Thuyết Đường

Chương 25: Giữa ngày bắt gian dâm, Tần vương trước cung treo ngọc đới




Từ đấy bốn phương tạm yên giặc giã.

Đây nói trong hậu cung của Cao Tổ có hai phi; Trương phi và Doãn phi, là vợ Tùy Dạng Đế, xưa kia đã cưỡng ép Lý Uyên phải vào cung với mình, rồi cùng triều thần lập Lý Uyên làm vua. Ngày ấy bất đắc dĩ Lý Uyên phải nghe lời. Đến nay Cao Tổ phần sức yếu di, phần lo giặc giã can qua nên không nghĩ đến việc vào cung ân ái.

Hai phi vốn loài dương liễu, xanh tươi vì nước và khô héo lúc thiếu hoa xuân. Thấy Cao Tổ không vào để thỏa dục tình, hai phi sinh ra bồn chồn khó chịu.

Một hôm Trương phi than thở với Doãn phi :

- Chi em ta gây dựng cho Lý Uyên lên ngôi Hoàng đế vinh hiển vẻ vang, nay lại ra tuồng ghẻ lạnh, thực là vong ân bội nghĩa, Chẳng hay chị có phiền não hay không?

Đoàn phi cười nói :

- Trước kia ta buồn, chứ bây giờ vắng mận đã có đào rồi, mà những hai cơ, đêm ngày nồng mặn ái ân, tha hồ thỏa thích. Nếu em có cần dùng lắm thì chị xin nhường cho một!

Trương phi mừng đỏ hồng hai má :

- Đêm dài dằng dặc, nếu có một chàng quân tử kề bên, ai mà chẳng thích. Nhường cho em một còn nói gì hơn nữa. Vậy ai thế nhỉ?

Doãn phi nói :

- Nào phải ai xa. Chính là Thái tử Kiến Thành, Thái tử gặp ta ở vươn hoa, nắm giải xiêm ta mà xin một đêm ân ái. Ta đã cùng chàng dan díu mấy hôm. Thái tử hẹn rằng mai kia thiên hạ về tay sẽ lập ta làm chánh cung, vén mảnh quần hồng ngồi lên bách tính chẳng thích lắm sao!

Trương phi khúc khích thèm thuồng nói :

- Thế còn ai nữa nhỉ?

Doãn phi nói :

- Tề Nguyên Cát chứ ai. Hắn thấy Kiến Thành được hưởng thì vào ăn vòi, quấy quả. Hiện giờ đang ngủ ở long sàng. Chị hôm nay thấy mệt, em vào mà hưởng, kẻo phí mất gió mưa xuân.

Nói rồi, kéo đi.

Vào tới phòng, Doãn phi gãi vào bàn chân Nguyên Cát. Cát vung trở dậy thấy Trương phi lồng lộng như hoa bèn ôm choàng lấy :

- Mỹ nhân ơi, vui cùng ta một chút. Trương phi đang như bãi cát mong mưa, bèn ngả vào tay Cát. Rồi cùng nghiêng ngả bươm ong ở ngay đấy.

Cuộc hành lạc vừa xong thì Kiến Thành xồng xộc đi vào. Thấy Cát đang cười nói vơi hai phi liền nổi ghen tuốt kiếm toan giết Cát. Doãn phi vội nói rõ ý tình. Bốn người lai cùng nhau trông mặt cả cười, sai bầy tiệc ăn uống vui say, rồi lại cùng nhau gió trăng thỏa thích.

Cứ thế, đêm ngày hoan lạc, Cao Tổ không hề biết chi việc đó.

Đây nói Tần vương đi trận đã lâu ngày sực thấy nhớ chị ở cung, vội vào thăm. Sài Thiệu chẳng may mất đi rồi, Công chúa đang ngồi buồn bã, thấy em vào có ý vui. Chị em trò chuyện một lát, Tần vương lạy từ lui ra.

Đi qua cung Thái Hà, nghe rõ tiếng đàn ca ríu rít, hỏi cung nhân :

- Thánh thượng ngự giá đến chăng?

Chúng cung nhân ít lâu nay không ưa gì hai Thái tử loạn luân, cứ thực quỳ tâu :

- Đó là Ân vương và Tề vương đang say rượu!

Tần vương bước vào, thấy Kiến Thành ôm Doãn phi, Nguyên Cát ôm Trương phi đang mớm rượu cho nhau, xiêm y lơi lả. Vừa đùa nghịch vừa đàn hát.

Tần vương lắc đầu lùi lại đứng bên ngoài nghĩ thầm :

- “Phụ vương có ngờ đâu cảnh suy đồi bại hoại dường này. Ta làm ra chuyện thì thiên hạ chê cười. Chi bằng treo ngọc đới ở cửa cung cho chúng biết mà sửa lỗi”.

Nghĩ rồi tháo dây ngọc treo giữa cửa. Rồi quay ra.

Bốn ngươi gian dâm chán, tiễn nhau ra. Doãn phi va đầu vào dây ngọc, kêu lên Nguyên Cát cầm xem biết là của Thế Dân, thì cả sợ. Hai nàng ghé tai Thế tử cười mà rằng :

- Nó có y trừ ta, ta phải trừ nó trước. Xin cứ làm như thế.

Hai vương mùng lắm thản nhiên đi về.

Hôm sau, Cao Tổ ngự triều, Trương phi và Doãn phi ở trong cung bước ra quỳ khóc, ỏn ẻn nói rằng :

- Tối qua hai thần thiếp đang ngồi xem trăng, Thế Dân say rượu vào cưỡng ép thần thiếp làm điều bại luân, Thánh thượng xét cho, không thì thần thiếp xin một chết cho toàn trinh tiết.

Cao Tổ nói :

- Ái khanh cứ vào cung, ta sẽ xét.

Hai phi đi khỏi, Cao Tổ cho vời Thế Dân. Thế Dân quỳ lạy, Cao Tổ hỏi :

- Ngọc đới đâu, sao không đeo?

Tần vương tâu :

- Thần nhi vào hậu cung thăm vương tỷ, để ngọc đới trong ấy.

Cao Tổ quát võ sĩ lôi ra chém. Thúc Bảo cả sợ, cùng nháy bọn La Thành đứng dậy quỳ xin.

- Tội đó chưa lấy gì làm tin được. Xin hãy giam vào thiên lao, đợi có giặc giã đi đánh để lấy công cuộc tội.

Cao Tổ nghe theo. Kiến Thành khẽ ghé tai Cao Tổ nói :

- Thế Dân đã có ý tà dâm, tất mưu phản nghịch. Hắn có bao nhiêu người tâm phúc chung quanh, phụ vương chớ coi thường, Nguyên Cát cũng nói :

- Có cách tốt hơn là phụ vương sai các tướng đi trấn ải xa. Đề cả trong triều, e lâm sự trở tay không kịp.

Cao Tổ đang giận dữ nói :

- Chỉ để một mình Thúc Bào, còn mọi người cách chức đuổi hết đi là xong.

Thúc Bảo thở dài, đứng lên, xin về Sơn Đông tế tổ. Cao Tổ chuẩn tấu. Các tướng lui về, ai nấy sửa soạn hành lý để ra đi. La Thành định cùng Thúc Báo đi Sơn Đông, Giảo Kim cũng muốn đi với hai người.

Mậu Công lại ăn mặc lối đạo sĩ như xưa, vào ở nhà quan Binh bộ Thượng thư Lưu Văn Tĩnh.

Uất Trì Cung bảo gia nhân cứ phò bai phu nhân đi trước, còn mình thì vào thiên lao lạy Tần vương sẽ đi sau về quê nhà là huyên Ma Y.

Hai phu nhân căn dặn :

- Tướng quân nên giữ mình kẻo trong triều có kẻ muốn làm hại đấy.

Chờ vợ đi rồi, Uất Trì Cung ăn mặc như một kẻ tiều phu tay xách giỏ cơm ruợu đến gần cửa thiên lao, vẫy một tên lính gác ra bảo rằng :

- Ân vương sai ta đến nói nhỏ với ngươi một chuyện. Nếu ngươi làm xong thì có thưởng đây.

Đoạn giở ra gói bạc lớn.

Tên lính hoa cả mắt, kéo Uất Trì Cung vào gian nhà nhỏ, Cung nói :

- Ân vương bỏ ra một món tiền ngàn vạn thưởng cho ai có thể đánh thuốc độc cho Tần vương chết ông có dám làm không?

Tên lính nói :

Ông cứ đưa thuốc độc đây. Nhưng chỉ sợ...

Cung nói :

- Trăm sự có Ân vương ta che chở, sợ gì mà sợ! Còn thuốc độc thì ở trong cơm này.

Lính đáp :

- Nếu vây thì ta cùng vào!

Đến cửa ngục lính gác đẩy Cung vào rồi đóng cửa lạy lui ra dắt kỹ bạc vào trong áo.

Cung thấy Tần vương sầu thảm, bèn sụp lạy khẽ nói :

- Trăm lạy chúa công, hạ thần vào kính biệt chúa công đây.

Tần vương ôm lấy Uất Trì Cung mà khóc.

Uất Trì Cung thuật hết chuyện Cao Tổ đuổi hết mọi người. Tần vương giật mình nói :

- Trăm sự tại ta, nên các vương huynh bị đuổi. Ta biết làm thế nào mà báo đáp.

Rồi đem việc Ân, Tề gian dâm, mình treo ngọc đới ngoài cung kể rõ.

Uất Trì Cưng nghe xong, xiết bao căm giận hai Thái tử vô đạo ấy. Còn đang trò chuyện, bên ngoài có tiếng gọi :

- Đã xong chưa, đại ca ơi!

Bên trong, Cung đáp :

- Chưa xong.

Tên lính giục :

- Mau đi ra, kẻo Tề vương đang cầm kiếm vào kìa.

Cung nói :

- Nếu vây để ta ẩn vào xó tối. Tề vương không biết đâu mà ngại.

Tên lính nói :

- Phải nấp cẩn thận, kẻo đầu hai ta rơi đấy.

Cung nép ngay vào chỗ góc tường bên trong, nhìn qua khe cửa, thấy Tề vương đi với hai mươi tên bộ hạ đi vào. Tề vương nói :

- Tiểu đệ đến thăm vương huynh đây.

Tần vương cười nhạt :

- Cảm tạ vương đệ! Còn nghĩ đến ta đấy ư?

Tề vương gọi gia nhân lấy rượu và hoa quả bày ra. Tề vươg rót đầy chén rượu, đưa cho Tần vương nói :

- Ta cầu cho vương huynh cạn chén này để về nơi cực lạc.

Tần vương giật mình chưa chịu cầm chén thì Nguyên Cát quát :

- Quân bay đổ rượu vào mồm nó.

Đầu trâu mặt ngựa dạ ran. Trong xổ tối một ngươi to lớn nhảy vọt ra như con hùm xám. Chúng hoảng hồn hoảng vía. Cung nắm lấy Nguyên Cát đánh. Lũ đầu trâu sợ nép vào một chỗ. Nguyên Cát nhận ra Uất Trì Cung thì lạy van rối rít. Cung nói :

- Chúa công ta nghĩ tình anh em lấy lượng tha cho tội gian dâm của chúng mày. Sao không báo đáp lại còn toan đầu độc nữa?

Nói rồi đá một cái Nguyên Cát tung lên trời rồi rơi xuống nằm chết ngất đi. Cung quay lại đá Tề vương một cái cũng tung lên đập đầu vào vách nằm thẳng cẳng.

Chờ Nguyên Cát tỉnh, Trì Cung bắt viết một tờ cung khai tội lỗi, nhận hết việc định tâm đầu độc Thế Dân.

Nguyên Cát viết xong đưa cho Tần vương giữ.

- Sau nầy chúa công sẻ có dịp trình giấy này cho thánh hoàng ngự lãm. Bây giờ hạ thần xin đi sơn hậu.

Nói rồi nắm cô Nguyên Cát, Kiến Thành ra Uất Trì Cung cũng vừa ra đi một quảng thì thấy một lũ chạy đến hốt hoảng kêu :

- Thánh thượng biết việc tướng quân vào ngục đánh Tề vương, đang cho ba nghìn ngự lâm quân đi bắt. Tướng công mau theo lũ chúng tôi đi trốn chạy.

Cung hỏi :

- Ai bảo bây đến đây?

Chúng đáp :

- Tổng binh Trình Giảo Kim bảo đến.

Cung tin lời theo chúng, chạy chừng mười dặm, chúng đưa vào một khu rừng, trong có một ngôi nhà tranh. Chúng nói :

- Tướng quân hãy uống chén rượu, xơi tấm bánh, rồi tướng quân tôi ra.

Lúc ấy, Cung đang đói khát, liền cầm hồ rượu tu một hơi. Toan cầm bánh ăn, chưa kịp ăn đã thấy lao đảo ngã gục xuống.

Tức thì lũ đầu trâu kéo ồ ra trói lại. Một lúc lâu, Cung tỉnh dậy biết mắc mưu lũ Ân rương, và nhìn quanh thấy mình đã nằm trong sân một dinh phủ lớn. Nguyên Cát sai lột trần Cung trói vào gốc cây, rồi tự tay hắn hiệp lực với Kiến Thành ra sức đánh, Hai vương nhất định đòi tờ cung khai chúng đã viết ở thiên lao.

Cung chối rằng đánh mất rồi. Chúng sai lấy kìm cắt từng miếng thịt.

Cung kêu ầm ĩ, nhất định không nói là đã đưa cho Tần vương.

Chúng lại càng khảo đả, từng miếng thịt Cung rơi ra. Máu đỏ cả sân, đọng thành vũng lớn.

Đang khi ấy, gia nhân vào báo có quan binh bộ Lưu Văn Tĩnh vào ra mắt. Chúng vương mời vào. Luu Văn Tĩnh nói :

- Chúng tôi thấy hai vị phu nhân của Uất Trì Cung đến phủ cho xem tờ giấy thú nhận của hai chúa công. Hai vị phu nhân định mang vào triều trình Thánh thượng nhưng chúng tôi bảo không nên làm thế, Thánh thượng biết thì có hại cho tính mạng hai chúa công.

Chúng vương kinh hồn nói :

- Sao ông không lấy lại giấy đó dưa lại cho chúng ta?

Văn Tĩnh nói :

- Có tìm được Uất Trì Cung thì hai vị phu nhân mới chiu bỏ giấy ra bằng không thì nhất đinh dâng trình Thánh thượng.

Chúng vương nói :

- Chẳng giấu gì ông, hiện bây giờ Uất Trì Cung đang ở trong phủ tôi đây. Nếu chúng tôi lấy lại được cung khai, sẽ xin trả Uất Trì Cung.

Văn Tĩnh nói :

- Xin chúa công thả Uất Trì Cung ra rồi hạ thần xin nộp tờ giấy đó.

Chúng vội sai đưa Uất Trì Cung ra. Văn Tĩnh nhìn Cung máu chảy thịt nát mà lắc đầu khẽ thở dài lấy tờ cung khai ấy đưa ra trả rồi từ biệt ra về.

Nguyên do Từ Mậu Công bấm độn biết trước cả chuyện này, nên đã sai người vào thiên lao lấy tờ cung khai để cứu Uất Trì Cung. Rồi đó, Từ Mậu Công lại bầu rượu túi thơ đi ngao du các nơi một dạo, lại về ở với Lưu Văn Tĩnh.

Uất Trì Cung đến một cửa rừng thì gặp hai phu nhân. Vơ chồng kể lể, xiết bao đau đớn. Bạch phu nhân còn giữ mấy viên thuốc của Lý Tịnh cho ngày trước, hòa với rượu đưa chồng uống. Uống xong thịt liền lại ngay tức khắc.

Ba vợ chồng Uất Trì Cung về đến quê hương, cùng nhau yên phận.

Vợ chăn tằm dệt lụa, chồng thì cuốc đất làm vườn, trồng trọt kiếm ăn cho qua ngày tháng, không nghĩ gì đến quan lộc nữa.

Trong khi ấy Nguyên Cát, Kiến Thành vẫn cố lập mưu hại Thế Dân nhưng Từ Mậu Công biết trước đã có cách nhờ Lưu Văn Tĩnh ngăn trở mưu gian của chúng đến kỳ cùng. Chúng lại muốn hại Văn Tĩnh nhưng chưa có dịp.

Cái việc anh em Nguyên Cát mưu hại Thế Dân đã vang động cả dân gian và đến tai Lưu Hắc Thát ở Minh Châu.

Sau khi Đậu Kiến Đức bị Thúc Bảo đốt chết với chúng vương, trong nước không thể một ngày thiếu chúa, nên tôn Hắc Thát làm Hậu Hán vương. Nghe tin Tần vương bị giam ở ngục, bọn anh hùng kiện tướng thì bị Lý Uyên đuổi đi các ngả, trong triều thì anh em Nguyên Cát chuyên quyền. Dân Đường ta thán Quân sĩ trễ nải rong chơi không luyện tập, bờ cõi không ngăn giữ. Hắc Thát mừng lắm, cho là đã có cơ hội trả được thù xưa.

Sau đó cho Tô Định Phương là Nguyên soái, dẫn mười vạn binh đến đóng ở Thiểm Tây cách Tràng An trăm dặm.

Trước hết, Hắc Thát hạ lệnh cho Định Phương danh phá ải Ngư Lân. Tướng giữ Ngư Lân là Vương Cửu Long, Vương Cửu Hổ.

Cửu Hổ ra nghênh địch. Đánh nhau hai chục hiệp, Định Phương nghĩ ra một mẹo, thúc ngựa chạy về phương nam. Cửu Hổ rong cương đuổi. Định Phương né mình, rút một mũi liễu đao phóng lại, suốt bụng đến lưng, Cửu Hổ lăn xuống ngựa. Định Phương cắt lấy đầu.

Cửu Long khóc rống lên, vội dâng sớ về triều cáo cấp. Cao Tổ cả kinh.

Anh em Nguyên Cát, Kiến Thành sợ phụ vương lại sai Tần vương đi lập công như bao chuyến trước bèn cam đoan xin lĩnh quân đi bắt sống Lưu Hắc Thát. Nếu thua, xin chịu tội.

Cao Tổ cho đem mười vạn binh đi. Tề vương, Ân vương dẫn binh đến ải Ngư Lân, Cửu Long ra nghênh đón. Hôm sau Kiến Thành cùng Cửu Long ra trận. Hắc Thát thấy kiến Thành mặt mùi choắt cheo, con mắt gian tà có ý ghét sai Định Phương ra đánh. Bên này Kiến Thành sai Cửu Long ra đối địch. Mới chừng năm hiệp, Cửu Long đã trúng một thương nhào té ngay xuống ngựa. Hắc Thát xông lên đánh một roi trúng lưng Kiến Thành khiến hắn hộc náu mồm, ôm đầu ngựa chạy như ma đuổi.

Lưu Hắc Thát thừa thế vẫy quân chiến ải, giết quân Đường máu chảy thành sông. Đóng quân ba ngày Hắc Thát tiến đánh ải Tử Kim.

Anh em Nguyên Cất chạy dện Tử Kim, không còn hồn vía, tướng giữ ải này là em vợ Thượng thư Lưu Văn Tĩnh tên gọi la Mã Bá Lương, vốn nòi tửu sắc. Thấy anh em Nguyên Cát đến thì dâng rượu ngon dê béo và hai đào hát có nhan sắc là Hạo Nguyệt, Xuân Hoa. Kiến Thành được gái đẹp sướng mê tơi, nói :

- Mã Bá Lương tướng quân tốt quá! Chỉ có anh rể ngươi là hay hiềm khích với ta thôi Mã Bá I.ương nói :

- Đã thế sao chúa công không trừ cho hết nọc đi?

Kiến Thành nói :

- Ta vẫn muốn trừ, nhưng chưa có dịp đấy thôi!

Bá vương nói :

- Khó gì! Hạ thần sẽ tìm cách cho thiên tuế giết như giết một con sâu.

Đang cùng nhau chè rượu, ôm gái lên lòng, vểnh tai nghe đàn hát thì quân Lưu Hắc Thát đã chiêng trống đánh vang cả ngoài thành.

Hai vương bỏ trống hai tay rơi cả mỹ nhân xuống đất, chân cẳng run bần bật, tìm chỗ mà chui rúc. Bá Lương và mỹ nữ phì cười nói :

- Thiên tuế sắp lên ngôi thiên ử, cầm thiên bạ trong tay, giữ muôn binh dưới trướng sao lại sợ mấy thằng giặc nhãi mà đến nỗi chui xuống gầm bàn, đáy phản, e quân sĩ cười cho. Hiện giặc còn ở ngoài xa, ta cứ chè chén no say với các mỹ nương đây cho thích đã, rồi tiểu tướng chỉ xuất quân một trận là giặc tan ra cám hết!

Hai vương vừa mừng vừa thẹn, lại cùng gái đep chuốc chén hân hoan rồi dắt nhau lên giường ân ái cho tới sáng.

Hôm sau, Lưu Hắc Thát cho quân phá ải. Bá Lương tỉnh rượu cũng lại sợ run như hai vương hôm trước. Hai vương ngồi đứng không yên, nửa đêm lẻn được ra ngoài thành, bỏ cả quân chạy về Trường An cáo cấp Bá Lương cố chết giữ chặt thành lúc nào cũng run lập cập.

Đây nói Thúc Bảo, Giảo Kim và La Thành ở một sơn thôn. Thúc Bảo bi bệnh thổ huyết. Nằm trên giường bệnh, Thúc Bảo nghĩ đến Tần vương cực khổ ở thiên lao thì ứa nước mắt than :

- Chúa công ta bị lao tù cơ cực, kiếp này ta khó mà được gặp chúa công ta nữa!

La Thành nói :

- Để tiểu đệ giả làm người lái buôn vào thiên lao thăm chúa công.

Thúc Bảo cả mừng, ngồi nhỏm dậy viết thư, La Thành sửa soạn hành lý, giắt kỹ thư vào bọc, bái biệt ra đi ngay hôm đó. La Xuân đeo khăn gói theo hầu. Đến Tràng An, hai thầy trò vào nhà trọ đỉnh bụng ngày mai vào phủ Lưu Văn Tĩnh.

Ngờ dâu Kiến Thành, Nguyên Cát đi ngang qua trông thấy La Thành. Chúng mừng lắm nảy ngay ra cái ý định thì Chúng vào tâu Cao Tổ :

- Thần nhi đã đánh lui dọc Lưu Hắc Thát, giết luôn một trận năm tướng của giặc nhưng viện binh của Thát đến nhiêu quá, thật là tướng giỏi binh nhung nay muốn lui được giặc phải có một viên thượng tướng.

Cao Tổ hỏi :

- Trong triều còn ai giỏi mà sai đi nữa?

Kiến Thành nói :

- Có Việt Quốc công La Thành ở ngoài phạn điếm. Nay phụ vương cho hắn đeo ấn tiên phong thì giết được Hắc Thát dễ như chơi.

Cao Tổ sai đi triệu La Thành.

Ở ngoài phạn điếm La Thành vừa ngủ dây thì có thánh chỉ vời.

Không sao chối được La Thành vừa bước khỏi phạn điếm thì có quân đến đón.

La Thành sai La Xuân giả làm ăn mày lẻn vào thiên lao đút lót quân canh ngục thăm Tần vương. Còn mình thì lĩnh chỉ đem quân đi giết giặc. Đến ải Tử Kim Bá Lương sai quân đón vào thành. Hôm sau, Bá Lương truyền lệnh cho La Thành một trận phải bắt kỳ được Hắc Thát và Tô Định Phương, hễ không xong thì bị chém. La Thành cầm thương lên ngựa.

Bên kia, Hắc Thát cũng cầm đao phóng ngựa ra. Thấy La Thành Hắc Thát kinh ngạc, lấy lời dụ dỗ La Thành. Cả giận, La Thành múa thương đâm. Hắc Thát địch sao nổi La Thành, luống cuống, Tô Định Phương bắn ngầm một mũi tên, lúc đó La Thành suýt đâm trung cổ Hắc Thát không kịp gạt, mũi tên trúng đùi bên phải, La Thành vừa đuổi theo Hắc Thát vừa rút mũi tên bắn trúng cánh tay Định Phương. Toan phá ải nhưng vết thương đau quá, La Thành đành về dinh nghỉ.

Hai vương thấy không lấy được đầu giặc, nổi giận, sai võ sĩ lôi La Thành ra chém, Mã Bá Lương can :

- Xin để cho La Thành đuổi xong giặc rồi hãy giết cũng chưa muộn gì!

Hai vương tha tội chết, nhưng sai căng đánh bố chục roi trượng sắt.

Thảm thay, La Thành máu trộn thịt nát, vừa may La Xuân về kịp, cùng chủ về nhà riêng phục thuốc.

Bên kia Hắc Thát nghe tin ấy cả mừng :

- Hai thằng cẩu tặc có thượng tướng như voi hổ thế mà không biết trọng đãi. Tiếc thay, ta mà có tướng tài như vậy thì lo gì không phá nổi trăm thành. Nay La Thành đã bị đau, ta cố sức phá ải thế nào cũng thắng.

Lập tức, Lưu Hắc Thát đem tướng sĩ đánh phá ải quan, bắc thang mây, bắn đại pháo long trời lở đất.

Hai vương và Mã Bá Lương trèo lên cửa thành cố giữ ải. Cầm cự được ba ngày thì tình hình nguy ngập quá. Chúng...

(Thiếu 2 trang)

.... Rồi mắt vẫn mở trân trân nhìn lên trời, mặc cho muôn vàn mũi tên cắm khắp mình khắp ngựa như lông nhím.

Thế là trong giây lát La công tử đã về trời! Khi ấy La Thành mới hai mươi ba tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.