Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 32: Cha con tranh chấp




Lộ Lê đến quân khu ở cùng chỗ với Tần Vũ, những tướng lãnh như Tần Vũ đều có biệt thự riêng, phòng rất nhiều, người sống bên trong cũng chỉ có hắn.

“Phu nhân, đã lâu không gặp.” Chu Tuấn Ngạn nghênh diện đi tới, nụ cười ôn hòa nở trêи khuôn mặt tuấn lãng.

Đừng nhìn anh ta chỉ là phụ tá của Tần Vũ, thực ra quân hàm cũng rất cao, cao hơn Noyce không ít, dù tới nơi nào cũng có tiền đồ vô lượng, nhưng anh ta lại không nhận lời mời đến quân đoàn II làm phó sĩ quan chỉ huy, ngược lại chạy đến quân đoàn I làm phụ tá cho Tần Vũ, mà khi đó Tần Vũ còn chưa phải thượng tướng.

Phải biết rằng nếu không có tên biến thái Tần Vũ, anh ta chính là thượng tá trẻ nhất đế quốc, khi đó rất nhiều người đều nói anh ta điên, Phó sĩ quan chỉ huy quân đoàn II không làm lại thích làm phụ tá.

Những người nói lời này sau này bị vả mặt, bởi vì khi Tần Vũ trở thành thượng tướng, anh ta không đơn thuần chỉ là phụ tá, mà là một trong những người có tiếng nói nhất quân đoàn I. Quyền lực của anh ta ở quân đoàn I chỉ sau hai người, Tần Vũ rất tín nhiệm anh ta, rất nhiều chuyện quan trọng đều giao cho anh ta.

“Chu thượng tá.” Lộ Lê hữu hảo gật đầu với Chu Tuấn Ngạn, Chu Tuấn Ngạn biết thân phận của y nên y cảm thấy được thả lỏng một chút.

“Phu nhân sẽ ở lại đây một đoạn thời gian, cậu an bài một chút.” Tần Vũ nói với Chu Tuấn Ngạn.

“Rõ.”

Đúng lúc này, lính do Nick phái tới xuất hiện ở cổng biệt thự, “Thưa thượng tướng, nguyên soái muốn gặp ngài.”

Ba người đều biết Tần nguyên soái tìm Tần Vũ có chuyện gì.

“Anh đi đi, có Chu thượng tá ở đây rồi.” Lộ Lê chủ động nói.

“Chờ anh.” Tần Vũ ném xuống những lời này rồi đi.

Chu Tuấn Ngạn quay đầu cười nói: “Phu nhân đi theo tôi, phòng ngủ ở trêи lầu.”

Tần Vũ vừa vào, nghênh đón hắn vẫn là một cái ghế, không phải chiếc lần trước, cái ghế đó hỏng rồi, vì một lý do nào đó văn phòng của Tần nguyên soái văn phòng mỗi tháng đều phải đổi vài chiếc.

“Anh biết quân khu là nơi nào không?” Tần nguyên soái trầm mặt đối diện với Tần Vũ, khí thế không giận tự uy.

“Đương nhiên là con biết.” Tần Vũ chắp tay sau lưng, khí thế không kém ông già nhà hắn, thậm chí ẩn ẩn có xu thế áp chế đối phương.

“Nếu anh biết, sao còn dám đưa người tới!” Tần nguyên soái nhìn hắn mang vẻ khí định thần nhàn thì giận điên lên.

“Cái này thì phải hỏi ông.” Tần Vũ có điều ám chỉ nhìn chằm chằm mắt ông.

Hô hấp của Tần nguyên soái cứng lại, không có biện pháp thuyết phục con trai về chuyện đó, đúng lý hợp tình khí thế một đoản, “Con đều đã biết?”

“Biết cái gì, biết phụ thân và cấp dưới của con dấu chuyện mẫu thân hắt nước sôi lên người Lộ Lê nên cánh tay em ấy bị phỏng sao?” Tần Vũ châm chọc.

Quả nhiên giấu không được, Tần nguyên soái đuối lý, khí thế lại yếu đi một phần, “Phụ thân cũng là vì nghĩ cho cái nhà này, mẫu thân con không cố ý……”

Tần Vũ khịt mũi coi thường, “Không, bà ấy cố ý.”

Tần nguyên soái: “……” Đây là sự thật, ông không phản bác được.

“Bà ấy là mẫu thân của con.” Tần nguyên soái đã hoàn toàn không có khí thế.

“Nếu bà ấy không phải mẫu thân con thì đã nhận lại gấp trăm lần.” Nói đến này, ánh mắt âm u của Tần Vũ nói cho đối phương hắn không nói giỡn.

“Thằng mất dạy này, có đứa con nào nói mẫu thân mình như vậy sao!” Tần nguyên soái bị sự máu lạnh đó chọc giận, lại đập bàn thật mạnh.

Tần Vũ cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.

“Bỏ đi, chuyện đã xảy ra rồi, phụ thân có thể bồi thường cho Lộ Lê, nhưng nó không thể ở lại quân khu.” Tần nguyên soái phất phất tay, duy nhất chuyện này ông không thể đồng ý.

“Không thể nào, con không tin cha mẹ.” Tần Vũ không chút do dự phản bác.

Tần nguyên soái nghẹn họng, “Con có thể cho nó ở nơi khác, sao cứ nhất thiết phải là quân khu, quân khu là nơi trọng địa, công dân còn không thể vào, nó một người Liên Bang, vạn nhất tư liệu bị lộ……”

Ánh mắt Tần Vũ khi nghe phụ thân hắn nhắc tới ba chữ ‘người Liên Bang’ thì nháy mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Tần nguyên soái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn nên không bỏ sót, hừ lạnh nói: “Con tấn công Liên Bang gây động tĩnh lớn như vậy, con cho rằng có thể giấu được sao!”

Tần Vũ rũ mắt giấu đi sự tàn khốc, hắn đương nhiên biết không giấu phụ thân được, sớm muộn gì ông cũng biết, nhưng tuy ông biết Lộ Lê là người Liên Bang nhưng không biết em ấy là gián điệp, nếu không đã sớm phái người bắt em ấy đi, xác định điểm này, hắn an tâm lại.

“Trước kia em ấy là người Liên Bang, hiện tại là vợ con.”

“Vậy cũng không thay đổi được sự thật nó là người Liên Bang, tóm lại nó không thể ở lại trong quân khu, con là thượng tướng, nên hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, phụ thân không hy vọng tương lai nó sẽ trở thành vũ khí để người khác công kϊƈɦ con, phụ thân cũng là vì muốn tốt cho con.” Đến đây, Tần nguyên soái không chút nào thoái nhượng.

“Không bao giờ.” Tần Vũ chém đinh chặt sắt ném xuống những lời này.

“Con…” Tần nguyên soái rất muốn ném thứ gì đó, nhưng phát hiện đều bị ông ném rơi đầy đất, sửa sang phủi tay.

Cứ giằng co như vậy không giải quyết được gì, Tần nguyên soái biết rõ chuyện con trai trưởng đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, đã không biết đây là lần thứ mấy thoái nhượng, ông thở dài một hơi, “Như vậy đi, con và nó trở lại Tần gia, phụ thân cam đoan sẽ không xảy ra chuyện tương tự.”

“Không đời nào.”

“Vậy rốt cuộc con muốn thế nào?” Tần nguyên soái tức ngực.

Tần Vũ nhìn ông một cái, ném xuống một câu phụ thân biết rồi đấy, rồi không cùng ông vô nghĩa nữa.

Nick đứng bên ngoài thấy Tần Vũ đi rồi mở cửa tiến vào, thấy đồ rơi đầy đất hỗn độn, nguyên soái thì thở phì phì là biết không thành công, đã thấy nhiều mà không thể trách, lập tức gọi người vào thu dọn.

“Nick, ông nói sao tôi lại có đứa con sinh ra để chọc giận tôi.”

“Đại khái là đời trước thiếu nợ đi.” Nick không chút để ý mà trả lời.

Tần nguyên soái lại lần nữa bị nghẹn, ông hiểu ý Tần Vũ, ngọn nguồn của chuyện này đơn giản là bạn già của ông, trừ phi Tần phu nhân thừa nhận Lộ Lê, nếu không Tần Vũ tuyệt sẽ không thỏa hiệp, nhưng hiểu tính tình của Tần phu nhân nên ông biết việc này có khó khăn thế nào.

Tần Vũ trở lại biệt thự, Lộ Lê đang sửa sang lại quần áo, Noyce cũng tới và đã về cùng Chu Tuấn Ngạn, khi bận đến không thể về nhà bọn họ cũng sẽ ở lại nơi này, nhưng ban ngày đều có rất nhiều việc cần hoàn thành.

Tần Vũ bận, còn bận hơn cả bọn họ.

Chu Tuấn Ngạn rất rõ ý của Tần Vũ nên đưa phu nhân đến phòng ngủ của Tần Vũ, phòng ngủ giống phòng ở Tần gia gọn gàng sạch sẽ.

“Anh đã về rồi, nói chuyện với phụ thân thế nào, ông ấy chắc chắn không đồng ý cho em ở lại đây nhỉ?” Lộ Lê buông chồng quần áo đã gấp xong, y không ngốc, khi Tần nguyên soái tìm Tần Vũ là đã biết vì chuyện gì.

“Đã giải quyết.” Tần Vũ không nói quá trình, trong mắt hắn, ý kiến của Tần nguyên soái không quan trọng.

Lộ Lê bán tín bán nghi, y biết tính Tần vũ, tuyệt sẽ không nói chuyện bình thường với Tần nguyên soái, cho nên… Y đại khái tưởng tượng được tình cảnh lúc đó. Tần Vũ lạnh nhạt, mà Tần nguyên soái, đại khái là rít gào đi.

“Hôm nay anh bận không?” Lộ Lê thôi suy nghĩ hỏi.

“Buổi chiều phải họp, gần đây biên giới không được thái bình, quân đội đế quốc Solo vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, cần phải đánh một trận.”

Tần Vũ nói rất bình tĩnh như đế quốc Solo chỉ là một con thú nhỏ thích vươn vuốt nhỏ, cho nó một chút giáo huấn sẽ lại rúc vào trong áo.

Lộ Lê biết đế quốc Solo, đó là quốc gia có lực lượng vũ trang và khoa học kỹ thuật phát triển có thể sánh ngang cùng đế quốc Vinh Diệu.

Trước kia còn học tại học viện quân sự, y thường nghe giáo viên nói về ngọn nguồn ân oán giữa hai đại đế quốc, đó là chuyện từ rất lâu, lâu đến mức đã không còn ai nhớ lúc trước phát sinh chiến tranh thế nào, chỉ biết là vương thất của hai đại đế quốc đều hận đối phương thấu xương.

Ở thời đại tinh tế này, ảnh hưởng mà chiến tranh mang đến càng lúc càng lớn, cho nên rất nhiều tinh hệ trừ phi là bất đắc dĩ chứ bình thường sẽ không chủ trương chiến tranh, nhưng đế quốc Vinh Quang cùng đế quốc Solo không giống thế, bọn họ mỗi năm đều phải đánh mấy lần.

Ngay từ đầu hai bên đều có thua có thắng, thẳng đến khi Tần Vũ xuất hiện.

Có một loại người là không giống người thường, bọn họ vừa sinh đã vượt mạnh hơn người bình thường, đó là người biến chủng.

Gen của người biến chủng cường hãn hơn người bình thường rất nhiều lần, họ có thể điều khiển cơ giáp giết địch, khi thân thể được rèn luyện đến càng ngày càng cường đại, thậm chí có thể tay không giết chết kẻ địch. Người biến chủng là dị loại, mà Tần Vũ là dị loại của Tần gia, nói cách khác, là dị loại trong dị loại.

Khi hắn mười tuổi đã có tinh thần lực cùng thể chất cấp SSS, một mình đấu mấy chục người biến chủng thể chất cấp A hoặc S vẫn dễ như chơi, còn chưa thành niên đã theo Tần nguyên soái nam chinh bắc chiến, lập vô số công lao, cuối cùng khi còn rất trẻ đã trở thành thượng tướng trẻ nhất trong lich sử đế quốc Vinh Diệu.

Từ khi hắn trở thành quân nhân, chiến dịch nào có mặt hắn, đế quốc Solo sẽ không có phần thắng, điều này làm vương thất đế quốc Solo hận hắn thấu xương, ám sát nhằm vào hắn ùn ùn không dứt.

Đây đều là tin tức Lộ Lê lúc trước thu thập được để tiếp cận Tần Vũ, khi đó y không tin có người mạnh như vậy.

Sau này khi tận mắt chứng kiến Tần Vũ tay không xé xác Trùng thú, kẻ địch vừa nghe thấy tên hắn đã chạy mất tăm mất tích, y mới tin, cũng khó trách công dân đế quốc Vinh Diệu tôn xưng hắn là chiến thần, bởi vì hắn xứng với danh hiệu đó.

“Nói như vậy, anh sẽ phải đến biên giới?” Lộ Lê thu hồi suy nghĩ hỏi, y vẫn nghĩ Tần Vũ sẽ rảnh vài ngày, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

“Anh sẽ về sớm.” Tần Vũ vuốt tóc y, nét lạnh lùng thường ngày được thay bằng gió xuân ấm áp, toàn thân tràn ngập ánh sáng nhu hòa.

Nếu có ai ở đây, nhất định sẽ rất khϊế͙p͙ sợ.

Vẻ mặt này của thượng tướng vĩnh viễn sẽ chỉ bày ra trước mặt phu nhân.

Lộ Lê không nghĩ Tần Vũ trở lại hành tinh Thủ Đô lại càng bận hơn, nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, Tần Vũ là thượng tướng, hắn gánh vác trách nhiệm càng nặng hơn những người khác, điều chỉnh lại tâm trạng hắn bình thường trở lại, bọn họ có thể ở bên nhau vốn đã không dễ dàng, khi nhận lời cầu hôn của Tần Vũ, y đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.