Tham khảo cái từ này, Đường Đại cũng quên mất là nó
xuất hiện từ khi nào. Theo những tiểu thuyết ngôn tình ngày càng nhiều, tình
tiết giống nhau khó tránh khỏi. Vì vậy cuối cùng thường có đọc giả nghĩ bản văn
nay cùng một bản văn khác khác giống nhau vân vân…
Đến mãi về sau, có đọc giả phát hiện đến cả các quần
áo phục sức của nhân vật trong một vài tiểu thuyết và các tác phẩm lớn cũng
giống nhau như đúc, vì thế bắt đầu cử báo.
Khi bắt đầu có một chế độ phán định hoàn chỉnh mới có
chút hơi tự giác, trải qua chỉ trích đúng lại kịp thời thay đổi. Đường Đại vẫn
khống chế được, mãi đến sau này, có tác giả có ý kiến —— ngươi thích xem thì
xem, không xem thì biến, dù sao đi nữa thế giới văn chương to lớn, ông đây
không sao chép từ điển của Đại Huỳnh là được ?!
Đọc giả vừa nhìn thấy thái độ này, dựng lông —— mèo
vẫn hoàn mèo, ngươi sao chép còn lý sự?
Vì vậy mâu thuẫn từ từ leo thang, bắt chẹt bản văn đã
thành nghiện, có người bắt đầu chỉnh lý lại tất cả những đoạn văn trùng lặp,
trên diễn đàn tuyên bố tin tức cửa Công Khai Đình công khai lên án.
Loại bầu không khí này, Đường Đại đã quen thuộc, vì
thế Công Khai Đình ban bố tiêu chuẩn phán đoán sao chép tham khảo quá độ, vị
chi phàm là tham khảo quá mức từ 1000 chữ đến 5000 chữ, yêu cầu tác giả lập tức
sửa chữa, trùng lặp vượt hơn 5000 chữ, phán là đạo văn, xử lý xóa văn. Toàn bộ
những người rập khuôn văn tự cho vào sổ đen, vĩnh viễn không cho phép phát văn
tại Công Khai Đình nữa.
Thứ quy định này vừa ra, an ổn không được ba ngày,
phong ba lại nổi lên. Có tác giả nghĩ bài bảng ở Công Khai Đình không phải là
hạng thấu minh, biên tập là thượng đế ấn tác phẩm nhân khí ở Công Khai Đình vân
vân. Trên diễn đàn Công Khai Đình các loại quan điểm xôn xao, Đường Đại thấy
bản thân mình gần biến thành chủ tịch hội phụ nữ.
Mà những sự kiện này đều dẫn đến một việc khác, cũng
không là một việc nhỏ —— đạo văn.
Đại Huỳnh khi đó giao thông bất tiện, Công Khai Đình
mặc dù ở ngã ba đường, nhưng chỉ dựa vào xe ngựa, đi bộ, lui tới cũng cần phí
chút thời gian. Vì vậy mà bắt đầu có vài chủ tiệm nhanh nhạy tay chân —— vì sao
chúng ta không đem những tiểu thuyết ở Công Khai Đình dán ở cửa tiệm mình, tăng
thêm chút nhân khí đi?
Cho nên từ từ, rất nhiều tiểu thuyết ở Công Khai Đình
bắt đầu được dán trên vách tường của các trà lâu tửu quán.
Người đầu tiên kỳ thực là tồn tại tâm tư chia sẻ, vì
vậy tất cả bản văn dán lên đều là chính mình có xem qua, cũng thật sự yêu
thích. Mà dần dần người hành nghiệp cũng theo đó mà cao hứng —— Chuyển Văn
Phường.
Bọn họ bắt đầu chuyên môn mua tất cả những sách xuất
bản của Công Khai Đình, tiến hành in lại, cũng cho thuê sân bãi tiến hành tuyên
truyền đăng nhiều kỳ. Do giảm đi tiền tác quyền, trang giấy in cũng không coi
trọng, giá cả thành phẩm bán ra của bọn họ so với Công Khai Đình thấp hơn rất
nhiều.
Bình thường 60 quan tiền có thể mua được một quyển
sách bìa mềm, còn bọn họ bán ra chỉ từ 18 đến 25 quan tiền. Tiền lãi kếch sù do
sách lậu làm bọn họ to gan ra, bắt đầu in ấn phi pháp các tác phẩm văn học kinh
điển, đến về sau, thấy văn nhiều kỳ ở Công Khai Đình lợi nhuận cũng rất khả
quan, liền phái người chuyên môn lẻn vào Công Khai Đình, lấy thân phận đọc giả
sao chép lại các bản thảo, làm cho một lượng lớn bản sách ở Công Khai Đình bị
lộ ra ngoài.
Vừa mới bắt đầu thì những điều này cũng không gợi nên
chú ý, Đường Đại kể cả rất nhiều tác giả đều nghĩ một quyển tiểu thuyết thôi
mà, coi như là bên ngoài đăng lại, cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Mà Chuyển Văn Phường vì để nổi tiếng nhanh, đem những
tiểu thuyết nhiều kỳ này đăng miễn phí lại.
Như vậy về sau, rất nhiều bách tính ở Trường An chỉ
biết Chuyển Văn Phường, không biết bản gốc là cái vật gì.
Lượng phát hành tiểu thuyết dài kỳ ở Vạn Tượng thư cục
và Công Khai Đình đã bị ảnh hưởng cực lớn, tác giả oán than khắp nơi.
Đường Đại với Ngụy Thanh Sơn thương nghị khẩn cấp, từ
đó bắt đầu hành động một trận phản đạo văn.
Ngày thứ hai Đường Đại cùng Ngụy Thanh Sơn đến Chuyển
Văn Phường, yêu cầu chủ phường cho một lời giải thích. Phường chủ Ngô mỗ biết
rõ quan hệ lợi hại giữa Đường Đại cùng Dụ vương, hắn cũng là một lão xảo trá,
lúc này né tránh không gặp. Vả lại còn ra lệnh cho các viên quản lý Chuyển Văn
Phường giả dạng làm đọc giả, chọc cho hai người tức giận khiêu khích đến nóng
nảy mà bỏ đi.
Lần đầu tiên giao chiến Chuyển Văn Phường thắng.
Lần thứ hai, Đường Đại cũng biết lão cáo già này xem
ra không muốn hòa đàm, nàng quyết định cầm lấy vũ khí pháp luật bảo vệ quyền
lợi của mình, vì thế hướng triều đình tố cáo.
Mẫu đơn kiện đưa đi một tháng, Thẩm Dụ tự mình thay
nàng cầm trở về, còn thiện ý khuyên nàng: “Quên đi Đại tử, không phải là kiếm
chút tiền sao, đừng nên giống hắn tính toán.”
Đường Đại hồ nghi, sau mọi cách nhờ Hình Viễn hỏi
thăm, biết Ngô phường chủ của Chuyển Văn Phường là cháu trai nhà mẹ đẻ của thái
hoàng thái hậu, lại ngang vai vế với Dụ vương. Thọ vương coi như là có thiết
diện vô tư đến thế nào, mặt mũi của mẫu hậu nhà mình cũng không bác bỏ được.
Đường Đại nổi giận phồng mang trợn má: “Ngươi không
phải nói thiết luật Đại Huỳnh không thể phá sao? Chuyển Văn Phường đây là xâm
phạm, là phạm tội, đúng không?!”
Vì vậy giám quốc đại nhân Thẩm Dụ cũng không biết làm
sao: “Đúng là thiết luật Đại Huỳnh không sai, nhưng mà nó còn phải xem đó
là người nào! Nhà mẹ đẻ của mẫu hậu chỉ có một cây đinh duy nhất, bản Vương nếu
đưa hắn ra xử lý theo pháp luật, lão thái hậu có thể bị tức chết!”
Lần thứ hai giao chiến Chuyển Văn Phường thắng.
Mà lần thắng này, dáng vẻ kiêu ngạo của Chuyển Văn
Phường liền lộ ra —— các ngươi kêu gào cái gì a, có bản lãnh thì đi tố cáo ta
đi a, ta lên công đường hầu ngươi?
Trong lúc nhất thời mà nói trên diễn đàn của Chuyển
Văn Phường rất nhiều tin tức ném đá . Đường Đại tức giận đến nghiến răng, cùng
Ngụy Thanh Sơn thương lượng —— được, ta phổ cập cho đọc giả một chút kiến thức
bản quyền đi.
Vì vậy Công Khai Đình mở tọa đàm, đặc biệt nói về sách
lậu cùng bản chính thức, cũng đưa ra lời mời đọc giả ủng hộ chính bản, ủng hộ
người sáng tác. Lúc tọa đàm, Chuyển Văn Phường vẫn như cũ ngang ngược.
Đây là sự yếu kém của tình cảm, ở lợi ích trước mắt
đánh bài tình cảm , định trước thất bại thảm hại. Cho nên liền có đọc giả cười
viết: “Phương diện này rất nhiều sách ta rất là thích, thêm nữa yêu ai yêu cả
đường đi lối về nên với tác giả của sách cũng rất là thích. Nếu như ngày nào đó
tiểu thuyết ở Công Khai Đình không thu phí nữa ta mới ngày ngày đến chính bản
ủng hộ tác giả.”
Lần tọa đàm này, trở thành một trò cười.
Vì vậy lần thứ ba giao chiến, Chuyển Văn Phường thắng.
Công Khai Đình, Vạn Tượng thư cục, phong trào đạo văn
rất nhanh lan đến các hiệu sách nhỏ. Mười nhà sách ở Trường An, tám nhà chuyên
bán sách lậu, không có biện pháp, giá thành rẻ mà.
Tác giả khởi nghĩa, mạnh mẽ yêu cầu Đường Đại duy trì
quyền lợi. Đường Đại hít sâu một hơi, rốt cục ngày hôm sau, nàng ôm lấy Thẩm Dụ
vừa mới đến Phù Vân tiểu trúc vòng vèo, khóc chảy nước mắt nước mũi: “Ta mặc
kệ, dù sao ngươi cũng là giám quốc, ngươi không giúp chúng ta làm chủ, ta không
cho ngươi đi!”
Thẩm Dụ nhìn cái người đang ngồi trên mặt đất ôm đùi
hắn, không biết nên khóc hay nên cười: “Đừng náo loạn, không phải đều nói rõ
với ngươi rồi hay sao?”
Đường Đại cũng không biết xấu hổ, quyết tâm không được
giải quyết thỏa đáng không buông tay, một lát sau Thẩm Dụ rốt cục thỏa hiệp:
“Được rồi, được rồi, ngày mai bản Vương phát thông cáo, có được hay không?”
Ngày hôm sau, trên bảng quan phương của Trường An quả
nhiên dán >. Tài hoa văn vẻ của Thẩm Dụ tự nhiên là không tệ, trong thông cáo
đem chuyện đạo văn này phê xuống, lại nói sẽ gia tăng trừng trị.
Thứ bố cáo này vừa ra, các tác giả ở Công Khai Đình
rất vui mừng, lỗ tai của Đường Đại cũng yên tĩnh vài ngày. Vài ngày sau bọn họ
mới thấy không đúng —— Chuyển Văn Phường vẫn đạo văn như cũ, cũng không in ít
sách đi.
Vì vậy tất cả mọi người khó hiểu —— mèo lại hoàn mèo,
rốt cục cái thông cáo này có cái gì hữu dụng a?!
Đường Đại rất phẫn nộ cùng ngày tổ chức biểu tình của
các tác giả, ở bên ngoài Thọ vương phủ diễu hành thị uy. Thọ vương giận dữ, đem
tất cả các người biểu tình bắt hết, tội danh là tổ chức tụ hội phi pháp !
>_
Đường Đại ngang ngược nhõng nhẽo, rốt cục đem tất cả
mọi người đi ra, Thẩm Dụ cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện cùng Chuyển Văn
Phường.
Vì vậy hôm nay Thọ vương phủ mở tiệc chiêu đãi Ngô mỗ
của Chuyển Văn Phường. Ngô mỗ ở trước mặt hắn không dám lỗ mãng, lập tức liền
đem mấy hộp trân châu đến tặng. Hai người trong bữa tiệc trò chuyện với nhau
thật vui, Dụ vương cuối cùng nhịn không được nói ra một cậu: “Chuyện đạo văn,
đừng làm quá mức. Nhân huynh đây cũng biết đàn bà rồi đó cả ngày nói đến nhức
lỗ tai bản Vương.”
Ngô mỗ cũng nhanh chóng gật đầu xưng vâng.
Một phen nói chuyện này thật ra có hiệu quả, Ngô mỗ
trở về liền ở Chuyển Văn Phường thiết lập một khối xử lý bản quyền, công bố nếu
như người sáng tác không đồng ý chúng ta đăng lại tác phẩm, hãy liệt kê ra đây
tên tác phẩm của ngươi, bút danh tác giả, hợp đồng ký ước ùy quyền với Công
Khai Đình, phường của ta sẽ kiểm tra thực hư, đem quyền tác phẩm cắt bỏ.
Kỳ thật những lời này người sáng suốt vừa nhìn là biết
đều vô nghĩa, ngươi nói Chuyển Văn Phường không phải là chỗ đạo văn sao, nhựng
tiểu thuyết ở đây đều không phải đạo ra sao, bây giờ muốn cắt bỏ, trực tiếp
đóng cửa phường không phải được hơn sao?
Thế nhưng Dụ vương có nói trước, Đường Đại cũng chỉ có
thể phát động các tác giả lần lượt khiếu nại Chuyển Văn Phường thỉnh cầu cắt
văn.
Các tay viết cũng chỉ có thể nén giận.
Như vậy một phen, Chuyển Văn Phường an phận được nửa
tháng.
Sau nửa tháng, phong thanh đạo văn qua đi, tất cả như
cũ. Tất cả các tiểu thuyết một lần nữa dán lên, tất cả những khiếu nại
vĩnh viễn chìm xuống.
…=.=!