Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 37




Trước cửa cung Mộ Dung Nghi cùng quan viên các loại hăng hái đứng dàn hàng ngang trong đội ngũ nghênh đón Mộ Dung Ngọc, Mộ Dung Vũ trở về. Nó đang cố tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Vũ của nó cùng Tứ ca cưỡi ngựa oai phong bước vào cổng cung nhưng cuối cùng chỉ thấy Tam ca Mộ Dung Ngọc cùng Tứ ca Đinh Hiên vẻ mặt nghiêm trọng đi đằng trước, phía sau họ là một chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh theo sau.

Sao thế này? Tiểu Vũ à?

Mộ Dung Nghi xông lên phía trước, chặn đầu xe, đem màn xe xốc lên.

Tiểu Vũ nằm bên trong, sắc mặt trắng bệch, môi không một chút huyết sắc, trước ngực là miếng băng vải tươm máu. Ngón tay Mộ Dung Nghi run run vươn tới, hơi thở yếu ớt của Tiểu Vũ run rẩy trên đầu ngón tay nó. Mộ Dung Nghi xoa nhẹ lên mặt cậu, nóng quá, hẳn là đang sốt cao.

“Nó…. Bị sao…” Mộ Dung Nghi quay đầu lại.

“Cửu đệ…. Thập đệ lúc đàn áp bạo loạn bị trúng tên….” Đinh Hiên xuống ngựa, nhẹ nhàng bắt lấy vai Mộ Dung Nghi, “Vốn muốn mang đệ ấy trở về sớm một chút, nhưng cơn bạo động khiến bọn ta không trở về yên ổn được….”

“Nó chỉ bị thương thôi, sẽ không sao hết mà đúng không?” Mộ Dung Nghi nắm lấy tay Đinh Hiên, run rẩy đến đáng thương.

“Đúng… Chúng ta có nhiều thái y mà….”

Mộ Dung Vũ được đưa về Ngọc Vinh điện, sau khi thái y khám và chữa bệnh xong thương thế rốt cục cũng ổn. Mộ Dung Nghi ngày đêm túc trực bên người cậu, vài ngày sau cậu tỉnh lại.

Mộ Dung Nghi ôm cậu, nở nụ cười đầu tiên trong suốt những ngày qua.

“Xin lỗi… Khiến huynh lo lắng rồi….” Tiểu Vũ vươn tay xoa gương mặt tiều tụy của Mộ Dung Nghi.

Mộ Dung Nghi rốt cục cũng nhẹ lòng, mối quan tâm hàng đầu của nó mỗi ngày chính là chăm sóc Tiểu Vũ.

Khi nó nghĩ rằng Tiểu Vũ sẽ rất mau khỏi bệnh, Tiểu Vũ bắt đầu sốt nhẹ liên tục, vết thương không thể nào khép miệng, thái y các đến rồi đi không biết bao nhiêu lần, nhưng không đưa ra được cách chữa. Tiểu Vũ từ từ cảm thấy ý thức mất đi sự minh mẫn, rất hay buồn ngủ, mỗi lần yên giấc liền mê man không dưới hai ngày. Uống không ít thuốc, ăn không ít thứ, nhưng cơ thể ấy ngày càng gầy rộc đi.

Mộ Dung Nghi mỗi ngày đều sống trong lo sợ, sợ rằng Tiểu Vũ trong giấc ngủ kia sẽ vĩnh viễn rời xa nó, nó đêm đêm sợ đến không dám nhắm mắt, bất kể là Đinh Hiên hay Tiểu Lam tử đến khuyên nó, nó cũng không chịu đi.

Ban đêm gió hơi lạnh, Mộ Dung Nghi ngồi trước giường Tiểu Vũ vô ý thiếp đi, đột ngột giật mình thức dậy thì chuyện đầu tiên nó làm là xem Tiểu Vũ có tỉnh chưa, đáng tiếc người vẫn nằm yên đấy không nhúc nhích. Nó thở dài, cúi đầu mới phát hiện một mảnh áo choàng trên vai mình, quay đầu lại:

“Lục… À không, Hoàng huynh.” Mộ Dung Nghi định khom người hành lễ, chưa bao giờ nó nghĩ rằng khuya thế này mà Mộ Dung Phi Dật còn đến thăm.

Mộ Dung Phi Dật ấn nó về chỗ cũ, nhìn Mộ Dung Vũ nằm trên giường, nói: “Nếu có thể được em lo lắng như vậy, có ngủ suốt đời trẫm cũng nguyện ý.”

Mộ Dung Nghi ngẩng đầu nhìn Lục ca tôn quý trước mắt mình, chưa bao giờ nó thấy qua nụ cười nào lại đắng cay đến thế. Phi Dật thoáng cái đã bước đi, Mộ Dung Nghi bỗng nhiên cảm nhận được một sự quyết tuyệt lạnh đến buốt xương.

Buổi sáng ngày hôm sau, Mộ Dung Nghi bị một cánh tay lay tỉnh, nhập nhèm mở mắt ra, liền nghe tiếng nói khàn khàn: “Cửu ca…. Đệ muốn uống nước….”

“Tiểu Vũ, ngươi tỉnh rồi!” Mộ Dung Nghi phấn khởi không thôi.

“Ừm…. Huynh chăm ta như thế, sao ta có thể không tỉnh chứ…” Tiểu Vũ cười yếu ớt. “Ngoài trời nắng đẹp quá, đệ muốn đi dạo thao trường…. Xem cánh đồng hoa vàng nữa…”

“Đệ muốn đi à? Chờ đệ khỏe một chút mình đi xem!”

“Không…. Bây giờ đi đi…. Không cho đệ đi, đệ không thèm uống thuốc…” Tiểu Vũ tự nhiên lại cố chấp đến lạ.

Mộ Dung Nghi hết cách, không biết làm gì hơn là chuẩn bị xe ngựa, mang Tiểu Vũ đến thao trường.

Hai người ngồi trong xe ngựa, trước mắt là một cánh đồng hoa vàng mênh mông, dập dềnh xao động dưới ánh dương rạng rỡ.

“Đẹp quá, Cửu ca.” Đầu Tiểu Vũ tựa vào vai Mộ Dung Nghi, ánh mắt lại như đã phiêu đến đường chân trời nối liền cánh đồng hoa vàng với thinh không xanh biếc.

“Ừm…” Mộ Dung Nghi gác cằm lên đầu Tiểu Vũ, cùng nó nhìn về phương xa.

“Thật là muốn thấy chúng biến thành cầu bông, bay bay khắp trời…” Tiểu Vũ mỉm cười.

“Được, đợi tới lúc đó chúng ta lại cùng đến xem.”

“Cửu ca, đệ hạnh phúc lắm….”

Mãi đến giữa trưa hai người vẫn còn tựa vào nhau, rất nhiều năm sau đó, Mộ Dung Nghi vẫn ước rằng phải chi thời gian đứng lại ngay khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mình tâm tình lúc nào cũng tràn đầy sự nhiệt huyết cùng người thiếu niên kia ngồi cạnh bên nhau, giản đơn mà ấm áp.

“Tiểu Vũ, trưa rồi, chúng ta về cung thôi.” Mộ Dung Nghi lay lay Tiểu Vũ nằm trong lòng, nhưng nó không có phản ứng.

“Tiểu Vũ, đừng nhõng nhẽo nữa, ngày mai mình lại đến nữa, được không?” Mộ Dung Nghi cọ cọ mặt Tiểu Vũ.

“Tiểu Vũ…” nó ôm siết Tiểu Vũ vào lòng, “Đừng bỏ huynh mà, được không?”

Nó nâng đầu Tiểu Vũ đặt tựa lên vai mình, nhưng sau đó, đầu của Tiểu Vũ trượt xuống, lại gác thêm một lần, vẫn trượt.

Ánh mặt trời vẫn dịu dàng ngời sáng, phác họa trên người Tiểu Vũ những dấu tích muôn màu, khóe môi cậu cong lên, tựa như vẫn còn mãi đắm chìm trong niềm hạnh phúc nho nhỏ ấy.

Mặt trời dần khuất núi, mãi đến khi tia hoàng hôn cuối cùng cũng ẩn vào chân mây.

Đinh Hiên đứng trước xe ngựa, nhìn Mộ Dung Nghi đang ôm lấy Tiểu Vũ.

“Cửu đệ…” Khi thấy ánh nhìn thẫn thờ của Mộ Dung Nghi, y nhắm mắt, thở dài khe khẽ.
Chạnh nhớ đến một bài thơ của Nam Cao, tên là “Trôi”

“Tôi thả con thuyền giấy

 con thuyền giấy trôi

tôi thả một bông hoa

bông hoa trôi

tôi thả một chiếc lá

chiếc lá trôi

tôi ôm em trong tay

em vẫn trôi “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.