Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 9: Nấu nước




Trong nham động rét lạnh lại ẩm ướt, A Sơ run run nằm trên giường đá, lạnh nhưng lại không đến nỗi làm người ta bị đông chết, cảm giác thật khó chịu ah. Ngoại trừ ngồi thiền thì cũng không có chuyện gì để làm, liên tục mấy ngày rồi nên giờ nàng muốn ngủ một giấc.

A Sơ ngủ không sâu, cũng không có nằm mơ, trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng, đột nhiên nghe có tiếng bước chân tới gần. nàng mở mắt, ánh mặt trời chiếu vào làm nàng có chút khó chịu liền đưa tay lên che. Mộ Khanh đã dùng pháp thuật ngăn cách với tất cả bên ngoài, kể cả ánh mặt trời chẳng lẽ pháp thuật đã bị phá?

Nghĩ tới chuyện này, A Sơ vội vàng ngồi dậy liền thấy một bóng lưng đối diện với ánh mặt trời. Nàng dụi mắt, nhìn thật kỹ, thì ra là Mộ Khanh. Nhiều ngày không gặp, thấy hắn có vẻ…khỏe mạnh.

A Sơ do dự một lát, cuối cùng vẫn đem những gì đã suy nghĩ mấy ngày qua nói ra “thượng tiên, ta sai rồi, ta không nên không để ý tới tâm tình người khác mà tùy tiện hành động, càng không nên chưa hiểu rõ sự việc đã suy đoán lung tung làm cho người ta hiểu lầm, hơn nữa cũng thấy may mắn vì ngươi không phạt nặng ta. Ta hiểu khổ tâm của ngươi”

Mộ Khan thấy nàng chủ động nhận sai thì giật mình “ta còn tưởng mười ngày nay ngươi sẽ không chịu nổi, làm ta còn mang theo hai túi bông để tránh bị ngươi ra đòn hiểm” nói xong Mộ Khanh còn lấy trong vạt áo ra hai túi bông to quăng lên giường.

A Sơ nhếch môi, thì ra đã qua mười ngày, thời gian này có chút mơ hồ nhưng phần lớn lại là cao hứng.

Mộ Khanh nhìn biểu tình của nàng, thật sự có chút không quen “A Sơ, sau này nếu ta rời khỏi Đông Lăng điện, ngươi đừng đi quá xa”

“Ân, ta đã biết.” A Sơ gật gật đầu, chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi mà, thân hình đột nhiên run run, Mộ Khanh liền hỏi “sao vậy?’

“Hàn khí trong động quá nặng”

Mộ Khanh lúc này mới nhận ra nhiệ độ trong hang rất thấp liền mang nàng ra ngoài “là ta không để ý tới chuyện này, thật xin lỗi”

Thấy hắn nói chuyện khách khí như vậy, tâm tình tốt đẹp của A Sơ liền biến mất cũng hiểu tâm tình của Mộ Khanh cũng không được tốt. Nàng nắm tay hắn hỏi “thượng tiên, vì sao tâm tình của ngươi lại không tốt?’

Mộ Khanh quay đầu lại, dùng sức nhéo tay nàng, cười nói “chẳng lẽ ta không đùa giỡn một ngày thì là tâm tình không tốt sao?”

A Sơ cuống quít lắc đầu: “Không, không phải!”

Tuy hiện giờ hắn lại nói đùa nhưng có thể nhìn thấy được hắn không có thoải mái như trước kia. A Sơ rất buồn bực, đột nhiên lúc này hắn buông tay nàng ra, đứng cách nàng một khoản, miệng vẫn duy trì nụ cười, giọng điệu thản nhiên “nếu ngươi không thích, sau này..ta sẽ không như vậy nữa”

A Sơ nhìn hắn, hồi lâu không thốt nên lời. Trước kia rất mong thấy được Mộ Khanh không như ý nhưng giờ thấy rồi lại không vui chút nào. Nàng đối với Mộ Khanh, không phải là ghét bỏ như kẻ thù, dù có tranh cãi ầm ĩ nhưng thật ra lại có tình có nghĩa, công lực và tu vi bốn vạn năm nay của nàng phân nửa đều là nhờ hắn, nay hắn rầu rĩ không vui như vậy cũng làm nàng rất khó chịu.

Mộ Khanh mỉm cười nói với nàng “chút nữa quay về điện thì tự mình pha trà cho bản tiên đi, như vậy bản tiên mới nhận lời xin lỗi của ngươi”

A Sơ cảm thấy rất khó hiểu vì sự thay đổi của hắn nhưng có thể làm cho hắn vui, nàng liền không chút do dự mà đáp ứng. Để biểu hiện thành tâm, lần này mặc kệ Mộ Khanh yêu cầu cái gì, nàng cũng sẽ thỏa mãn thì nói chi chuyện pha trà.

Trở lại điện, A Sơ liền nhanh chóng đến phòng bếp chuẩn bị nấu nước pha trà, lại sợ nhàm chán liền quay về phòng lấy một cuốn sách. Cái này cũng là của Nguyễn Nguyễn đưa cho nàng, kể lại chuyện của một thiếu gia cùng một ca kỹ, lúc trước chỉ mới đọc được một chút. Đến phòng bếp thì gặp một tiên tỳ, tiên tỳ thấy nàng liền thi lễ “Dao Liên tiên tử, nô tỳ gọi là Lục Kiều, là thượng tiên phân phó nô tỳ đến chuẩn bị đồ dùng cho tiên tử, người xem có còn cần chuẩn bị gì nữa không?’

Trong phòng bếp đã có sẵn mọi thứ, những gì cần đều đã có đủ, A Sơ gật đầu nói “vậy là được rồi, ngươi có việc thì đi trước đi, nơi này giao cho ta”

“Dạ” Lục Kiều gật đầu rồi lui ra.

Nàng múc nước cho vào tô, nhóm lửa, rồi ngồi trên ghế phe phẩy cái quạt cho lửa cháy lớn hơn, mắt vẫn nhìn nhìn chằm chằm vào cuốn sách.

Cuốn sách rất mỏng, cho nên nội dung câu chuyện diễn tiến rất nhanh cũng rất phấn khích. A Sơ xem say sưa, không hề thấy ngọn lửa đã đốt cháy mộc bổng phía trước đang tiến dần đến phía sau, đợi đến khi nàng phát hiện ra ngọn lửa đã cháy tới chỗ đống cỏ khô bên cạnh, khí thế hừng hực. A Sơ hoảng sợ, nhét cuốn sách vào ngực,vội vàng chạy tới linh mộc múc nước, đến khi nàng quay lại thì lửa đã cháy lớn, bốc cao lên cả đầu người.

A Sơ luống cuống tạt nước vào đám lửa nhưng không thể dập tắt được, không khí tràn ngập mùi gỗ cháy còn có những thứ mùi khác. Không kịp nghĩ nhiều, nàng vội chạy ra ngoài la lớn nhưng bên ngoài lại chẳng có một ai. Thấy lửa cháy mỗi lúc một mạnh, đột nhiên nhớ mình đã học qua thuật khống chế nước, nhưng vừa rồi quá gấp gáp mà quên mất.

Nàng đặt hai ngón tay lên môi, thầm đọc chú ngữ ‘băng”, vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng bếp, nhất thời gian phòng liền bị băng sương bọc kín, đám lửa cũng dần dần nhỏ lại rồi tắt hẳn.

A Sơ thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc này người ở Đông Lăng điện nhìn thấy ánh lửa và khói đen cũng vội vàng kéo tới, tới nơi thấy phòng bếp bị ướp lạnh thì ai nấy đều há hốc mồm

Mộ Khanh cũng đến, không hể để ý tới chung quanh mà đi thẳng về phía A Sơ, nắm tay nàng, cau mày. Mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, đau đớn, lúc này A Sơ mới phát hiện ra trên tay có vết phồng do bị phỏng. A Sơ đau đến nhíu mày, muốn niệm quyết trị thương

Mộ Khanh lại ngăn nàng “có thể không cần vận dụng chân khí thì đừng dùng, đến Thanh Hành điện đi”

A Sơ vẫn muốn tiếp cận Thanh Hành tuyền nhưng vẫn chưa có cơ hội, hôm nay có dịp như thế nên đâu dại gì bỏ qua, vui vẻ đi theo Mộ Khanh đến Thanh Hành điện.

Mộ Khanh ngồi bên cạnh ao, một tay duỗi vào trong nước, tay kia hướng nàng vẫy vẫy.

A Sơ vui vẻ chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trước mặt hắn. Mộ Khanh múc một vốc nước, Thanh Hành tuyền theo kẽ tay của hắn rơi xuống, từng giọt nhỏ lên chỗ bị bỏng truyền đến cảm giác mát lạnh, lan tỏa khắp tứ chi. Hiệu quả chữa vết thương của Thanh Hành tuyền thật khiến người ta sợ hãi, mới chớp mắt vết thương đã tốt hơn phân nửa. Sau đó, Mộ Khanh đem bàn tay ẩm ướt phủ lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng ma sát.

Thanh Hành tuyền làm cho tứ chi trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái, A Sơ cảm giác thoải mái vô cùng, nhắm mắt lại điều tức. Vừa rồi vì nôn nóng dập lửa mà dùng đến thuật điều khiển băng, phải điều động chân khí trong cơ thể một cách gấp rút, đến giờ vẫn chưa ổn định lại. Nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, chợt nhớ ra có gì đó không ổn, mùi hương khác lạ kia…nàng đột nhiên mở to mắt, khẳng định nói với Mộ Khanh “thượng tiên, vừa rồi lúc lửa cháy, ta ngửi được mùi dầu lửa”

Động tác Mộ Khanh hơi dừng lại một chút rồi vẫn tiếp tục xoa vết thương cho nàng, cau mày nói “vừa rồi ta cũng ngửi được, cũng may ngươi đã đóng băng phòng bếp, những tiên tỳ bình thường không thể phá giải được, để lát nữa ta đến xem sao”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.