Thủy Chử Đại Thần

Chương 75: Nếu như thế này cũng không tính là yêu…




Buổi chiều khi Thẩm Dụ đến thăm hỏi thì nàng đang xem hai bản >, Thẩm Dụ ở bên cạnh án ngồi xuống, có ngục tốt mang lên rượu thịt, tình cảnh này, tương tự như hệt mười hai năm trước.

Đường Đại rót đầy ly của hai người, cùng hắn đối ẩm. Thẩm Dụ sắc mặt âm trầm: “Ngươi vì sao không đem chân tướng nói cho nó?”

Đường Đại cười lắc đầu: “Nếu như nó biết chân tướng, sẽ thế nào đây?” Nàng gắp một miếng bỏ vào trong chén hắn: “Vương Thượng khiến cho nó với ta, tất nhiên còn có Vương gia ngài đoạn tuyệt ra. Nếu nó biết ta với nó thật sự không có thù hận, tất sẽ sản sinh hiềm khích với Vương Thượng. Mà lúc này, Vương gia đã không bảo hộ được nó, tiểu dân cũng đã lâm vào cảnh tù tội, càng bảo hộ không được nó. Như vậy chi bằng để cho nó tin tưởng hai bản> này.”

Thẩm Dụ liền có chút ăn không vô: “Làm sao cho tới bây giờ cũng không thấy ngươi đối với bản Vương để tâm như vậy.”

Đường Đại cười lại vì hắn châm rượu: “Bởi vì nó là con tiểu dân, Vương gia thì không phải.”

Thẩm Dụ : “…”

Nàng lần thứ hai nâng ly kính hắn: “Vương gia, tiểu dân muốn cầu ngài một việc.”

Thẩm Dụ đem ly rượu uống cạn, lại một trận ho khan: “Quy tắc củ sao?”

Đường Đại sửng sốt một trận, mới nhớ tới, nhất thời cười không thể nín: “Khó có khi Vương gia còn có hứng thú, tiểu dân ắt phải phụng bồi.”

Thẩm Dụ vẫn nhìn nàng, thời gian tựa hồ như chưa thay đổi dung nhan của nàng, hắn còn có thể nhớ kỹ tiết trời cuối thu kia, trong Lan Nhược Tự qua kẽ hỡ giữa song cửa, phút kinh hồng khi thoang nhìn: “Nói đi.”

“Xin Vương gia bao gồm cả gia nhân ở Phù Vân tiểu trúc , vĩnh viễn không nói cho Quả Nhi thân thế của nó.”

Là rượu rất nồng, hai gò má của nàng vậy mà nổi lên hai rặng mây đỏ, Thẩm Dụ tiện tay đem ly rượu còn sót lại của nàng uống cạn: “Cho dù sau khi ngươi chết cũng không nói sao?”

“Không cần.” Nếu đã đúc thành sai lầm, đâm lao thì phải theo lao, cần gì khi kết cục đã định, lại muốn tìm cách tỉnh ngộ, ôm dao động đến hết đời?

“…Có thể.”

Hai người vẫn nói đến tận đêm, Thẩm Dụ mới tính rời đi, hắn đứng lên, cẩm y tố sắc như cũ: “Không muốn nỗ lực cầu bản Vương một lần sao? Không chừng sẽ có chuyển cơ.”

“Chỉ xin Vương gia nhớ kỹ ước hẹn hôm nay, tiểu dân … không dám lại phiền Vương gia.”

Thẩm Dụ nhẹ giọng thở dài, khi xoay người thì hắn đột nhiên mở miệng: “Đại tử, từ đầu tới cuối, ngươi có yêu bản Vương không?”

Dù cho chỉ là mảy may, ngươi có yêu không?

Có thể là hắn hỏi thực sự rất nghiêm túc, Đường Đại cũng sợ run một lát mới thấp giọng nói: “Từ đầu tới cuối, Vương gia có yêu tiểu dân không?”

Dù cho chỉ là mảy may, ngươi có yêu ta không?

Thẩm Dụ lại bắt đầu ho khan, hắn có chút chán ghét thân thể hiện tại.

Có yêu không?

E rằng không có đâu. Cho nên kỳ thực chúng ta ai cũng không có yêu ai, đúng không?

Ai cũng không có yêu, vì vậy cũng không cần khổ sở, đúng không?

Hắn xoay người muốn ra cửa, Đường Đại cười mỉa mai: “Vương gia không phải nói quy tắc cũ sao? Nếu hôm nay không lấy, tiểu dân e rằng thời gian không còn nhiều.”

Trước khi ra khỏi cửa lao Thẩm Dụ nghe vậy, nhưng vẫn cúi người đi ra ngoài: “Thiếu đi, nếu thời gian không còn nhiều, bản Vương… cũng không ngại hoãn tới kiếp sau.” (Biến, ông đây không cần.)

Kiếp sau… hắn đối với nàng hứa hẹn kiếp sau, hắn quay đầu nhìn nàng, tóc mai kia mơ hồ hiện ra tóc bạc: “Nếu có kiếp sau, bản Vương cũng muốn thuần thuần khiết khiết yêu đương một hồi, không cần để ý tới hoàng thành, không có Trường An, tựa như những nhân vật chính trong mỗi bộ tiểu thuyết của ngươi.”

Hắn xoay người rời đi, Đường Đại lại đứng trong lao nhìn bóng lưng hắn, nàng đột nhiên gọi hắn lại, ngữ thanh châm biếm: “Vương gia, thật ra ngươi vĩnh viễn không có khả năng trở thành nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, cho dù xuyên suốt toàn văn, tác giả cho xuất hiện từ văn án cho tới chương kết, ngươi cuối cùng chỉ là một cái nam phụ. Cho nên Vương gia không cần bi thương, nếu kết cục câu chuyện này chọc giận ngươi không hài lòng… coi như là câu chuyện chưa xong vẫn còn tiếp, mà nữ chính chưa đi, vả lại còn quên đi kết cục này.”

Thẩm Dụ bước chân đình trệ, không có quay đầu lại, Đường Đại đột nhiên không muốn có ai đến đây thăm hỏi nàng nữa.

Tất cả người đến đây thăm hỏi, cuối cùng đều lưu cho nàng một bóng lưng dần dần rời xa.

Thế nhưng ở trong tiểu thuyết, đêm trước khi vai chính lâm chung, luôn có rất nhiều bạn cũ đến thăm, như là tưởng nhớ lại cả cuộc đời này.

Cho nên Đường Đại cũng biết, một đêm này sợ là không được an ổn.

Lúc canh hai Hình Viễn đi vào, nơi này là nhà lao hình bộ, lần này bắt được mấy trăm tay viết, lúc giờ đây trông coi không thể chu đáo.

Hình Viễn theo Thẩm Dụ quản lý hình bộ nhiều năm, khóa sắt trong lao hắn quá quen thuộc, cho nên khi hắn mở cửa lao không tốn nhiều sức: “Theo ta đi!”

Hắn nói với Đường Đại như thế.

Đường Đại đột nhiên lý giải được Hà Hinh, nếu như là 10 năm trước, nếu như thời gian lùi lại 10 năm…

Thế nhưng Đường Đại sau 10 năm, khi tác giả nguyện ý mở bàn tay vàng thả nàng đi, nàng lại không dám liều lĩnh: “Hình Viễn, ngươi đi nhanh đi.”

Hình Viễn đứng trước cửa lao giơ tay đến, lần thứ hai lặp lại: “Theo ta đi.”

Đường Đại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Thẩm Hi cũng sắp tới, ngươi không đi sẽ chậm.”

Hình Viễn kiên quyết như trước: “Theo ta đi, ta cùng ngươi lưu lạc thiên nhai.”

Đường Đại ngẩn đầu nhìn hắn, khóe môi nàng nhợt nhạt mang theo ý cười: “Hình Viễn, nếu một ngày nào đó Thẩm Dụ lệnh cho ngươi mang ta quay về, ngươi sẽ mang ta quay về bên người hắn sao?”

Hình Viễn do dự chỉ chốc lát, không có đáp lại. Hắn đối với nàng không phải là yêu, càng nhiều hơn là một loại bồi thường. Thế nhưn hắn đối với Thẩm Dụ là trung thành, ngoại trừ Đường Quả Nhi, không gì khác có thể dao động. Tay của Hình Viễn dừng trước mặt Đường Đại, Đường Đại mỉm cười nhìn hắn, trong mắt của nàng ngưng kết sự uể oải của lữ nhân tha hương nhiều lần trải qua phong trần không tìm thấy đường về. Nàng chậm rãi nhìn xung quanh đại lao ẩm ướt, chống lại vô số ánh mắt. Nàng không thể đi, nếu như nàng rời đi, Thẩm Hi sẽ thẹn quá thành giận, Công Khai Đình tay viết thừa lại không dưới mấy người. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi không phải là người có thể bầu bạn với ta nơi thiên nhai, ta vẫn là không đợi được hắn.”

Không biết là tiếng bước chân của ai bắt đầu đến gần, phạm nhân xung quanh nghe âm hưởng, hô hào kêu oan. Đường Đại bên môi vẫn mỉm cười: “Hình Viễn, nếu ngươi không đi, nhất định sẽ lên lụy Thẩm Dụ.” Bàn tay Hình Viễn đưa ra nắm lại thành quyền đã chậm rãi thu hồi, hắn biết người đến là ai, không thể còn do dự , coay người nhảy lên xà nhà, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Chỉ trong chốc lát, Đường Đại liền thấy Thẩm Hi, 16 tuổi hắn đã cao rất nhiều, khuôn mặt cũng trút bỏ vẻ non nớt trước đây, cử chỉ pha thêm vài phần xu thế áp bách không giận mà uy nghiêm.

Có lính canh định mở cửa lao, hắn phất tay ngăn lại. Hai người cách chấn song nhìn nhau một trận, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Buổi trưa ngày mai, trẫm sẽ lệnh cho hoàng thúc tự mình đốc hình.” Trong thanh âm hắn có khoái ý không hiểu được: “Hắn giám sát hình bộ nhiều năm, việc này chắc chắn am hiểu.”

Đường Đại đối với thứ này không hề để ý, nàng thậm chí một lần nữa ngồi trước án, chuẩn bị bổ sung thêm >, Thẩm Hi cảm thấy không thú vị, hắn còn nhớ rõ mấy năm nay, hoàng thúc của hắn ở Đại Huỳnh lấy thúng úp voi, ngay cả người phụ nữ liên quan trước mắt này cũng cao quý một thời, mà hắn, giống như một con rối co đầu rút cổ trong hoàng thành, bị mọi người xem như một trò cười.

Hắn hận Thẩm Dụ, hận hắn giả nhân giả nghĩa, so với việc hắn soán vị đoạt quyền càng hận. 16 tuổi hắn còn giấu lời không được, cho nên hắn nói với Đường Đại: “Trẫm thắng.”

Đường Đại cúi người bên án, hồi lâu mới mỉm cười nhìn hắn: “Ngươi có yêu Vũ Đàm không?”

Sự nghiêm nghị trong mắt Thẩm Hi ngưng lại, từ từ mới khôi phục lại nụ cười nhạt: “Trẫm chưa từng yêu nàng, trẫm có hậu cung giai lệ ba ngàn, thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ.”

Thế nhưng đó là thê tử đầu tiên của hắn, mặc kệ là giả tạo hay là thật tâm, hắn đã cùng nàng làm một đôi phu thê ân ái hơn tám trăm ngày đêm.

Đường Đại không biết có đúng hay không trong máu hoàng tộc đều chứa đựng sự quật cường cao ngạo này, nhưng mà Thẩm Hi trước mắt, cùng Thẩm Dụ, Thẩm Triếp đều giống hệt nhau.

Ra oai xong, Thẩm Hi lại không cảm thấy khoái trá. Hắn xoay người muốn chạy, Đường Đại nhẹ giọng gọi hắn lại: “Kỳ thực, người thua là ngươi Thẩm Hi.” Hắn dừng lại bước chân, tiếng người nói phía sau rất trầm, không sợ hãi không gợn sóng: “Hắn thành công đem ngươi biến thành hình dạng hắn mong muốn.”

Hắn quay đầu đi, trong lao ngục âm u không che lấp được một thân minh hoàng. Ngọn nến trên án của Đường Đại đã cháy hơn nửa, nàng ngẩng đầu hướng về phía hắn mỉm cười, hình dáng nụ cười ấy thật nhu hòa, tựa như nàng đối với Đường Thế An: “Thật ra trên đời này đáng thương nhất là những đế vương như các ngươi, đến cuối cùng ngồi cao trên minh đường, mà bên gối, trong lòng, cái gì cũng không còn.”

Trong mắt Thẩm Hi vậy mà ngấn lệ, hắn còn quá nhỏ, có vài thứ còn không thể hoàn toàn ẩn dấu. Hắn xác thực có giai lệ ba ngàn, nhưng ba ngàn người đẹp, trang son điểm phấn đó không có thấy ai như người ban đầu kia.

Đường Đại lại cúi đầu chấm mực, màu sắc mực này so với thứ trước kia nàng vẫn dùng không giống nhau, nàng cau mày, tự như bất mãn với màu sắc này, thanh âm cũng hờ hững: “Tuy nhiên may là ngươi còn có một em trai, bằng không trong hoàng cung Đại Huỳnh này thật sự rất tịch mịch.”

Thanh âm đó thật sự rất thấp, nhưng trong hình bộ đại lao, suốt năm yên tĩnh giống nhau, làm cho Thẩm Hi nghe rõ nguyên câu. Hắn nhíu đôi lông mày rậm rạp truy vấn: “Thế An thật sự là em ta sao? Nếu là thật, ngươi làm sao có khả năng đem nó nuôi lớn?”

Đối với việc này Đường Đại cũng vẻ mặt dao động: “Lúc đó tiểu dân làm sao biết nó lớn lên sẽ ngỗ nghịch bất hiếu như vậy?” Nói xong nàng lại cao hứng: “Vương Thượng, nhìn xem tiểu dân tốt xấu gì cũng có chút ân dưỡng dục với huynh đệ người, người có thể giơ cao đánh khẽ không…”

Thẩm Hi nhăn mặt muốn chạy: “Trẫm không có khả năng buông tha ngươi.”

“Tiểu dân cũng không muốn lại cầu mạng sống, chỉ là Vương Thượng, tiểu dân trời sinh có tính sợ đau, cái chết cháy này thật sự rất tàn nhẫn, Vương Thượng xưa nay là người khoan hồng, xin Vương Thượng cho tiểu dân đổi kiểu chết thống khoái một chút, coi như là hồi báo lại cho chút điểm ân tình của tiểu dân đối với tiểu Vương gia đi.”

“Hừ!” Thẩm Hi cuối cùng cũng nhanh rời đi, Đường Đại cũng không đứng dậy, nàng hôm nay đã xem qua bối cảnh của vài người, không cần vì một người này mà xuất ra.

Ngày hôm sau, Vương Thượng Thẩm Hi đem những tác giả phản động diễm tình bắt được đa số sửa án lưu vong, riêng Đại Sắc Yên Thanh cầm đầu với hơn mười thứ trọng tội quyết định chôn sống.

Đường Đại lần đầu tiên bị dạo phố thị chúng, bách tính thành Trường An vây xem. Nàng đứng trên xe chở tù, có người nói vợ của quan binh áp giải lần này cũng là đọc giả của nàng, nên dây xích này cũng không cột chặt lắm, nàng còn có thể thoải mái mà đứng.

Mọi người xung quanh chỉ trỏ, ánh mắt Đường Đại tự do trong đám người, lúc đó nàng thật ra không có trở ngại gì, chỉ là cảm thấy quan phủ này thật sự không có đầu óc kinh doanh, nếu như nói mỗi lần xử tử tội phạm quan trọng đều thu vé vào cửa, thứ nhất có thể giải quyết vấn đề giao thông bế tắc ở Trường An, thứ hai kiếm được một khoản không nhỏ, cớ sao mà không làm!?

Xung quanh có người cao giọng gọi Sắc Đại, Đường Đại quay đầu, không thấy ai gọi nàng, chỉ thấy chỗ rẽ ở phố Tây Nam, Đường Quả Nhi xa khỏi đoàn người, đứng dưới mái hiên kiểu cũ. Cự ly ấy thực sự rất xa, xa đến nỗi nó không tin Đường Đại có khả năng nhận ra nó, xa đến nỗi chỉ có Đường Đại mới có khả năng nhận ra nó.

Đường Đại rất nhanh thu hồi ánh mắt, lại cảm thán rất nhiều phim truyền hình cổ trang đều là gạt người, cho dù là dạo phố thị chúng, cũng không tất sẽ có dân chúng ném cà chua, rau cải, cùng trứng gà.

Chẵng lẽ những đạo cụ này trên mạng Tấn Giang, Hồng Tụ, Khởi Điểm sẽ bị thu phí?

Không thì sao bọn họ lại keo kiệt như vậy?

Xe chở tù đi thật chậm, thế cho nên Đường Đại phát hiện ra nhiều bạn cũ trong đoàn người, nàng nhìn thấy Thụy Từ, sau đó lại thấy Bồ Lưu Tiên, hắn đứng lặng trong đám người ở đầu đường, khi bốn mắt nhìn nhau thì Đường Đại muốn phất tay với hắn, thế nhưng tay thật sự là phất không được, liền chỉ có thể hướng về phía hắn nói: “Thiếp rơi xuống biển sâu, tìm không thấy bờ. Lang quân nghĩa khí can vân, nhất định có thể bạt sinh cứu khổ. Nếu đồng ý xin mang hủ cốt của thiếp, quy tán an trạch, khác nào tái tạo.”

Đoàn người tiếng động rất ồn ào, Đường Đại lường trước hắn sẽ nghe không rõ, nàng chỉ mong muốn hắn đừng trách nàng. Nếu trên đời này nguyên bản không có Ninh Thái Thần, như vậy Đường Đại có đúng là Nhiếp Tiểu Thiến hay không, cần gì phải chú ý đâu?

Đến pháp trường thì đã gần đến buổi trưa, trọng phạm liên quan từ trong xe tù bị giải đi ra, đều bị trói ngược hai tay xếp hàng chỉnh tề trước hố chôn đã đào sẵn. Thọ vương Thẩm Dụ làm quan đốc hình, tự nhiên cũng đã tới hiện trường.

Thời gian chưa quá một giây, sau giờ ngọ ngày hè, ánh mặt trời hừng hực chiếu xuống từ trên cao. Một thân Đường Đại mồ hôi, áo tù màu trắng sít sao dán ở trên người.

Thẩm Hi vẫn chú ý biểu tình của Thẩm Dụ, cho đến giờ Ngọ một khắc, hắn đứng dậy, rót một chén rượu, chậm rãi đi đến trước mặt Đường Đại. Ánh mặt trời vàng rực làm hoa mắt, Đường Đại nhìn không rõ mặt mày của hắn, chỉ từ tay hắn nhận lấy chén rượu kia.

Rượu mạnh vào cổ họng, thân thề giống như thiêu đốt, nàng lại quật cường uống cạn.

Thẩm Dụ ném cái chén đó đi, thay nàng vén sợi tóc vương trên cái trán đầy mồ hôi, hắn nỗ lực làm cho thanh âm có thể khiến cho mọi người nghe rõ: “Sau này muốn chôn ở nơi nào?”

Thanh âm của hắn như trước bình thường, duy trong ánh mắt mang theo một tia cầu xin, Đường Đại biết hắn muốn nhận liệm thi cốt của nàng, khí trời nóng bức, khuôn mặt nàng phơi nắng thời gian dài nổi lên ráng hồng, tươi đẹp như ánh bình minh. Thanh âm của nàng trong sáng vang vọng, người người đều có thể nghe thấy: “Trong thiên hạ, đều là hoàng thổ. Đợi năm sau Đường Đại thân thể mục nát, cũng không hơn hoàng thổ. Không quan tâm chôn cốt ở nơi nào.”

Thẩm Dụ cũng không nói cái gì nữa, nhưng là đôi môi run rẩy, ngữ khó thành câu.

Giờ Ngọ ba khắc, ra lệnh hành hình. Có người đi lên đỡ hắn trở lại, trong ánh mặt trời hừng hực hắn hốt hoảng quay đầu, trong mắt vậy mà ẩn hiện lệ quang. Đường Đại mỉm cười nhìn hắn.

Từ mạng văn học Tấn Giang ở thế kỷ 21, đến Công Khai Đình ở Đại Huỳnh vương triều, Đường Đại cả đời viết ngôn tình những văn tự biểu đạt những thân tình, hữu tình, ái tình đến cuối cùng nàng phát hiện torng một chữ tình này, kỳ thực không có gì đáng nói.

Thẩm Dụ tự quay trở về án, không còn quay đầu nữa.

Có quan binh đem những trọng phạm liên quan đẩy xuống hố sâu, Đường Đại sau cùng nhìn lại, bờ môi cười tươi như hoa. Nếu như đây cũng coi là ngôn tình, như vậy có thể nói là ngôn tình thất bại nhất, ở trong câu chuyện, tất cả nhân vật chính , phối hợp diễn, cũng không từng yêu nhau. Khi bùn cát ùn ùn kéo đến thì Đường Đại cười yếu ớt đóng mắt, từ nay về sau trong ánh mắt chỉ còn thế giới trời trong xanh thẳm, ánh mặt trời vàng rực ngập tràn.

Mãi mãi không còn bóng tối.

Trăm người bị chôn sống xong, sau nửa canh giờ cho phép người nhà đi vào nhặt xác.

Thẩm Hi ngồi ở chủ vị trên cao, hồi lâu cũng không thấy thú vị, mới phất tay: “Hình xong, đều lui đi.”

Chúng quần thần cũng không đám tự ý rời đi, Thọ vương Thẩm Dụ mặc dù thực quyền không còn, nhưng nếu nói tôn ti, cũng phải chờ hắn đứng dậy rời đi trước. Chỗ ánh mắt tụ hội, Thẩm Dụ chậm rãi đứng dậy, trong mắt hắn mỉm cười, động tác trầm ổn, khí độ ung dung, một phụ nữ không biết đối nhân xử thế như vậy, căn bản không phải là vật thiết yếu cần lưu lại. Hắn có cái gì đáng để buồn đâu?

Hắn dưới tầm mắt chăm chú của mọi người đứng dậy quỳ lạy: “Thần…” Là cái gì che đi nghìn tấc ánh sáng? Hắn mở miệng, cảm thấy có vật gì nghẹn giữa cổ họng, làm cho hắn chữ chữ gian nan: “Thần Thẩm Dụ…”

Lời nói chưa dứt, hắn phun ra một búng máu trên quan hình đài mới dựng, những dấu vết nho nhỏ kia dưới ánh nắng hè chói chang tản ra, đúng là nhìn thấy mà giật mình. Đoàn người trước mắt quang ảnh mơ hồ, hắn cực lực muốn thấy rõ.

Lan Nhược Tự buổi tối, gió đêm thổi qua song cửa, cổ án thanh đăng, một cô gái, tóc dài rối tung, tay trắng cầm bút, trong miệng khẽ hát điệu hát dân gian tha hương…

Dụ Vương gia của Đại Huỳnh vương triều nằm ở bậc thang quan hình đài cất tiếng cười to, trạng như điên cuồng.

Thẩm Hi kinh hãi đứng lên, lại cảm thấy thất thố: “Đỡ hoàng thúc hồi phủ, tuyên Thái y.”

Hắn nỗ lực làm cho bản thân trấn định, nhưng mà một khắc đó, tâm loạn như ma.

Thẩm Dụ rời khỏi, các quan viên cũng lục tục quay về. Có người nhà khóc lóc vào nhận lãnh thi thể. Pháp trường sau khi trừng phạt đúng người đúng tội, người xem tan cuộc, vậy mà chỉ còn lại đau buồn bi thương.

Người chết đã chết, sẽ không còn đau khổ, ai sẽ phủ thi đoạn trường?

Thẩm Hi ở trên đài đứng hồi lâu, nghi trượng thiên tử chưa động, Ngô công công đi lên: “Vương Thượng, ngày đã trễ, hồi cung thôi.”

Ngày xác thực đã trễ, hắn cảm thấy hoa mắt: “Ngươi nói, trẫm có muốn đem thi thể người kia ban thưởng cho hắn hay không? Kỳ thực từ nhỏ tới lớn, tất cả đồ vật hắn chưa từng bạc đãi trẫm. Hắn cũng già rồi, nhìn hắn như vậy, trẫm…” Thanh âm hắn càng ngày càng thấp, như là tự nói với bản thân: “Trẫm đột nhiên tâm không đành lòng.”

Ngô công công nhìn một mảnh pháp trường đầy tiếng khóc bi thương: “Vương Thượng, lão nô thấy… Nếu đem thi thể Đường quán chủ trả cho Vương gia, Vương gia tất thấy vật sẽ hao tổn tinh thần, hắn thân thể hôm nay đã lụn bại, vật ấy không thấy còn được, nếu vừa thấy, chỉ sợ… chỉ sợ tuổi thọ không còn nhiều.”

Thẩm Hi một lúc sau mới khởi gia rời đi, trước khi đi lưu lại một câu: “Như vậy đem nàng đốt đi… tro cốt thả ở ven sông.”

Ngày kế, thiên tử tự mình đến Thọ vương phủ thăm hỏi, Thọ vương Thẩm Dụ đã bệnh nặng khó khỏi. Nhưng khi Thẩm Hi lộ ra vẻ mặt xấu hổ thì hắn lại cười nhạt như trước: “Bản Vương sao vì một phụ nữ mà đau xót đến bước này, chỉ là nhân sinh như đèn, cuối cùng cũng có lúc tàn lụi. Vương Thượng không cần lưu tâm.”

Thẩm Hi liền tin tưởng việc này cùng hắn không có quan hệ, nhân sinh như đèn, cuối cùng cũng có lúc tàn lụi.

Thế nhưng ngươi hiểu được cái gì là yêu sao?

Thật sự yêu, là khi ngươi làm ra sai lầm, tình nguyện đâm lao phải theo lao, cũng không nguyện ngày nào đó khi kết cục đã định ngươi biết được chân tướng.

Thật sự yêu, nguyện quân suốt đời vô tư, không cần hối hận, không cần đau buồn.

Mùa thu Phong Xương năm thứ 12, Bồ Lưu Tiên lần nào đó đi ngang qua một hiệu sách ở thành Trường An, phát hiện một quyển sách tên là>, khẽ lật sơ qua, vậy mà lại là tập truyện ngắn của mình, chỉ là ở trên tên sách, viết một đoạn chữ nhỏ ý nghĩa ——

Trăm ngàn năm sau, khi giấy mực theo năm tháng nhạt đi, khi những đường viền tư ấn không còn nhìn rõ, chàng và ta đều trở thành cổ nhân trong lời bình phẩm của mọi người, ai sẽ còn đi suy đoán những bí mật phía sau những văn tự này? Ai sẽ còn ở trong chùa cổ lụn bại, trong đêm lạnh trên núi, tay của chàng vì ai cầm bút?

Có thể nếu như không xuyên không?

Nếu ở nơi này, ta có thể gặp được chàng.

Thì ra ở nơi này, ta có thể gặp được chàng.

Hắn giật mình tại chỗ, ngón tay chậm rãi mơn trớn trang bìa, ở nơi đó, tên tác giả cùng tên biên tập đặt song song cùng một chỗ: Bồ Lưu Tiên và Đại Sắc Yên Thanh .

Bao nhiêu năm sau, có tăng nhân trùng tu Lan Nhược Tự, thấy một phần trước chùa, đào móc ra được một cái quan tài rỗng. Trừ một hộp gỗ bên trong chứa một quyển sách mỏng ra không còn cái gì nữa.

Sách là một tập truyện ngắn, thời gian đã lâu, viền sách đã cong lại, duy chỉ trên trang bìa có thể thấy được lời tựa ——

Trăm ngàn năm sau, khi giấy mực theo năm tháng nhạt đi, khi những đường viền tư ấn không còn nhìn rõ, chàng và ta đều trở thành cổ nhân trong lời bình phẩm của mọi người, ai sẽ còn đi suy đoán những bí mật phía sau những văn tự này? Ai sẽ còn ở trong chùa cổ lụn bại, trong đêm lạnh trên núi, tay của chàng vì ai cầm bút?

Có thể nếu như không xuyên không?

Nếu ở nơi này, ta có thể gặp được chàng.

Thì ra ở nơi này, ta có thể gặp được chàng.

Một quyển truyện ngắn về quỷ thần, vì sao lại dùng những chữ nghĩa không đầu không đuôi này là lời tựa?

Các tăng nhân tranh luận xem xét qua, không ai giải được ý nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.