Đường Đại không có nghĩ tới Dụ Vương gia buổi chiều
lại đến, nàng đang đem sữa ngựa hâm nóng đút Đường Quả Nhi. Buổi tối Đường Quả
Nhi có hơi ho khan, nó đã 45 ngày, nhưng có lẽ sinh non thêm ăn uống thiếu dinh
dưỡng, nó thoạt nhìn vẫn gầy yếu như vậy, sức ăn cũng yếu.
Đường Đại ôm nó đến y quán nhìn đại phu, bất thình
lình đại phu ở trước ngực Đường Đại sờ soạng một trận, còn trưng ra vẻ mặt tư
thái học thuật, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Trách không được đứa trẻ dinh dưỡng
không tốt, ngươi không có sữa tươi đút nó mà!”
Đường Đại tức giận đến dựng lông.
Thị vệ ở phía sau Thẩm Dụ chuyển những kiện đồ vào,
Đường Đại có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Dụ, hắn tự ý ngồi xuống bên cạnh bàn:
“Ngươi bỏ quên ở Hàn phủ gì đó, Hàn Phong nhờ bản Vương thay ngươi mang về
đây.”
Đường Đại bật cười, nàng thường xuyên cùng Hàn Phong
gặp mặt, Hàn Phong vẫn không nhắc tới, lại giao cho hắn mang về. Không cần phải
nói, khẳng định là hắn đưa ra yêu cầu cho Hàn Phong. Đường Đại là một người cầm
được cũng buông xuống được, nếu phải đi, thì cứ đi sạch sẽ đi. Vì vậy nhắc tới
Hàn Phong, thần sắc nàng vẫn bình tĩnh: “Làm phiền Vương gia rồi.”
Đường Quả Nhi uống một chút sữa thì ngủ, Đường Đại bế
nó thả đến trên giường, thuận tiện đem bao quần áo đồ dùng, trang sức son phấn,
lấy ra sắp xếp gọn, thị vệ khom người lui ra ngoài cửa, Thẩm Dụ lẳng lặng nhìn
động tác của nàng, hắn cũng không biết vì sao mình lại đến nới này.
Một người ở bên cạnh bàn suy nghĩ nửa ngày, đọc một
lượt binh pháp, tấu chương, dĩ nhiên trong đầu cũng nghĩ không ra manh mối. Vì
vậy hỏi một câu lạc đề: “Một mình có quen không?”
Đường Đại đang gấp quần áo, nghe vậy chỉ cười: “Vương
gia ngài không phải thường xuyên đến sao?”
Thẩm Dụ liền hơi nhíu mày —— hắn thực ra đã hơn
nửa tháng chưa tới nơi này, nàng vẫn như trước nghĩ hắn “thường xuyên” đến. Hắn
quyết định chuyện hòa thân không nói ra với nàng.
Trên thực tế hắn cũng không biết vì sao mình muốn nói
với nàng vấn đề này, hắn gần như có thể dự kiến kết quả —— nàng cho hắn
xem sắc mặt, hắn tức giận, nàng không chút nào để ý, hắn lại càng tức giận. Cho
nên hắn cuối cùng chỉ nhẹ gõ bàn: “Bản Vương đói bụng.”
Đường Đại 囧,thì ra
vị Vương gia này buổi chiều còn chưa ăn cơm. Thế nhưng nàng biết tính tình hắn
xưa nay, cũng không dám hỏi, chuẩn bị đi đến nhà bếp nhìn xem có thứ gì để làm
đồ ăn hay không. Một lát sau nàng ngượng ngùng quay lại: “Việc ấy… Vương gia
ngài có để ý buổi tối ăn mì sợi không?”
Thẩm Dụ nhíu mày, Đường Đại giống như dỗ dành em bé dỗ
hắn: “Mì cán bằng tay, mùi vị rất không tệ, ta đảm bảo.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng trả lời: “Vậy làm
đi.”
Đường Đại như được đại xá, nhanh chóng vào nhà bếp.
Nàng cũng rất bất đắc dỉ, Đại Huỳnh không có tủ lạnh, huống hồ đi chợ mua thức
ăn nàng đều lựa chọn trong ngày, không có để qua đêm.
Nàng cực nhanh nhào bột, dùng cán bột cán mỏng, cắt
thành sợi mì độ dày như ngón tay, sợ hắn ăn không quen, lại chần thêm một cái
trứng gà, thêm chút cải bắc thảo, nhìn trái nhìn phải cảm thấy thiếu gia vị,
lại len lén đem thức ăn thừa buổi chiều còn lại cho vào trong bát. Nghe mùi
thơm bay vào mũi, nàng hơi hơi yên tâm liền bưng bát mì ra ngoài.
Thẩm Dụ là thật chưa ăn cơm chiều, nhưng có uống một
chầu rượu, điểm tâm trái cây một bàn lớn hắn ăn không vô, đi vào tiểu viện này
lại thấy bụng đói reo vang, nghĩ đến vận động có thể tiêu thực quả nhiên không
sai.
Hắn tương đối ưu nhã ăn mì sợi, biểu tình miễn cưỡng
xem như thỏa mãn. Đường Đại lúc này mới yên tâm, đi đến bên giường nhìn Đường
Quả Nhi đang ngủ say, sờ sờ đầu của nó, thấy nó hơi nóng, vẫn là lấy cái chăn
mỏng đắp lên mình nó.
Đêm trong tiểu viện rất yên tĩnh, gió hè thổi qua cây
hòe bên ngoài viện, hắn ngoại lệ vẫn không ngủ lại ở tiểu viện, khi đi cũng
không chào hỏi Đường Đại.
Đường Đại cũng không phản đối, trên án bày ra tờ giấy,
nghiên mực cân nhắc đề tài sách mới. Suy nghĩ như thế, nàng lại nhớ tới VIP
nhiều kỳ trên mạng online Tấn Giang. Sau đó Đường Đại linh quang chợt lóe, nàng
đột phát ý tưởng —— ta vì sao không làm một cái VIP nhiều kỳ nhỉ?
Đường Đại ngày hôm sau tìm gặp giám quốc đại nhân Thẩm
Dụ, thỉnh cầu nhận thầu Công Khai Đình Trường An.
Công Khai Đình khi đo thuần túy là một công trình cho
dân chúng, triều đình, bách tính cùng quan viên cùng trợ cấp tiền duy trì. Thẩm
Dụ nghe nàng nguyện ý bỏ bạc ra thầu, tự nhiên là một hơi ưng thuận.
Đường Đại trên tay không có bao nhiêu tiền, khi nàng
gả đến Hàn phủ tiền lời của trạm quảng cáo cũng như mấy món trang sức đồ cổ mà
Dụ vương và Vương Thượng ban cho đều lưu lại ở Phù Vân tiểu trúc, trên người
tiền không nhiều. Khi từ trong đại lao hình bộ thả ra thì không có một xu trên
người, cứ như vậy mặt dày đi tìm Hình Viễn đòi mấy chục lượng bạc.
Vì vậy tiền nhận thầu Công Khai Đình lần này, nàng
không thể làm gì khác hơn là thiếu.
Thẩm Dụ trước đây quản lý hộ bộ, vạn sự đều là nói
miệng không bằng chứng, Đường Đại muốn thiếu nợ tiền thuê, hắn lại lập tức phân
phó Diêm đình trưởng của Công Khai Đình lập tức cùng Đường Đại ký ước hợp đồng
thuê mướn.
Công Khai Đình những thủ vệ bố trí trước đó quản
lý viên như cũ lưu lại sử dụng, giữ theo khuôn phép, tiền lương hàng tháng tự
nhiên cũng là do nàng trả. Đường Đại tranh thủ thực hiện, thành quản giữ trị an
bên ngoài Công Khai Đình cũng lưu lại, Thẩm Dụ thay nàng trả tiền lương ba
tháng đầu.
Nhiều người dễ làm việc, Đường Đại cùng các viên quản
lý Công Khai Đình thương lượng một trận, đem Công Khai Đình phân làm ba khu vực
—— tin tức, diễn đàn, khu tiểu thuyết.
Ngoại trừ những tin tức đặc biệt ra, phát hành những
chuyện thú vị trong ngoài Đại Huỳnh, khi đó tin tức không nhanh nhạy, đây cũng
xem như là kênh thời sự của dân chúng, là nới phát ra những tin tức trọng yếu
thú vị.
Diễn đàn xét duyệt tương đối rộng, lão gia nhà ai đến
đại thọ, nhà ai đánh mất trâu cày, phụ nữ nhà ai có chồng ‘thâu hán tử’ giống
nha đều có thể dán thông báo. (Thâu hán tử: từ chỉ phụ
nữ làm hành động thông dâm)
Khu tiểu thuyết ngôn tình thì phân loại tỉ mỉ hơn, phảng
phất như trang báo trên mạng Tấn Giang ở thế kỷ 21, chia làm —— ngôn tình, đam
mỹ, bách hợp, khu tư liệu, bốn loại lớn.
Công Khai Đình vốn có không ít tay viết, Đường Đại cấp
tốc đem các tác giả có danh tiếng toàn bộ ký kết. Thời gian này không có loại
thuyết pháp về số lượng bản quyền cùng sách báo bản quyền, các tác giả nghe
thấy đăng nhiều kỳ còn có thêm tiền vào túi, cũng không ảnh hưởng đến xuất bản,
thấy có lợi chứ không có hại, đại bộ phận đều ký kết với Công Khai Đình Trường
An thành.
Toàn bộ khu diễn đàn cùng tin tức đều mở miễn phí, duy
chỉ có khu tiểu thuyết phân làm hai khu lớn miễn phí cùng thu phí.
Khi đó không có hỗ trợ network, tự nhiên là không có
khả năng tính toán chính xác tiền lời từng tác phẩm, nhưng Đường Đại cũng
có biện pháp —— tất cả ta tính thành tiền tháng nha.
Nàng bắt đầu bán ra phiếu đọc giả VIP ở Công Khai
Đình, phiếu rất rẻ, một tháng 10 quan tiền, tương đương với giá mười cái bánh
màn thầu.
Công Khai Đình ở ngã ba đường Trường An, gần như tập
họp nhân khẩu ba huyện, chiếm một khoảng rộng, lưu lượng dòng người cũng là một
con số đáng kinh ngạc. Huống hồ đế đô nhiều quý nhân, Đường Đại cắn răng suy
nghi, dứt khoát điều chỉnh một thẻ hoàng kim và thẻ bạch kim.
Thẻ hoàng kim bao năm 400 quan tiền, làm thẻ có thể
được tặng một quyển sách bìa cứng của 5 tác giả đứng đầu nhiệt tiêu bảng của
Công Khai Đình tự tay ký tên . Thẻ bạch kim bao năm 600 quan tiền, có thể được
tặng một bộ sách bản đồ số lượng giới hạn của 10 tác giả đừng đấu nhiệt tiêu
bảng của Công Khai Đình tự tay ký tên. Ngoài ra đọc giả của thẻ bạch kim và
hoàng kim cùng có thể lấy thẻ đó tham gia hội gặp mặt đọc giả của Công Khai
Đình, tác giả ký tặng vân vân…
Loại xem tác giả như là ngôi sao này là phương pháp
lăng xê rất hiệu quả, đến sau này Công Khai Đình tiêu thụ tốt nhất là thẻ đọc
giả phổ thông và thẻ bạch kim, thẻ hoàng kim VIP thì ngược lại không ai hỏi
tới.
Diêm đình trưởng rất không hiểu được, xin chỉ thị của
Đường Đại muốn đem hủy hết thẻ hoàng kim. Đường Đại lúc đó cõng Đường Quả Nhi
trên lưng đi dạo quanh Công Khai Đình, nghe vậy chỉ mỉm cười: “Thẻ hoàng kim
không dùng để bán, chỉ dùng để nâng cao sự cao quý của thẻ hoàng kim, hiểu rõ
chưa?”
Diêm đình trưởng không rõ, đương nhiên Đường Đại cũng
không dự định làm cho hắn hiểu hết, chỉ là thẻ hoàng kim ở Công Khai Đình vẫn
như cũ bày ra trước cửa sổ bàn quản lý, chỉ là không người nào hỏi han mà thôi.
Thế giới này là như vậy, người thực sự có tiền, sẽ
không quan tâm ba trăm đồng tiền tươi, thứ hắn mua là thân phận, là bộ mặt. Mà
dân chúng đều giống nhau chỉ cần thẻ phổ thông, lợi ích thực tế tốt. Vì vậy có
thẻ hoàng kim nửa vời, không tiện thì không tiện, nhưng nó tồn tại luôn có ý
nghĩa riêng.
Công Khai Đình một lần nữa thay bảng, trong triều
không có chấn động gì, có người nói tính ra sổ sách, căn cứ tình huống tiêu thụ
tháng này của Công Khai Đình, chủ nhân của Công Khai Đình thu vào tổng lợi
nhuận không dưới chín mươi vạn tiền. Hơn nữa trước đây miễn phí, hiện nay đột
nhiên thu phí, người phản đối kháng nghị là khó tránh khỏi.
Một bên cho rằng, tác giả dốc hết tâm huyết viết ra
những văn tự này, là thành quả khổ cực của bọn hắn, bọn hắn có quyền thu phí.
Ngược lại thì cho rằng, tác giả viết ra những văn tự
này là cho người ta xem, hôm nay đột nhiên thu phí, là phụ lòng sự ủng hộ của
đọc giả.
Trong lúc nhất thời bàn tán xôn xao, lần thứ hai đem
Đường Đại đẩy ra đầu sóng ngọn gió. Nàng vẫn không chính thức trả lời mấy vấn
đề này, chuyện mới lần đầu xảy ra, luôn luôn sẽ bị chất vấn, mà tâm huyết của
tác giả kết quả đổi thành tiền là đúng hay không đúng?
Nàng không dự định biện luận, có lẽ có một ngày đăng
nhiều kỳ nhập vào triều lưu VIP, cũng sẽ không có người nào phản đối.
Đường Đại ở Công Khai Đình loanh quanh một thời gian
dài, Công Khai Đình khu vực mặc dù rộng, nhưng lúc trước bảng thông cáo không
được dễ coi, nhìn lâu dài khó tránh khỏi mệt mỏi. Đợi tiền lời tháng đầu tiên
tới tay, nàng đem Công Khai Đình tu sửa đẹp mắt một phen, trong nội đình trồng
thêm hoa cỏ, lại suy tính đem một phần sửa thành hành lang gấp khúc, lại đem
một bộ phận bảng thông cáo khảm trên tường làm thành bảng tác phẩm xuất sắc.
Còn trên hành lang gấp khúc mua thêm rất nhiều bàn ghế đá, cung cấp cho du
khách nghỉ ngơi.
Kể từ đó diện tích Công Khai Đình lại mở rộng hơn rất
nhiều, cũng may khi đó nhân khẩu không dày đặc như thế kỷ 21, cũng không có gì
đáng lo lắng.
Trong tay Đường Đại có chút tiền nhàn rỗi, lại thêm
đại phu nói trẻ con uống sữa mẹ là tốt nhất, nàng liền tìm cho Đường Quả Nhi
một nhũ mẫu là Trương thị. Trương thị là người thành Trường An, trong nhà làm
chút bánh bao màn thầu đem bán, đi sớm về tối kiếm cũng không nhiều tiền. Nàng
ta con thơ sớm mất, lại thêm Đường Đại ra tay cũng phóng khoang, tiền tiêu vặt
hàng tháng không ít. Nàng cùng chồng thương lượng một trận, tính toán buông
xuống việc kinh doanh, phu thê hai người lúc Đường Đại bận bịu thì cùng chăm
sóc Đường Quả Nhi.
Đường Đại ở Công Khai Đình bận bịu được hai tháng thì
chuyện vụn vặt mới giảm bớt.
Đầu tháng 10, trời xanh trong, vạn lý không mây.
Đường Đại thật vất vả mới rút ra thời gian ôm Đường
Quả Nhi đi dạo phố. Ngày ấy thành Trường An so với ngày thường rất náo nhiệt,
bên đường vậy mà có Thành quản tự thân xuất mã, đem hàng quán vân vân toàn bộ
dẹp gọn, có thể đánh đuổi cũng toàn bộ đuổi đi.
Đường Đại cầm một cái chong chóng đứng ngây ngốc, đang
định trả tiền, thì chủ hàng đẩy xe bỏ chạy.
Xung quanh bắt đầu xuất hiện một lượng lớn quan binh
thủ thành, đem dân chúng đang vây xem tất cả chặn ở bên đường, con phố dài
trống không sạch sẽ ngăn nắp. Đường Đại cũng là một lòng hiếu kỳ mãnh liệt, lập
tức cũng học người ta vươn dài cổ ra hóng.
Loại trận thức này, chẳng lẽ là đại quân đánh bại Phan
Liệt, chuẩn bị khải hoàn quay về triều?
Rối loạn giữa đoàn người một hồi, đội nghi trượng rước dâu kéo dài khôn cùng,
Đường Đại thấy đầu tiên là đội nhạc, thổi kèn xô-na, cầm dây pháo, ném tiền
mừng, một đường chiêng trống xôn xao bầu trời. Sau ban nhạc là nghi trượng của
Thọ vương, trên ngựa cao to màu nâu thẫm, Thẩm Dụ vẫn như cũ lễ phục thân
vương hoa văn giao long tím than, mặc cho đoàn người chỉ trỏ. Đó là tiêu điểm
của tất cả ánh mắt tụ hội.
Hắn cũng thường xuyên giương mắt đảo qua đoàn người
đang vây hai bên phố, giữa đôi lông mày cau lại, thần sắc lạnh nhạt, vô hỉ vô
bi.
Tháng
10 thành Trường An, gió thu cũng mang theo cảm tình ấm áp. Âm thanh chiêng
trống quá mức xôn xao náo loạn, Đường Quả Nhi không nghe theo khóc ầm. Đường
Đại không thể làm gì khác hơn là bế nó về tiểu lâu, khép cánh cửa quét sơn đỏ
thẫm, ngăn cách lại Trường An phồn hoa.