Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 52: Tam muội chân hỏa




Đây chính là yêu mà trong tiểu thuyết đã viết sao?yêu? là tình cảm mà tất cả sinh linh đều cả đời hướng tới sao? là cái mà Mộ Khanh nguyện ý bỏ qua tất cả, khăng khăng một mực sao?

Nếu đây là yêu, A Sơ cũng không biết mình từ khi nào bắt đầu…có lẽ là ngay lúc này, khi biết được cả đời sẽ không được gặp lại hắn nữa mà yêu. Yêu và đau cùng một lúc.

Nhị Lang Thần không muốn nhìn thấy bộ dáng thê lương của A Sơ, vỗ vỗ tay nàng, thở dài nói “Dao Liên, quân sư hắn…vẫn chưa tìm được, nói không chừng vẫn còn sống”

Vẫn chưa…vẫn không tìm được xác của Mộ Khanh sao?

Ánh mắt trống rỗng đột nhiên phát sáng, thân thể chấn động. A Sơ cắn môi cố không để bật ra tiếng khóc, thanh âm cũng trở nên khàn khàn “các ngươi có cách để ta ra ngoài không? Có cái gì có thể hủy cái lồng sắt này không?”

Thái Thượng Lão Quân vẻ mặ do dự “đây là do xuyên thiên thạch luyện thành, cứng rắn vô cùng, lại không thể sử dụng pháp thuật nhưng mà..”

A Sơ vội hỏi “Nhưng mà sao?”

“Chuyện này ta cũng không chắc lắm, có thể sử dụng cái gì đó thật nóng mà thiêu hủy lồng sắt này”

Nhị Lang Thần liền hỏi “theo lời Lão Quân thì đó là tam muội chân hỏa?”

Tam muội chân hỏa là tinh hỏa vạn vật, nóng vô cùng, nóng vô cùng, có thể đốt cháy bất cứ vật gì. Đỉnh lô để luyện đan cũng là vật liệu hiếm lạ trên thế gian, Thái Thượng Lão Quân tốn mất chín chính tám mươi mốt thiên quán thần lực mới áp chế được liệt hỏa này. Nếu dùng tam muội chân hỏa thiêu được lồng sắt thì tốt, nếu không…A Sơ cũng không dám nghĩ nhiều. Mộ Khanh đã chết, có thể giải thoát cho mình chỉ có hắc bạch vô thường, chi bằng thử một lần.

Vì thế A Sơ nói với Thái Thượng Lão Quân “Lão Quân, ngươi dùng tam muội chân hỏa đi. Nếu ta có thể ra ngoài thì là may mắn, nếu không…cũng là may mắn”

Vừa nghe như thế, Nhị Lang Thần khẩn trương khuyên “Tam muội chân hỏa nóng cháy vô cùng, A Sơ ngươi sao chịu được!”

Tiểu A Chiết ôm Thái Thượng Lão Quân khóc cầu “Sư phụ đừng thiêu A Sơ, A Sơ ngươi không được chết”

Đại A Chiết cũng thực lo lắn “Sư phụ còn cách nào khác không?”

Thái Thượng Lão Quân lắc đầu “nếu ta có cách khác thì đã không dùng đến tam muội chân hỏa”

Thấy mọi người không đồng tình, A Sơ mặt lạnh nhăn mi, hai mắt tỏa sáng, hàn khí bức người “Lão Quân, xin ngươi hãy dùng tam muội chân hỏa đi, thay vì phải ở trong lồng sắt này cả đời, ta muốn thử một lần, cho dù chết cũng cam lòng. Nếu Lão Quân không đáp ứng, A Sơ sẽ lập tức chết cho ngươi xem”

Sinh tử mà nói nhẹ như vậy, khiến Thái Thượng Lão Quân oán hận cắn răng “được, ta đápứng”

A Sơ thở phào nhẹ nhàng, buồn bã nhìn mọi người, chua sót nói ‘nếu ta bị chết cháy, các ngươi không cần khổ sở vì ta mà phải cao hứng cho ta nha. Bốn vạn năm qua, nhờ có các ngươi mà cuộc sống của A Sơ rất vui. Nếu tam muội chân hỏa không lưu tình, khi nào các ngươi rảnh thì đến Đông Lăng điện nhìn một cái, nhớ rõ nơi đó từng có thượng tiên cũng từng có ta”

Nhị Lang Thần nhướng mi, cam đoan thề thốt “Dao Liên, ngươi yên tâm, nếu tam muội chân hỏa không dùng được, ta là người đầu tiên dập tắt nó”

Tam muội chân hỏa một khi nổi lên, đâu có dễ dàng dập tắt, lửa trong bếp lò của Thái Thượng Lão Quân cũng phải cháy suốt một ngày một đêm mới tắt. A Sơ lắc đầu, khẽ cười, lòng tốt của Nhị Lang Thần, nàng nhận.

Lý Thiên Vương lúc này cũng đứng ra “thêm ta nửa” mắt nhìn sang chỗ khác, vẫn bộ dáng khinh thường “tuy rằng…ta không thích ngươi lắm nhưng tận mắt nhìn ngươi chết cháy thì lại không nỡ”

A Sơ mỉm cười lau nước mắt, cảm động nói “cảm ơn mọi người, hiện tại A Sơ không thấy sợ chút nào”

Nhị Lang Thần miễn cưỡng cười, cùng Lý Thiên Vương thối lui hai bước. Thái Thượng Lão Quân đưa tay lên miệng niệm pháp chú. Một đốm lửa đỏ xuất hiện trên đốt ngón tay, Lão Quân búng ngón tay một cái, ngọn lửa nhanh chóng phóng thẳng về phía lồng sắt, rồi bắt đầu bao trùm cả lồng sắt.

Đại A Chiết lôi kéo khóc lớn Tiểu A Chiết đứng xa xa, bàn tay to mông trụ hắn ánh mắt.

Liệt hỏa hừng hực bao quanh lồng sắt, lưỡi lữa đỏ bừng, lồng sắt vốn đen đen lộ ra hỏa diễm hồng hoàng. A Sơ nắm chặt hồ lô, cố làm cho mình trấn định, mở nắp hồ lô để nước trong bình phun lên đám lửa. Nước lửa tương khắc phát ra tiếng tê tê chói tái, khói đen nghi ngút. A Sơ ôm miệng, gần như không hô hấp được, ngồi trong lồng sắt nhìn tam muội chân hỏa và thanh hành tuyền đấu với nhau, một dòng lệ lặng trào ra nơi khóe mắt, nhiệt khí từng đợt, từng đợt phả vào mặt nàng, thấm vào làn da….

Không lâu sau, đám lửa dần nhỏ lại, chung quanh lồng sắt cũng xuất hiện vết rạn nứt. Nàng đã đoán đúng, thanh hành tuyền có thể khắc chế tam muội chân hỏa.

Mộ Khanh từng nói thanh hành tuyền thuộc tính hàn, ngâm mình chỉ thấy lạnh một chút nhưng thật ra nó ẩn giấu hàn khí thật lớn, cho nên không nên ngâm lâu, khi rời khỏi thanh hành tuyền hiệu quả trị liệu có giảm sút nhưng tính lạnh không giảm. Vật cực tất phản, tam muội chân hỏa gặp phải thanh hành tuyền như gặp khắc tinh. Lửa càng nóng, nước càng lạnh, trải qua một hồi tương khắc, bài trừ lẫn nhau. Chịu đựng một nóng một lạnh như vậy, dù là xuyên thiên thiết cũng không thể chịu đựng nổi, chốc lát sau đã bắt đầu nứt vỡ, sụp đổ.

Lúc trước A Sơ không hiểu vì sao Mộ Khanh lại đưa cho nàng bình hồ lô chứa nước thanh hàn tuyền, không hiểu hắn nói sẽ có lúc cần dùng là như thế nào. Bây giờ thì nàng hoàn toàn thấu hiểu. Có lẽ hắn đã dự liệu được kiếp nạn lần này, giam nàng trong lồng sắt lại đưa nàng nước thanh hành tuyền đều nằm trong tính toán của hắn, dù hắn không thể quay về, nàng cũng có thể an toàn rời khỏi lồng sắc.

Lắc lắc hồ lô đã trống rỗng trong tay, trận cháy này làm nàng đầu váng mắt hoa, hai mắt đỏ bừng. Bây giờ chuyện đầu tiên nàng muốn làm là quay về Đông Lăng điện. Nói không chừng chuyện này chỉ là một trò đùa, là một sự khảo nghiệm, Mộ Khanh đang ngồi trong Đông Lăng điện chơi đùa với chim của hắn, chờ nàng trở về sẽ cười nhạo nàng.

Đi được vài bước đã thấy tai ù lên, mắt hoa, trước mắt mơ hồ trắng xóa, thân thể cũng ngã xuống. Ngay khoảnh khắc này, nàng cảm giác như trước mắt mình có ai đó, nàng cố mở to mắt nhưng sương trắng làm cho nàng không thể nhìn rõ. Còn chưa kịp hỏi, mí mắt đã không thể khống chế được mà khép lại.

Có thể do nàng quá nhớ Mộ Khanh nên trong mộng, nàng biến thành bộ dáng của Cửu Cẩm, cùng hắn đến Tử kinh nhai ngắm sao. Hoa tử kinh vẫn nở rộ như trước, hương hoa phiêu lãng trong khống khí, điều duy nhất khác biệt là lúc này Mộ Khanh mang theo hai bình rượu hoa đào. Chuyện trong lồng sắt giống như là một thế giới khác, nàng mở mắt, nhìn bầu rượu dưới chân đến ngẩn người.

Có người đụng vào bả vai nàng, A Sơ lấy lại tinh thần đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Khanh gần trong gang tấc. Lúc này hắn không có say, chỉ tay vào bạch quang ở phía xa xa “ngươi xem, đó là băng tháp. Lúc trước ta có nuôi một tiểu tiên cô, ta đã đem nàng đóng băng ở đó”

A Sơ giật mình vội hỏi “gọi là gì?’

Mộ Khanh cười: “A Sơ.”

A Sơ chấn động, đứng bật dậy là đổ vò rượu hoa đào dưới chân, Mộ Khanh nhặt bình rượu lên, đặt vào tay nàng, mỉm cười nói “làm sao vậy Cửu Cẩm? khẩn trương chuyện gì sao? chúng ta ngồi xuống uống rượu đi, không cần suy nghĩ gì cả”

Tay của A Sơ run lên, ném bầu rượu xuống, liên tục thối lui “ta không phải là Cửu Cẩm, ta không phải, không phải”

Mộ Khanh nhìn bầu rượu dưới chân, vẻ mặt lạnh lùng nắm chặt bả vai nàng, khiến cho ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau “Cửu Cẩm, cùng ta uống rượu. Cửu Cẩm, chúng ta cùng nhau say đi. Cửu Cẩm, cuộc đời này ta chỉ yêu một mình ngươi, bây giờ không có ai quấy rầy chúng ta nữa. Cửu Cẩm”

Tỉnh lại, cảm giác mọi thứ như thật như mơ.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, lệ rơi không ngừng.

Nguyễn Nguyễn ôm lấy nàng, khóc rống lên. A Sơ ngơ ngác nhìn đỉnh màn, tầm mắt chậm rãi di chuyển. Nàng đã trở lại Đông Lăng điện, trở lại phòng của mình. Trong phòng không chỉ có Nguyễn Nguyễn, Ngọc Cẩm, Thương Thuật, Nhị Lang Thầ, Tây hải Tam công chúa, Lý Thiên Vương, Đại A Chiết mà ngoài cửa sổ còn có lãnh vũ thê lương, Vũ thần đã tới đây.

“Nguyễn Nguyễn…” cổ họng khó khăn phát ra âm thanh. Ngọc Cẩm vội vàng rót một chén nước, Nguyễn Nguyễn nhận lấy, cẩn thận đỡ A Sơ dậy,đặt chén nước lên môi nàng.

Ngoại trừ cổ họng và ánh mắt có chút rát, cả người vô lực và có vài chỗ phỏng nhỏ thì A Sơ không cảm thấy gì khác. Nàng cúi đầu uống nước, uống một mạch hết ba chén, nàng mới thấy thoải mái hơn, dựa mình vào thành tháp nhìn từng người trong phòng.

Nguyễn Nguyễn vừa lấy tay áo lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói “trước khi thượng tiên xuất môn đã nói sẽ đua ngươi đến Đâu Dẫn cung, bảo chúng ta không cần lo lắng cũng không cần đi tìm ngươi. Hắn nói khi hắn trở về, ngươi cũng sẽ trở lại, nhưng mà…”

“Nguyễn Nguyễn!” Ngọc Cẩm ngăn không cho nàng nói tiếp

A Sơ thản nhiên cười cười “Ngọc Cẩm, ta đã biết, ngươi không cần lo lắng cho ta” nàng đưa mắt nhìn Nhị Lang Thần “Chân quân nói vẫn chưa tìm được thượng tiên, vậy ta vẫn còn hi vọng, ta sẽ đi tìm hắn, tìm được mới thôi”

Ngọc Cẩm miễn cưỡng cưới, gật đầu, dựa vào vai Thương Thuật khóc nức nở. Tây hải tam công chúa tiến lên, lấy từ trong tay áo ra một bình sứ sắc trắng xanh ‘Y Tiên đã điều chế phương thuốc này cho ta trước kia, là hải lộ vô sắc vô vị, có tác dụng đối với làn da, thích hợp vết các vết thương của ngươi, mỗi ngày bôi lên chỗ bị phỏng một lần, chắc chắn nửa tháng sau sẽ lành, cũng không để lại sẹo”

A Sơ mỉm cười “cảm ơn Tam công chúa” rồi nói với mọi người “cảm ơn các ngươi đã mang ta trở về, cảm ơn các ngươi đến thăm ta, nhưng mà ta lại muốn ngủ một chút, thật xin lỗi”

Sau khi tỉnh lại, A Sơ có vẻ xa lạ khiến mọi người có chút không quen. Ngọc Cẩm vừa thương tâm vừa tức giận, hai mắt đẫm lệ chạy ra ngoài, Thương Thuật, Lý Thiên Vương, Nhị Lang Thần cũng đi theo nàng, Nguyễn Nguyễn và Đại A Chiết vẫn còn ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.