Ti Mệnh

Chương 51: Bức họa




Rừng mai mười dặm bên ngoài phủ Chiến Thần là Mạch Khê đặc biệt trồng cho thê tử mình-Tam Sinh. Hôm nay thời tiết khá đẹp, Tam Sinh ở trong sân nhà mình bày ra thư trác[1] nói muốn họa mai, ép Mạch Khê phải mài mực cho mình.

Tam Sinh không được trời phú cho tài vẽ tranh, mỗi lần đều khiến mình lem luốc giống như tờ giấy Tuyên Thành dưới tay. Chiếu theo nguyên tắc không để một mình mình trông khó coi, nàng càng ưa thích đem Mạch Khê cùng biến thành lem luốc. Vậy nên mỗi khi Tam Sinh muốn vẽ tranh, cả Trường Thắng thiên đều bị giới nghiêm, ngừa để bị người nhìn thấy hình ảnh…Bất nhã của Thần quân cùng phu nhân.

Cũng chẳng biết hôm nay đám vệ binh đang trực đi đâu lười biếng, lại chẳng có ai nghênh đón Ti Mệnh, vậy nên nàng nghênh ngang tiêu sái đi qua rừng mai mười dặm, vào trong sân.

Cũng lúc ấy, Tam Sinh đang vẽ đến thập phần thích thú. Thả cây bút xuống, nàng dùng bàn tay dính đầy chu sa vỗ “bộp bộp” lên tờ giấy Tuyên Thành, sau đó kiêu ngạo lắc lư đầu, quay sang hỏi Mạch Khê: “Chàng xem, sắc đỏ của mai này có đẹp không?”

Mạch Khê ung dung gật đầu khen: “Rất đẹp.”

Ti Mệnh ở xa xa trông thấy huyết thủ ấn này, khóe miệng co rút, thành thật nói: “Hệt như lệ quỷ đòi mạng.”

Mạch Khê và Tam Sinh nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Ti Mệnh, sắc mặt Mạch Khê trầm xuống, quay đầu quát: “Xích Vũ!” Một nam tử mặc y phục màu đỏ thình lình xuất hiện trong đình viện, Mạch Khê hỏi, “Hôm nay ai trực?” Trên mặt Mạch Khê bị vạch một vạch đen, một vạch đỏ, thoạt nhìn rất tếu, nhưng người quỳ dưới đất trả lời cũng không dám lộ ra nửa nụ cười.

Trong khi Mạch Khê giáo huấn thuộc hạ, Tam Sinh gập tờ giấy đen đỏ lẫn lộn ấy lại, không chút xấu hổ tiếp đón Ti Mệnh: “Ồ, cô tỉnh rồi sao?”

“Hôm qua mới tỉnh.” Ti Mệnh cũng không để ý đến viên tướng vì mình mà bị giáo huấn thê thảm, theo quan điểm của nàng, nàng là vô ý xông vào, không ai đi báo với chủ nhân, đúng thật là lỗi lầm của họ, nên phạt. Ánh mắt Ti Mệnh dừng lại trên bức họa “Hoa mai” của Tam Sinh, lắc đầu nói: “Chậc chậc, mới vừa rồi đúng là ta nhìn sai, bức họa này phải nói là cực kỳ, cực kỳ thê thảm.”

Tam Sinh cũng không thèm để ý, chỉ lẳng lặng lau chu sa trên tay vào y phục trắng tinh của Ti Mệnh: “Lâu rồi không gặp, miệng lưỡi cô vẫn bén nhọn như ngày nào.”

“Quá khen quá khen!”

“Đa tạ đa tạ.”

Ánh mắt hai người giao chiến một hồi, Tam Sinh bỗng khoát tay nói “Ta là người rộng lượng, không tính toán với cô. Chỉ là, cô nói ta vẽ không đẹp, hẳn cũng nên lấy tài phục người, xuất ra thực học cho tôi chiêm ngưỡng thử coi.”

Khóe môi Ti Mệnh khẽ cong lên, không chút khách khí cầm bút sửa lại bức họa thê thảm của Tam Sinh. Bản lĩnh vẽ tranh của Ti Mệnh trên Thiên giới cũng được xem là phi thường, nàng chỉ vung bút sửa đôi ba nét, cấu tứ bức họa lập tức có thay đổi.

Tam Sinh nhíu mày, chu miệng nói: “Ừ, cũng tàm tạm.”

Ti Mệnh không để ý đến nàng, tiếp tục vẽ. Chưa đầy một lát, bức họa đã hoàn toàn thay đổi. Mỗi một nét hỗn độn dưới tay nàng giống như đang sống, biến thành cỏ dại, đá sỏi, rừng cây, giống như bức họa đã hoàn hảo vẽ ra trong đầu, chỉ đợi đem nó họa ra dưới ngòi bút.

Tam Sinh nhìn cảnh tượng trong bức hình mỗi lúc một cụ thể, trong chốn đồng hoang, dưới một gốc cây to, làn gió nhẹ thổi lay động từng ngọn cây, dấu tay đỏ tươi phía trên ngọn cỏ dần dần bị mực nước làm loang, biến thành một vũng máu tươi, thoạt trông thực ghê người. Chợt nhớ tới bản mệnh cách “Long hồi thiên địa”, Tam Sinh hỏi: “Ti Mệnh, cô tỉnh rồi, có nhớ đươc Trường…”

“Tam Sinh.” Mạch Khê đang đứng trên bậc thềm, chuẩn bị vào điện đột nhiên gọi, “Mau vào trong rửa mặt đi.”

Ti Mệnh đang chuyên tâm vẽ tranh, không truy vấn xem rốt cuộc Tam Sinh muốn nói cái gì. Tam Sinh thấy dáng vẻ nghiêm túc ấy của nàng, môi khẽ mấp máy hai chữ “Trường Uyên”, sau đó vào điện.

Không biết vẽ bao lâu, Ti Mệnh cuối cùng cũng chịu hạ bút. Bình tĩnh xem lại bức tranh, thoáng chốc cảnh tượng quen thuộc trong đó khiến ngực nàng đau thắt lại. Đúng lúc ấy Mạch Khê và Tam Sinh đẩy cửa đi ra, nét mặt hai người không tốt mấy, giống như vừa rồi vào trong đã xảy ra tranh chấp.

Tam Sinh trầm mặc không nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn bức tranh Ti Mệnh mới vẽ xong, thần sắc có chút căm giận cùng bi thương. Mạch Khê thì nói: “Ngươi đến là để tiếp nhận công việc cùng Tam Sinh ?”

Chuyện giữa phu thê họ, Ti Mệnh không tiện hỏi đến, chỉ gật đầu đáp: “Còn phải nói lời cảm tạ, mấy người…Thị nữ Tam Sinh phái đến kia đem đình viện của ta quét tước rất sạch sẽ, ta cũng chẳng có gì hay tặng cho hai người, vừa hay vẽ được bức họa này, nếu không chê thì hai người nhận lấy đi.”

“Ta không cần.” Tam Sinh nói, “Đây là tự cô họa cho bản thân, chẳng có bất kỳ ai có tư cách có được nó.”

Ti Mệnh giật mình, lại nghe Mạch Khê trầm giọng nói: “Tam Sinh.”

Tam Sinh giận dữ nói: “Ta nghe được, có điếc đâu!” Rồi nàng quay sang Ti Mệnh nói tiếp: “Cô đi theo ta, ta đem hết mệnh cách trả lại cho cô. Công việc này quả thật chẳng phải để người làm, vừa ngược mình lại ngược người.”

Ti Mệnh gật đầu đồng ý, đáp: “Đau khổ và hạnh phúc có những ý nghĩa sâu sắc với cuộc đời một con người.”

Chức vị Ti Mệnh tinh quân này, việc phải làm vừa nhiều lại phức tạp, thẳng đến khi sao giăng đầy trời, đống sổ sách cuối cùng mới được thị vệ của phủ Chiến Thần mang về điện Khâm Thiên. Ti Mệnh nói tạm biệt với Tam Sinh sau đó đi ra cửa, lúc nhìn lại thì thấy Mạch Khê kéo tay Tam Sinh đang muốn nói gì đó lại, Tam Sinh hất tay hắn ra, thở phì phì nói: “Chàng tránh ra! Đêm nay ta muốn ngủ cùng thoại bản với kết cục ngọt ngào.”

Mạch Khê bất đắc dĩ thở dài: “Tam Sinh, nàng đang giận chó đánh mèo.”

Tam Sinh nhíu mi đáp: “Ta chính là giận chó đánh mèo đấy.” Nói xong, không chút lưu tình đem Mạch Khê nhốt ngoài cửa. Chiến Thần uy mãnh chỉ có thể đứng trước cửa, lắc đầu thở dài: “Tam Sinh, đêm lạnh lắm.”

Không muốn tiếp tục nghe nữa, Ti Mệnh xoay người rời đi, chậm rãi đi vào trong rừng mai mười dặm. Nàng nghĩ, có người cãi nhau cùng âu cũng là một loại hạnh phúc, thậm chí bản thân có cáu kỉnh cũng vẫn có người nuông chiều tính cách ấy, mà nàng có lẽ chẳng có được phúc phận kia.

Gió lạnh nổi lên, đúng như lời Mạch Khê, ban đêm thực lạnh. Hương mai càng thêm mê người, Ti Mệnh cảm thấy những vì sao như gần ngay trước mắt. Tùy ý bước đi, đến lúc phục hồi lại tinh thần, nhìn chung quanh đều là những gốc mai hồng giống nhau như đúc, nàng có chút ngẩn người, rốt cục cũng phát hiện chuyện bản thân lạc đường.

Thoáng cân nhắc một chút, mọi việc đều đã xong xuôi, trở về điện Khâm Thiên cũng chỉ có một mình nàng, không bằng tìm một nơi sạch sẽ quanh đây nghỉ lại, ngẫu nhiên cũng có một loại tư vị thật đặc biệt.

“Lấy trời làm chăn, đất như nhà, Ti Mệnh ta hôm nay tùy tiện phóng khoáng một phen.” Ti Mệnh nhướn mày cười, tùy ý nằm xuống, “Nơi này không tồi, Thần quân ta trưng dụng.”

Ti Mệnh nằm bãi mình thành hình chữ đại, ngơ ngác ngắm nhìn sao trời, độ cong bên môi dần biến mất không dấu tích. Ti Mệnh luôn độc lai độc vãng quen rồi, trước đây một mình một người như vậy nàng chẳng cảm thấy có gì không đúng, mà bây giờ mới chỉ một chút cô đơn đã khiến nàng khó có thể chịu được…

Trái tim như một hang động bị phá, khi không có người liền không ngừng nứt toác, mặc cho gió lạnh lùa vào.

Trống rỗng đến đáng sợ.

Nàng xoay người, bàn tay sơ ý khoát lên vật gì đó trên đất. Sờ ngang vuốt dọc, nàng cảm giác được đó có lẽ là một cuốn sách.

Ở nơi như thế này sao lại có thể có sách? Xem kích cỡ này có lẽ là cuốn mệnh bộ, chẳng lẽ Tam Sinh không cẩn thận để bị sót mất một quyển chưa chuyển đi?

Ti Mệnh ngồi dậy, tò mò gạt tầng cánh hoa phủ bên trên ra, nhấc nó lên. Vỗ vỗ bụi bặm trên bìa sách, nương theo ánh sao xem xét vật tình cờ nhặt được. Nhìn bìa sách màu lam bên trên không có lấy một chữ, trí tò mò của nàng càng sâu, vậy nên chầm chậm lật giở trang bìa trong ra[2]—

Long hồi thiên địa.

Nhìn bốn chữ lớn ấy, Ti Mệnh có chút giật mình, đó là bút tích của nàng. Nhưng là vì sao nàng không có chút ấn tượng nào về việc bản thân viết ra bốn chữ này? Nét chữ cứng cáp, rắn rỏi, giống như hàm chứa khát vọng cùng quyết tâm to lớn, cùng tâm cảnh ngày thường khi nàng viết mệnh cách khác nhau rất nhiều.

Đây là nàng viết khi nào, vì sao mà viết…Lại vì ai mà viết?

Ôm theo nghi vấn trong lòng, nàng tiếp tục giở qua trang bìa trong, nương theo ánh sao đầy trời bắt đầu đọc về một thế thương lương[3].

♥♥♥

Mạch Khê đứng ngoài cửa ước chừng cũng được một nén hương, Tam Sinh vẫn là mềm lòng mở cửa, nhưng nàng lại đứng chắn trước cửa không cho hắn vào như cũ. Mạch Khê không nhiều lời, chỉ chìa bàn tay ra, nói: “Nàng sờ xem, lạnh lắm.”

Tam Sinh thành thật bắt lấy tay Mạch Khê, lúc sờ vào quả nhiên là rất lạnh. Trong lòng nàng có chút rầu rĩ, tức giận đáp: “Chàng không biết đổi đến nơi nào ấm hơn đứng à.”

Mạch Khê chỉ cười đáp: “Bằng không nàng làm sao chịu để ta vào.”

Tam Sinh ủ tay hắn trong bàn tay mình, hai người cùng bước vào phòng. Trong lòng Tam Sinh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, ủ tay Mạch Khê một lúc, nàng đột nhiên nói: “Mạch Khê, chàng nói xem, nếu ngày nào đó ta đột nhiên quên chàng, chàng sẽ như thế nào?”

“Suy nghĩ miên man.” Mạch Khê không chút suy nghĩ liền đáp lời, “Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều chuyện của Ti Mệnh và thần long Trường Uyên kia. Hôm nay Thiên đế cố ý truyền tin cho ta, uy bức lợi dụ[4]…”

“Bây giờ hai ta mới chỉ biết có chút sự tình đã như vậy, nếu chàng không phải Chiến thần, chỉ sợ hai ta đã sớm bị hắn giết người diệt khẩu.” Tam Sinh khinh bỉ nói, “Lãnh đạo đáng xấu hổ.”

Mạch Khê lắc đầu đáp: “Sở dĩ Thiên đế cướp lấy trí nhớ Ti Mệnh cũng là có tính toán của hắn. Dù sao Ti Mệnh bây giờ đã không còn là một phàm nhân, tính ra nàng cùng Thiên đế làm bạn từ bé đến lớn với nhau, thần lực so với Thiên đế cũng chẳng kém là bao, sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao, tai họa tự nhiên cũng ập đến nhiều. Nếu lúc đó nàng ta thật sự nhớ ra cái gì, chắc chắn đã đi Vạn Thiên Chi Khư cứu Thần long kia, phạm phải luật trời, đó mới thực sự là hại nàng ta.”

“Nhưng…Nhưng mà nếu một ngày chàng vì cứu ta mà bị vây cấm, sau đó ta lại quên chàng, chờ một ngày ta nhớ ra, nhất định sẽ hối hận muốn bóp chết bản thân.”

“Nếu thật có ngày đó, nàng đừng nhớ đến ta.” Mạch Khê nói, “Tâm nguyện lớn nhất của ta lúc đó là nàng có thể sống tốt, chỉ cần nàng sống tốt, không cần tiếp tục nhớ đến ta, chỉ tăng thêm bi thương mà thôi. Trường Uyên…Có lẽ cũng nghĩ như vậy, cho nên mới cam tâm tình nguyện trở về Vạn Thiên Chi Khư.”

“Ti Mệnh bây giờ mà xem như sống tốt sao?” Tam Sinh nhíu mày đáp, “Chàng xem, bức họa hôm nay nàng ta vẽ…”

“Tam Sinh, như thế nào mới tính là sống tốt?”

Tam Sinh bị hỏi thì giật mình, như thế nào mới tính là sống tốt? Là không màng tính mệnh để cứu người mình yêu, hay là quên hết tất thảy thản nhiên ngao du bốn bể? Là bản thân cũng cùng bị cầm tù hoặc đi đày?

Bởi vì đây là vấn đề của người khác cho nên Tam Sinh không đáp được, nàng chỉ yếu ớt nói: “Nàng ấy chỉ muốn ở bên hắn mà thôi…” Còn chưa dứt lời, không biết là gợi lên chuyện cũ thương tâm gì, Tam Sinh nghẹn ngào rơi lệ.

Những giọt nước mắt tí tách rơi trên mu bàn tay Mạch Khê, cả người hắn cứng đờ, thoáng chốc sợ đến ngây người.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Tam Sinh liền ngưng khóc, giận dữ nói: “Chàng còn không biết ôm ta an ủi mấy tiếng!”

Mạch Khê cảm thấy đau đầu, day nhẹ trán: “Gần đây…Tâm tình nàng càng ngày càng khiến ta khó nắm bắt.”

“Vậy sao?” Tam Sinh hít hít mũi, không chút khách khí cầm lấy ống tay áo Mạch Khê lau hết nước mũi, “Ta nghĩ có lẽ là do có bầu rồi.”

“Ừm.” Mạch Khê gật đầu tán thành, bỗng hắn cả người chấn động, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Tam Sinh, “Mới rồi…Nàng nói gì ?”

“Có bầu a, chẳng lẽ ta chưa nói với chàng ?”

“…”

“A, ta quên béng mất.” Tam Sinh vỗ vỗ cái bụng nói, “Ta muốn con trai, nhưng chẳng biết con chúng ta là tảng đá hay con người nữa…”

[1] Thư trác: Bàn viết, bàn học.

[2] Trang bìa trong nguyên văn là phi hiệt nghĩa là trang bìa trong hay trang tên sách.

[3] Thương lương: thê lương, im lìm vắng vẻ.

[4] Uy bức lợi dụ: Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.