cằm ả lên mà nói:
- Cô thì làm sao chơi lại tôi được.
Hửm? Ấy, tôi có món quà cho cô này, từ nay về sau, tôi sẽ quản lý gia tộc họ Hoa thay vì Huyết Tâm theo lời của bác Thế Nhật.
Ai dám trái lời tôi, tôi sẽ cho toàn mạng nơi suối vàng.
Mạt Hồng nói xong rồi cười nhếch một cái rồi bước qua người ả với dáng vẻ hiên ngang.
Còn Anh Túc nghe xong liền hét lên một tiếng rồi nói:
- Một đứa con nuôi...mà dám được đặc ân đó.
Haha haha, nực cười quá, thay đổi người chủ từ khi nào, sao không phải là mình? Đáng lẽ đó của mình, không thể...!không thể thế được.
Ả đứng dậy hậm hực đi vào phòng họp của các trưởng bối rồi trách mắng:
- Tại sao một đứa con nuôi lại làm chủ của cả gia tộc chứ hả? Tại saooo...tại sao người thay thế Huyết Tâm không phải con hay ai khác mà là Mạt Hồng...Con đâu có phải như Huyết Tâm mà không chịu nghe lời, làm theo những gì yêu cầu mà, tại sao khi nào không phải là con?
Một người chú mới lên tiếng:
- Có phải đích nữ đâu mà đòi làm thừa kế, Mạt Hồng mặc dù là con nuôi, nhưng theo tuổi cũng lớn hơn con, tương ứng với đích nữ hiện tại, Huyết Tâm con bé muốn tự do tự tại nên cũng phải chấp thuận.
Nghe hiểu không?
Anh Túc mới nói:
- Nhưng chị ta đang yêu kẻ mà gia tộc chúng ta sát hại đấy.
Thế Nhật quay qua bất ngờ nói:
- Cái gì? Không ngờ đã đến mức yêu đương với nhau rồi sao...!tôi phải trị Huyết Tâm mới được.
Chú kia
- Anh, cứ để xem vài ngày đã, nếu nó dẫn về thì chúng ta tính sau.
Thế Nhật nghe vậy cũng thấy hợp lý nên đành gật đầu, thật ra chú đó đang bảo vệ cho cháu gái, giúp được thì giúp.
Anh Túc nghe vậy mà tức điê lên mà chạy ra khỏi nhà.
Mấy anh chị em họ của ả ta nhìn vào mà nói ra nói vào:
- Chị ấy bị gì thế?
- Chắc vì quyền thừa kế thôi.
- Dù gì cũng đâu trao cho chúng ta.
Hừ.
...
Huyết Tâm về đến tiệm bánh, thấy Phương Tuấn đang loay hoay xếp bánh vào kệ nên rón rén đi tới bịt mắt anh lại rồi nũng nịu nói:
- Đoán xem ai đây?
Phương Tuấn liền bật cười rồi nhẹ nhàng hạ tay cô rồi quay qua hôn vào môi cô một cái mà nói:
- Bé yêu nhà ai.
Nay đón người nhà vui không?
Cô đáp lại:
- Cũng tạm thôi.
Đang trò chuyện tâm tình thì bị Thiên Thiên réo tên:
- Phương Tuấn, giúp tao cái này đi.
Quân Tử mới lon ton đi xuống rồi nhìn qua anh mà nói:
- Anh cứ sắp xếp, để em xuống phụ anh ấy cho.
Phương Tuấn gật đầu, rồi nhìn Huyết Tâm nói:
- Anh cũng tính thời gian rồi, tầm tuần nữa chúng ta gặp gia đình em.
Huyết Tâm ngơ ngác mà hỏi:
- Có quá nhanh không? Chúng ta tính ra chưa đầy hai tháng nữa.
Phương Tuấn cười nhẹ nói:
- Không sao.
Cuộc nói chuyện của hai người lại bị ngắt quãng, nhưng lần này là tin vui, Nguyệt Diệp bên bệnh viện báo tin là Hạ Phong tỉnh lại rồi, anh liền hấp tấp chạy vào thì thấy cảnh tượng mặn nồng khiếp của cặp đam mỹ.
- Bớt tình tứ đi, Hạ Phong tỉnh lại rồi.
Thiên Thiên nghe xong liền tháo tạp dề ra, cả bốn người đều nhanh chóng đến bệnh viện, Hạ Phong đang được Nguyệt Diệp đút cháo cho ăn, Thiên Thiên từ ngoài bước vào mà nói:
- Ngủ hơi nhiều rồi đấy nhé.
Hạ Phong chỉ mỉm cười rồi nhìn qua Phương Tuấn và Huyết Tâm mà nói:
- Nghe bảo bạn tôi biết chuyện không tốt rồi nhỉ?
Phương Tuấn đáp lại:
- Ừ, mày cũng hay lắm, biết mà giấu.
Hạ Phong cười nói:
- Tao chỉ điều tra giúp mày thôi, thấy mày điều tra có vẻ hời hợt quá.
Anh thở dài không nói gì, Hạ Phong lại nói tiếp:
- Huyết Tâm, tôi giao bạn tôi lại cho cô đấy.
Huyết Tâm mời cười hỏi:
- Tin tưởng tôi thế sao?
Hạ Phong gật đầu đáp lại:
- Đương nhiên.
Mà hiện tại cô vẫn là người thừa kế à?
Huyết Tâm nghe vậy lập tức lắc đầu, trả lời:
- Vị trí thừa kế đã được thay đổi rồi, tôi thấy như thế cũng tự do hơn.
Nguyệt Diệp thắc mắc hỏi:
- Giờ ai đảm nhiệm việc đó thế?
Huyết Tâm đáp:
- Hoa Mạt Hồng, cô ấy là con nuôi của gia tộc tôi, nhưng mà rất uy lực đấy.
Quân Tử mới xen vào nói:
- Một người con nuôi mà được thừa kế, chắc hẳn chị ấy rất tài giỏi luôn.
Huyết Tâm bật cười thành tiếng mà bảo:
- Giỏi hơn chị nhiều.
Quân Tử úng má nói:
- Không, em thấy chị giỏi nhất vũ trụ luôn.
Huyết Tâm lấy tay nhéo hai má dễ thương của Quân Tử rồi trêu chọc:
- Dễ thương thế này thì ai đó mê mẩn em là đúng rồi.
Thiên Thiên nhíu mày nhíu mặt lại rồi bảo:
- Này, đừng có chọc tôi chứ.
Hạ Phong tiếp lời:
- Cô ấy nói đúng mà.
Thiên Thiên quay qua với khuôn mặt nhăn nhó nói:
- Mày cũng vậy nữa á hả?
Hạ Phong nhướn đôi lông mày mà nói:
- Hỏi Phương Tuấn kìa.
Thiên Thiên nghe tên của anh xong thì cười trừ ra bảo:
- Nó sẽ cục cưng của nó thôi.
...
Nói chuyện vui vẻ tầm hơn ba mươi phút, Tuyết Hoa và Diệc Thần cũng đến thăm, sau đó Lệnh Xuân đến thăm và cuối cùng là Vũ Hữu đến thăm với một phần quà.
Bác sĩ cũng đi tới thăm khám và bảo hai ba ngày nữa sẽ được về nhà.
Mọi người vui mừng, sau bao ngày nằm ở bệnh viện thì Hạ Phong cũng được ra viện.
...
Hai ba ngày sau, Hạ Phong đã trở về lại tiệm bánh quen thuộc, mọi người cũng chuẩn bị sắp xếp lại thời gian để tập trung vào những vụ án sau này.
Đang lau bàn thì bên ngoài có một người con gái đến tiệm bánh, Nguyệt Diệp vui vẻ cúi chào:
- Chào quý khách.
Anh Túc với dáng vẻ hầm hồ bước đến một góc bàn, Nguyệt Diệp đưa menu ra rồi nói:
- Quý khách chọn món đi.
Anh Túc xem menu mà nói:
- Cho tôi hai chiếc bánh này, à gọi luôn Huyết Tâm giúp tôi.
Nguyệt Diệp có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu, xuống bếp tìm Huyết Tâm, kêu cô lên đó.
Một lát sau, Huyết Tâm cầm hai chiếc bánh lên và thấy Anh Túc...Cô cười hờ một tiếng rồi bảo:
- Bánh của em.
Ngọn gió nào đưa em họ tôi đến đây thế?
Anh Túc nói:
- Có vẻ không làm người thừa kế, cô rất tự do tự tại nhỉ?
Huyết Tâm ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Mới thay đổi từ ba bốn ngày trước thôi, không ngờ Mạt Hồng lại tuyên bố nhanh thế, làm em hoang mang lo lắng.
Anh Túc cười khinh nói:
- Sao lại là cô ta mà không phải là tôi?.