Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 14




“Ferme la!"

"Hein? Espece de salaud, je vais te casser la gueule!"

"Moncul!"

“ Lạy Chúa, tụi mình bị đánh thức vì mấy tiếng chửi thề này sao?”

Jocelyn cáu kỉnh nói khi trở mình trên tấm nệm lông thú. “Lần này thì họ cãi nhau về cái gì thế?”

Vanessa đang đứng nơi cửa lều quan sát sự rối loạn bên ngoài, nhún vai. “Chị nghĩ Babette lại xúc phạm đến cách nấu ăn của ông ấy. Em biết Phillppe rất hay tự ái khi bị nói về tay nghề của mình như thế nào rồi đấy.”

“Cô ta thật sẽ không đập vỡ mặt ông ấy ra như vừa đe dọa, đúng không?”

“Cô ta có cầm cái chảo chiên của ông ấy, nhưng ông ấy cũng thế. Ngay bây giờ hai người họ đang giận dữ nhìn nhau trừng trừng.”

“Bảo cô ta thôi ngay đi, chị Vana. Em đã cảnh cáo cô ta không được cãi nhau với Philippe hết lần này đến lần khác rồi mà. Cô ta có biết chỗ nào để thuê người thay thế nếu ông ấy thôi việc chỉ bởi vì cô ta chứ? Người em phải thay thế chính là cô ta mới đúng. Rắc rối mà cô ta gây ra—”

“Em phải công nhận là cô ấy làm mọi thứ sinh động hẳn lên, và khiến đàn ông vui vẻ nữa, chị có thể bổ sung thêm. Còn em sao sáng này lại hay bực dọc thế?”

Jocelyn lờ đi câu hỏi đó. “Thì cứ bảo cô ta dừng ngay đi trước khi bữa sáng của em bị làm hỏng. Sao mấy cây đèn lại còn thắp vậy? Mà mấy giờ rồi nhỉ?”

Vanessa lại cười khúc khích. “Chị nghĩ là khoảng sáu giờ sáng. Ông Thunder dễ thương của em đã đánh thức cả trại dậy cách đây khoảng ba mươi phút rồi. Anh ta nói gì đó về chuyện chúng ta khởi hành đi ngay khi bình minh vừa ló, để không bỏ phí ánh nắng mặt trời.’”

“Bình minh! Anh ấy có bị điên không?” Jocelyn hét toáng lên.

“Chị dám cá là anh ấy chỉ muốn đi hết tốc lực để sớm kết thúc nghĩa vụ của mình. Với cái đà như này, chúng ta sẽ nhanh tới được Wyoming thôi.”

“ Em sẽ nói chuyện với anh ấy.”

“Vậy chúc em may mắn.”

“Chị thấy mắc cười về chuyện này lắm sao, hả Vana?”

“Chị đã cảnh báo em rồi, em yêu, đúng không? Anh chàng sẽ làm hết sức để chắc chắn em phải hối hận vì đã thuê anh ta. Anh ta dẫn đường đấy, thực sự. Hắn bẩm sinh ra là kẻ nô lệ đánh xe, con người hắn thế đấy.”

Sau đó, Vanessa rời đi để kiểm tra xem gã đầu bếp người Pháp có đánh nhau hay không. Nhưng lát sau cô ta trở lại cùng Jane, mang theo thau nước ấm và khăn sạch. Babette vắng mặt, rõ ràng là đã được cảnh báo về thái độ không hài lòng của Jocelyn, vì vậy Jane sắp đặt trang phục cho Jocelyn mặc trong ngày trước khi khởi hành.

Jocelyn vẫn còn nằm trong chăn, đấu tranh với sự bực dọc mà chẳng hề liên quan gì đến cuộc nói chuyện lúc nãy. Nàng cảm giác môi mình bị phồng lên và đau nhức, và chắc chắn khi nhìn vào gương sẽ thấy chúng đang sưng phồng. Làm sao nàng giấu được đây? Và nếu như Colt nhìn thấy, anh ta sẽ biết mình thực sự đã làm nàng đau. Rồi thì anh sẽ chẳng đời nào biết tại sao nàng đã không sa thải anh ngay lập tức. Và nàng biết nói gì với anh nếu anh yêu cầu lời giải thích đây? Hay nói sự thật, rằng nàng thiết tha muốn anh là người tình đầu tiên của mình, nàng có thể bỏ qua cách cư xử thô bạo tối qua?

“Thế nào? Anh ta sẽ đập ầm ầm lên lều, nếu em không ngồi dậy và sửa soạn rời đi vào giờ quy định của anh ta. Hay đó là thứ em định làm? Hay chị nên rời khỏi để hai người tự nhiên nhỉ?”

Vanessa rõ ràng chẳng có ý định giúp đỡ với thái độ mỉa mai sáng nay. Cô ta thích “châm thêm dầu vào lửa” khi chứng minh được rằng mình đúng, và Jocelyn nghĩ rằng cô ta cảm thấy việc phải dậy sớm là minh chứng cho việc Colt vẫn đang trả thù cái cách nàng trói chân anh.

“Nếu anh ấy đến gõ cửa, thì thật quá tệ,” Jocelyn càu nhàu. “Em sẽ không lên đường cho đến khi em khỏe và sẵn sàng.”

“Chuyện gì nữa đây? Chúng ta đang chuẩn bị cho trận cãi nhau đầu tiên với thằng cha đấy rồi sao? Có phải chị nghe đúng vậy không?”

“Chị Vana!”

“Thôi được rồi,” nữ Bá tước chịu thua khi đến ngồi xuống cuối tấm nệm lông thú của Jocelyn. “Chị đã nói ra ý mình rồi, chị nghĩ thế. Nhưng sao sáng nay em hay bực dọc quá vậy?”

Jocelyn thở dài. “Em ngủ không ngon.”

“Muốn nói về chuyện đó không?”

“Chẳng có gì đặc biệt đâu chị,” Jocelyn nói khi trở người qua, và rồi nàng chững lại khi nghe tiếng thở gấp của Vanessa khi cô ta thấy mặt nàng.

“Lạy Chúa tôi, chuyện đã xảy ra rồi! Lúc nào thế? Tại sao em không kể với chị? Cám ơn Chúa, em vẫn còn nguyên vẹn. Vậy thì, ít nhất chúng mình giờ có thể không cần sự giúp đỡ của tên côn đồ đó nữa.”

“Chẳng có chuyện gì xảy ra hết.”

“Vớ vẩn,” Vanessa khịch mũi. “Chị có thể nhìn là biết đôi môi được hôn tử tế là thế nào.”

“Anh ấy chỉ hôn thôi, và anh ấy hành động như thế để bị đuổi việc.”

“Vậy em có đuổi không? Không, tất nhiên là em không đuổi rồi, nếu không thì anh ta đâu có ở lại đây nữa chứ. Nhưng … vậy, ít nhất là em có chủ động không?”

“Chủ động?” Jocelyn thấy mắc cười. “Chị Vana à, anh ấy hôn em không phải vì anh ấy muốn vậy. Anh ấy đang cố gắng—”

“Đúng rồi, chị biết rồi. Để em sa thải anh ta. Nhưng có phải … đó là điều em mong đợi không?”

“Mong đợi? thì có. Còn ham muốn? thì không. Anh ấy làm thật thô bạo hết mức có thể, và em hy vọng cái môi đáng chết của anh ấy cũng đau như thế sáng nay!”

Vanessa chớp mắt khi nghe được câu trả lời nóng nảy đó. “Thôi nào, chị đoán chúng ta có thể xem là không có tiến triển gì hết,” cô ta thừa nhận, “Trừ phi, tất nhiên nếu em nghĩ anh ta có lẽ đã mất tự chủ và đó là lý do tại sao anh ta lại quá thô bạo như vậy.”

Tự chủ ư? Riêng giọng nói của anh thôi cũng chẳng bình tĩnh khi hỏi nàng có sẵn sàng đuổi việc anh không. Và bây giờ nàng nhớ lại, hơi thở anh cũng phần nào không đều. Và ngón tay anh nắm chặt lấy tóc nàng khi anh hôn xong, không phải trước đó. Có thể nào anh cảm thấy đam mê trong nụ hôn đó ngoài ý định? Trời ơi, nàng muốn nghĩ như vậy, nhưng nàng lại quá thiếu kinh nghiệm để chắc chắn về điều đó.

“Em không biết nữa, chị Vana, nhưng thật ra đâu quan trọng. Em lần nữa đã phá hỏng kế hoạch của anh ấy, vì thế có lẽ khi anh ấy đi ngủ sẽ liên tục chửi rủa em đến chết thôi, chứ không héo hon gầy mòn vì thèm khát đâu. Và đó là điều em nghĩ bây giờ.” Nàng nói thêm, tung chăn ngồi dậy, “Có lẽ sẽ khôn ngoan đừng đến gần anh ấy trong vài ngày. Lẽ ra em không nên chủ động đến gần anh ấy tối qua, biết rằng anh ấy vẫn chưa kịp nguôi giận. Em không quan tâm sẽ phạm sai lầm đó lần nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.