Tiệc Báo Thù

Chương 47




Tùy tùng nói, “Tôi nghĩ, bước tiếp theo, chúng ta phải coi Na Lan là trọng điểm.”

Người ấy cười nhạt. Xưa nay Na Lan luôn là trọng điểm của người ấy.

“… nhưng quả thật là không biết nên bắt tay vào từ đâu.” Gã tùy tùng tự thú nhận mình vẫn chưa đủ năng lực. Hoặc có lẽ đã học được cách xử sự, biết nên hành động thế nào nhưng vẫn nể mặt chủ nhân, để chủ nhân có cơ hội chỉ vẽ hướng dẫn.

Người ấy đương nhiên không trả lời thẳng, không ra lệnh ngay, chỉ hỏi lại, “Cậu nhận định thế nào về vụ cướp Tiêu Tương?”

“Rất kỳ lạ khó hiểu. Đới Hướng Dương tìm đến cái chết, xác tên cướp nhà nghề hiện ra, sau đó Lương Tiểu Đồng gặp sự cố ngã xuống sân chết, tay vẫn cầm kiếm… mọi chuyện đều rất khó giải thích.”

“Còn gì nữa không?” Người ấy biết tay tùy tùng chưa nói hết.

“Còn ạ! Người của ta nằm trong Sở Công an nói, sau khi Lương Tiểu Đồng chết, cha mẹ hắn nhất là bà mẹ, hóa rồ lên, cứ một mực nói cái chết của con trai có liên quan đến Na Lan, hình như trước đó Lương Tiểu Đồng tán tỉnh cô ta nhưng bị từ chối, hai bên thành ra thù oán. Tôi cho rằng nhận định như thế rất phi logic. Sở Công an có hỏi Na Lan, nhưng cô ta chứng minh được tối hôm đó mình không có mặt ở hiện trường, mà đang ăn cơm ở nhà một người đã quen trong vụ cướp. Đây cũng là một điểm đáng ngờ, mấy người may mắn sống sót dường như rất đùm bọc nhau, thường gặp gỡ trò chuyện thân mật, không rõ tại sao lại thế. Cảnh sát cũng đã điều tra những người sống sót này, họ đều không có mặt tại hiện trường ngã lầu của Lương Tiểu Đồng. Còn nữa: ông già đầu bếp đã hứa sẽ trở về Đại Kim Sa làm bỗng lại bỏ đi, chắc ra nước ngoài rồi, xem chừng là vội vã chạy trốn.”

Người ấy hờ hững nói, “Cậu có nghĩ những điều đáng ngờ, không thể giải thích mà cậu vừa kể lại có nguyên nhân rất đơn giản không, ví dụ đó chỉ là những chuyện được dựng ra, chuyện giời ơi đất hỡi?”

“Chủ nhân dạy cũng đúng, nhưng thực tình tôi không đoán nổi sự thật bên trong là thế nào, làm sao cả đám người cũng hùa vào bịa chuyện cho được?” Cách nghĩ của gã tùy tùng không đồng điệu với chủ nhân.

Người ấy mỉm cười, “Đi mà hỏi ai đó, còn hơn tự nghĩ nát óc mà không ra!”

Tùy tùng cau mày nghĩ ngợi, rồi sực hiểu, “Ý chủ nhân là, tìm ai đó trong đám người may mắn sống sót, bảo họ nói thật?”

“Chút việc cỏn con này, chúng ta đủ sức làm chứ?” Thấy tùy tùng nghiêm chỉnh gật đầu tự tin, người ấy mỉm cười, “Cậu ngày càng chín chắn biết kiểm soát bản thân đấy! Nói xem, kết quả cậu điều tra về cái chết của Lương Tiểu Đồng ra sao?” Chuyện Lương Tiểu Đồng hẹn Na Lan buổi tối đến chơi Thấm Hà, ngay tối hôm đó, người ấy đã nghe nói. Nếu Na Lan không nhanh chóng thoát khỏi Thấm Hà thì người ấy sẽ bí mật can thiệp, tức là Lương Tiểu Đồng suýt nữa bị khốn đốn. Vậy là cho đến chết hắn cũng không biết cái mạng còm của mình lẽ ra đã kết thúc sớm một ngày.

Về sau, khi Lương Tiểu Đồng chết thật, thì người ấy lập tức cảnh giác, cảm thấy cái chết của hắn rất có thể liên quan đến Na Lan.

Xem ra, không phải chỉ có mình Lâm Thục Tĩnh quy tội cho Na Lan.

Tùy tùng nói, “Lương Tiểu Đông xưa nay vẫn máu mê gái gú, nhưng hắn rất thận trọng, chưa từng xảy ra chuyện…”

Người ấy ngắt lời, “Nên nói vợ chồng Lương Quân rất thận trọng, luôn để mắt bảo vệ an toàn cho thằng con.”

“Vâng! Chủ nhân nói tuyệt đối đúng. Nhưng có một lần suýt nữa thành to chuyện. Mười năm về trước ở Hoài Du, Lương Tiểu Đồng và hai gã công tử lôi một con bé học sinh cấp III vào thuê phòng khách sạn, xảy ra chuyện gì trong đó không rõ nhưng con bé ấy rơi từ lầu cao xuống bỏ mạng. Công an huyện đã vào cuộc, sắp biến thành tin bom tấn, vợ chồng Lương Quân đã vận hết công lực để cứu vãn nên vụ đó mới không ầm ĩ. Về sau, cha con bé ấy chết, mẹ hóa điên, rất thê thảm. Rốt cuộc sự vụ chìm trong im lặng. Tuy nhiên, nếu truy tìm thêm, mọi việc hình như chưa kết thúc. Con bé có một người cậu chưa từng lập gia đình, ông ta rất quý nó. Điều kỳ lạ là gia đình vợ chồng người chị gái gặp thảm cảnh như thế nhưng ông ta không làm ầm lên. Tôi đoán, ông ta hoặc là kẻ quá ư nhu nhược, hoặc đang nung nấu một kế hoạch gì đó. Ông cậu ấy chính là bếp trưởng ở lầu chính Tiêu Tương, trước kia là bếp trưởng ở nhà hàng Đại Kim Sa, sau khi vụ án xảy ra, ông ta đã cao chạy xa bay.”

Người ấy lim dim mắt, hình như đang ngẫm nghĩ về câu chuyện. Rồi mở mắt ra, “Na Lan từng bảo: ở đời, ngẫu nhiên trùng hợp là không nhiều. Có lẽ câu chuyện này còn phức tạp hơn cậu và tôi tưởng tượng.”

“Người của chúng ta ở Sở Công an còn nói, Na Lan giao cho Ba Du Sinh mấy cuộn băng camera, hình như có liên quan đến vụ Lương Tiểu Đồng ở Hoài Du, một việc rất ít người biết. Tuy nhiên, xem động tĩnh của cảnh sát hình sự mấy hôm nay, có thể đoán ra ít nhiều!”

“Được! Nói tiếp đi!” Người ấy động viên.

“Gần đây cảnh sát hình sự đã lật lại một số vụ án ngày trước, ví dụ tình hình khách thuê phòng hôm đó ở khách sạn Hoài Du, tình hình đăng ký khách thuê phòng ở các khách sạn khác… Họ còn kín đáo gặp vợ chồng Lương Quân nói chuyện, chắc là các chi tiết liên quan đến vụ Lương Tiểu Đồng ngã lầu tử vong. Nghe nói họ tách riêng hai vợ chồng để ghi bút lục. Lâm Thục Tĩnh bị hỏi liền một tiếng đồng hồ, Lương Quân chỉ gần hai mươi phút là xong.” Gã tùy tùng nói.

Người ấy thầm nghĩ, có phải Lâm Thục Tĩnh là nghi phạm? Nhưng tìm chứng cứ xác đáng thì rất không dễ!

Người ấy nói như tự trả lời câu hỏi của mình. “Cảnh sát hình sự sẽ phải nhức đầu đây.”

Tùy tùng ngớ ra, nghĩ ngợi, rồi cũng hiểu ý chủ nhân, gã nói, “Đúng thế! Huống chi, một lãnh đạo từ Bắc Kinh tên là Kim Thạc đã đến, và chưa vội trở về ngay… Hình như ngày trước vợ chồng Lương Quân đã nhờ anh ta ‘chăm lo’ cho Lương Tiểu Đồng, chắc anh ta không ngờ sự việc lại diễn biến xấu đi nhanh như vậy, vừa đến đây thì Lương Tiểu Đồng đi đời nhà ma. Tôi đoán rằng anh ta là một quân cờ quan trọng, đến cuối cùng sẽ buộc phải xác định lấy một điển cân bằng. Vụ ngã lầu mười năm trước và vụ ngã lầu vừa xảy ra đều vây quanh gia đình họ Lương, nên hy sinh ai, nên giữ lại ai, thì phải vận dụng nhiều thủ đoạn và mưu thuật.”

Người ấy trả lời, “Cậu phân tích tốt lắm. Mạnh dạn tưởng tượng xem có thể xảy ra những chuyện gì?”

Tùy tùng khoái chí định nói luôn nhưng gã lập tức tự nhắc mình: không phải chủ nhân đang rỗi rãi muốn nghe mình suy đoán và thể hiện, mà chủ yếu muốn nghe mình nói xem bước tiếp theo là gì. Gã bèn nói, “Tôi có cảm giác, nếu đúng là đám con tin may mắn sống sót giở mánh gì đó, nếu họ đều có liên quan đến cái chết của Lương Tiểu Đồng hoặc ít ra là biết đôi điều, Lý Vạn Tường đã đi mất, thì tôi đoán sau đây bọn họ cũng sẽ lần lượt rời khỏi Giang Kinh. Như chủ nhân vừa nói, trước khi những người may mắn sống sót bỏ đi hết, chúng ta có thể tìm một trong số đó để hỏi, tất nhiên phải tìm cách để họ nói thật. Hỏi rõ rồi, chúng ta sẽ phán đoán xem đã đủ căn cứ để khống chế Na Lan chưa. Nếu đủ… thì liệu có khống chế nổi không? Có bắt cô ta làm theo ý chúng ta được không? Chỉ e không dễ, nhưng bằng những cách gián tiếp, may ra sẽ buộc cô ta phải nghe lời, chấp nhận giúp chúng ta tìm kho báu Bá Nhan và giải quyết đại sự hóc búa kia.” Gã tùy tùng bắt đầu phấn khích.

Người ấy tủm tỉm, “Chưa biết chừng, lại giúp cô ta giải quyết đại sự của bản thân: cái chết của người cha, và bí mật về cô ta.”

Xe người ấy dừng trước hội quán Thấm Hà bên hồ Chiêu Dương, hơi muộn một chút những vẫn trong khoảng thời gian uống trà buổi trưa.

Trong phòng, khách đã đến từ sớm, thấy người ấy bước vào, vị khách hơi ngạc nhiên nhưng lập tức nở nụ cười nửa miệng, chìa tay ra, “Tôi là Kim Thạc, còn…”

Tùy tùng biết ý lui ngay xuống, như thể đã nghe thấy điếu văn của Na Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.