Thu nhập của Đường Đại từ từ tăng cao, nàng đã không
cần dùng nghề nghiệp xin ăn để sống qua ngày, thế nhưng nàng không có việc gì
thì như trước xin ăn tại Công Khai Đình, lúc này không có google, baidu, nciku,
sohu, nguồn tin gốc tin tức cực kỳ khó khăn xin ăn chí ít còn nghe được
nhiều chuyện nhân văn thú vị.
Đương nhiên cái chỗ ngồi này, mọi người nghị luận
nhiều nhất vẫn là Sắc Đại, nàng có một thân phận khác, không hề bị cản trở mà
nghe người khác bình luận về tác phẩm của nàng, trong đó có khen ngợi có chê
trách, Đường Đại thấy lấy một loại thân phận khác nghe những bình luận này cũng
là một loại lạc thú. Nàng quen ngày ngày mắt thấy tai nghe, những bình luận đặc
biệt có đạo lý đều nhớ kỹ, sau trở về Lan Nhược Tự tinh tế đẽo gọt.
Nếu người có một chút tỉ mỉ cẩn thận có lẽ sẽ phát
hiện, tiểu thuyết của Đường Đại phạm qua sai lầm một lần, sẽ không phạm phải
lần thứ hai.
Hàm Châu, Thụy Từ bình thường cũng đến Lan Nhược Tự
tìm Đường Đại, cũng không ngại ở đây hoang dã đơn sơ, thỉnh thoảng khí trời
nắng ấm, bốn người kết bạn cùng đi chơi, quan hệ cá nhân rất chặt chẽ.
Mỗi người khi ai viết ra tân văn, thừa dịp mọi người
gặp nhau thì lấy ra tư vấn góp ý, sau đó mỗi người lại phát biểu ý kiến của
mình, cuối cùng bản thảo sửa xong so với sơ thảo tốt hơn rất nhiều.
Đường Đại bình thường cùng các nàng kể chuyện ở thế kỷ
hai mươi mốt, nói về mạng văn học Tấn Giang, tiểu thuyết trên mạng, kể về
Khởi Điểm, cũng nói về Hồng Tụ. Nàng sẽ rất chế nhạo nói về Vương gia, ái phi,
thiếu gia lãnh khốc, tiểu nha đầu các loại đề tài này, bọn họ bình thường cũng
nói cho nàng vài chuyện thú vị về Huỳnh vương triều, chẳng hạn như Vương thượng
sau khi lập bộ luật về người xuyên không, hắn lại yêu thương một cô nương là
người xuyên qua.(Tấn Giang, Hồng Tụ, Khởi Điểm là những mạng văn học của TQ)
Đường Đại với những dã sử này cảm thấy tương đối hứng
thú: “Hay a, đánh vỡ truyền thống, oa…Các ngươi biết không chính sử có một
Thanh triều, bên trong có một luật lệ là Mãn Hán không được thông hôn. Thế
nhưng sau này rất nhiều tiểu thuyết đều lấy việc này làm chủ đề viết văn, nam
chính vì để cưới nữ chính, đánh cược sinh mạng, đập vỡ quy củ này.”
Hàn Phong mỉm cười nhìn nàng: “Sau lại Vương Thượng
hủy đi dung mạo của cô nương này, giáng nàng làm thứ dân.”
Nụ cười Đường Đại cứng lại: “Ngược luyến tình thâm
sao?”
Thụy Từ liền cười nàng: “Ngươi xem tiểu thuyết ngôn
tình nhiều quá! Hắn dù sao cũng là Vương Thượng của Huỳnh vương triều, quy củ
là do hắn ấn lên mới có hiệu lực. Miệng vàng lời ngọc, làm sao lại yêu thương
thế… Lại làm sao có khả năng giẫm lên cương thường đây.”
“Vậy… Cái cô nương kia thì sao?”
“Đã chết, hình như là người của hình bộ khi hủy dung
ra tay quá nặng đi, cũng có người nói là Vương Thượng phái người giết chết. Sau
đó Vương Thượng có vài ngày không lâm triều.” Thụy Từ trên mặt thu lại ý cười:
“Ta nghĩ, hắn thật sự yêu nàng a, một cô nương nhà người ta, ngước mắt không
quen, lại bị hủy đi dung mạo, sống không bằng chết, còn không bằng…”
Mấy người cũng không có nói nữa, đây là hiện thực. Khi
xem tiểu thuyết chúng ta đều cho rằng năng lượng tình yêu chiến thắng tất cả,
nhưng trên thực tế… Tình yêu không chiến thắng được mọi thứ.
Đường Đại đột nhiên thông hiểu, vì sao trên sách giáo
khoa ngữ văn hiện đại, có viết rất nhiều cổ ngôn về mặt trái đô thị , biểu lộ
nguyện vọng tốt đẹp của nhân dân bần khổ dưới chế độ phong kiến thống trị.
Một lúc lâu, nàng mới lật bàn: “Đây đặc biệt là cầm
thú một đàn!!!”
Thụy Từ nhanh ngăn lại nàng: “Xuỵt, ngươi không muốn
sống nữa sao!!!”
Đường Đại phẫn nộ: “Trước đây như thế nào, còn không
cho người ta nói! Xuyên qua cũng không phải là ý nguyện của bọn lão tử,
dựa vào cái gì đối với bọn lão tử như vậy a!!! Dựa vào giang sơn của hắn, một
cái luật lệ, hắn có thể giết người phụ nữ của hắn, người đó có làm gì sai đâu?”
“Xuỵt, đừng nói nữa, đừng nói nữa!!”
“Bà nó, quả nhiên là đàn ông của xã hội phong kiến,
đặc biệt không phân phải trái!!”
Thụy Từ nhanh đi ra ngoài cửa gỗ cũ nát của Lan Nhược
Tự đóng cửa, Hàm Châu cũng nóng nảy: “Được rồi đừng nói nữa, luật lệ Đại Huỳnh,
nghị luận phía sau người thống trị, phải lăng trì xử tử, thiên đao vạn đánh, để
răn đe!!!”
Đường Đại còn đang tức giận: “Mẹ nó thiên đao vạn đánh
thì thiên đao… Ặc? Thực sự sẽ thiên đao vạn đánh?”
Hàn Phong cùng Hàm Châu đồng thời gật đầu.
Đường Đại lại lật bàn: “ Ơ hôm nay… Phong kiến thống
trị đặc biệt vạn ác nha… Thiên đao vạn đánh lão tử cũng không sợ!!” Nàng quay
đầu lại nhìn Thụy Từ: “Bên ngoài không có ai đúng không?”
Ba người ngã ầm xuống đất.
Loạt tin tức Tân uyên ương hồ điệp mộng của Vạn Tượng
thư cục quả nhiên một đường bán chạy, Ngụy Thanh Sơn phó chủ biên cả ngày ngâm
nga điệu hát dân gian, uống chút rượu, mặt mày hồng hào. Nhưng sau lại làm hắn
giật mình là lượng tiêu thụ của >, nó vừa ra thị trường, lập tức ngăn chặn > mạnh mẽ lủi vào đứng đầu bảng ‘nhiệt tiêu thư tịch’ của Vạn
Tượng thư cục.
Đối với việc này, Ngụy Thanh Sơn vừa vui vừa buồn. Vui
là, nhiệm vụ cấp trên quy định hàng năm đã sớm hoàn thành, thế cân bằng của thư
cục đã bị uy hiếp.
Kỳ thực tán dương một tay viết, cùng nuôi dưỡng một
cái cây rớt ra tiền không khác biệt lắm, cây giống lớn lên tốt, nhìn khả
quan, tự nhiên là chuyện tốt. Ngươi có thể mãnh liệt ôm nó kiếm tiền, thế nhưng
một ngày cái cây này vô cùng tươi tốt, nó sẽ che đi những cây giống khác, thời
gian lâu dài, những cây giống thiếu ánh nắng mưa móc sẽ càng ngày càng ủ rũ,
toàn bộ vườn ươm sẽ mất đi sự cân đối.
Ngụy Thanh Sơn quản lý Vạn Tượng thư cục thời gian
không ngắn, cách dùng người hắn quá rõ ràng, cho nên hắn nỗ lực hỗ trợ Hàn
Phong không ngừng tiến hành các loại thi đấu, khéo léo yêu cầu bài viết né qua
đề tài huyền huyễn của Đường Đại. Vì vậy trong cuộc thi Hàn Phong trổ hết tài
năng, trong mười thứ hạng đầu giành được ý tưởng sáng tác tốt nhất, rất được
đọc giả hoan nghênh, khen ngợi tác giả nhân khí tối cao. Hai người trong lúc
đó, cũng không tổn hại tới Đường Đại, tạo nên một tay viết ngôn tình mới.
Mà đồng dạng, Thụy Từ, Hàm Châu, Bắc Vực Hồ Lang, mấy
tay viết trải qua hơn mười trận thi đấu, nhân khí tăng lên, lại thêm Đường Đại,
được nhân gian khen ngợi là Vạn Tượng Ngũ Tôn. Văn học ngôn tình của Vạn Tượng
thư cục bên ngoài bắt đầu thành công rực rỡ, cục diện trăm hoa đua nở.
Từ xưa đến nay, quần chúng vĩnh viễn đều là quần thể
dễ bị dẫn dắt nhất, có lẽ ban đầu danh khí là hư không, nhưng hư danh một khi
hưng thịnh, sau cùng sẽ trở thành thịnh danh. Cho nên rất nhanh, Hàn Phong bắt
đầu nổi danh cùng Đại Sắc Yên Thanh. Văn học ngôn tình của Vạn Tượng thư cục,
bắt đầu do hai người song phân thiên hạ.
Đương nhiên, chỉ dựa vào vài người cũng là không đủ.
Cho nên Ngụy Thanh Sơn thường thường sẽ đề cử một ít
mầm non của có khả năng phát triển trong thư cục, để cho bọn họ tiếp xúc nhiều
hơn với Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu, Bắc Vực Hồ Lang Đường Đại, cũng làm cho
mấy người dưới bài văn đề cử nhiều hơn một chút về nhân vật mới.
Cấp trên mở miệng, năm người đương nhiên vui lòng đề
cử, bọn họ vẫn như cũ thường xuyên tụ tập, thỉnh thoảng kết bạn đi chơi, cùng
nhau sửa văn, cùng nhau thảo luận sáng tác tâm đắc. Bắc Vực Hồ Lang tuy rằng
tung ra rất nhanh, tác phẩm đầu tiên tại Công Khai Đình thu được khen ngợi rộng
khắp thêm nhân khí cao tuyệt gia nhập vào một trong Vạn Tượng Ngũ Tôn, cái
người này, phương diện đối nhân xử thế đều rất được, đối với mọi người đều cẩn
thận từng li từng tí, cho nên thêm hắn vào, Vạn Tượng Ngũ Tôn vẫn như trước hòa
thuận vui vẻ.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, ngày này, quản lý
viên của Công Khai Đình nhận được tin báo của quần chúng, có người nhận bạc của
một tác giả nào đó, cả ngày không ngừng vì tác giả này đính bản, khiến cho bản
thông cáo vượt trước Đại Sắc Yên Thanh. Mà dấu tay phía sau bản thông cáo, cũng
là tác giả trên dùng tiền mời người đến ấn.
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Khi đó Đường Đại cùng Hàn Phong đang uống trà, Hàn
Phong dạy nàng chơi cờ, nhận được tin tức Thụy Từ truyền tới, hai người đều
sửng sốt, tác giả bị báo lên kia, rõ ràng là Bắc Vực Hồ Lang.