Những lời của Lý
Thiên Vương làm A Sơ vô cùng khiếp sợ, mọi người đều yên lặng nhìn xem
phản ứng của Mộ Khanh. Sắc mặt Mộ Khanh tái nhợt, môi run nhè nhẹ, nhìn
Lý Thiên Vương cười khổ một cái rồi đạp mây bay về phía Lăng Tiêu điện,
ngay sau đó Lý Thiên Vương cũng đuổi theo
Đông Lăng điện trở nên yên ắng, Thương Thuậ đi rồi, mọi người cũng bỏ đi, A Sơ nhỏ giọng hỏi Nguyễn Nguyễn “Hoặc Quân là ai?”
Thiên giới dường như rất dè chừng với Ma chủ Hoặc Quân, mà năm vạn năm qua,
ma nhân chưa từng xuất hiện ở Thiên giới và thế gian đã bắt đầu rục rịch trở lại, làm cho Thiên giới rất lo lắng, xem ra không thể khinh thường. Hôm nay là lần đầu tiên A Sơ nghe nói tới người này, không biết rốt
cuộc hắn có bao nhiêu lợi hại.
Nguyễn Nguyễn kéo A Sơ quay về,
cẩn thận dặn dò “hắn là người đứng đầu Ma giới, năm vạn năm trước tấn
công Thiên giới thất bại, bị các thần tiên vây khốn, cho nên năm vạn năm qua, Ma giới gần như im hơi lặng tiếng, thế nhưng gần đây lại có tin Ma chủ công lực gia tăng, tập trung binh lực, chuẩn bị tiến công Thiên
giới, thôn tính thế gian, nếu không có sự phòng bị e là Ma chủ sẽ thực
hiện được ý đồ của hắn”
Trong đầu A Sơ bỗng nhiên hình dung đến
trận chiến khốc liệt gần như hủy diệt tất cả ở năm vạn năm trước, may
mắn cuối cùng Ma giới đại bại, nếu không nàng còn phải vùi mình dưới Dao trì. Xem ra Ma chủ này đúng là có vài phần năng lực, có thể làm cho
Thiên giới khẩn trương phòng bị, vậy là Mộ Khanh lần này không hạ phàm
được rồi. Nghĩ tới Mộ Khanh, A Sơ lo lắng “vậy, thượng tiên…Lý Thiên
Vương vừa rồi thật hung dữ”
Nguyễn Nguyễn vội che miệng nàng lại, thành tâm nhắc nhở “Lý Thiên Vương miệng rộng, việc này ngươi không nên hỏi thì tốt hơn, nói ra liền không chịu nổi”
Hừ, có cần khoa
trương dữ vậy không? Nói như không nói, càng làm cho người ta tò mò hơn. A Sơ thầm oán hận, Thiên giới dường như có rất nhiều bí mật mà nàng
không biết, tỷ như Lý Thiên Vương miệng rộng, cẩn thận suy nghĩ lại
thì…hình như rất lớn
Mộ Khanh từ Lăng Tiêu điện trở về, trong tay còn cầm theo một giỏ trái cây, là quà ủng hộ tinh thần của Thiên đế để
chúng tiên chịu khó suy nghĩ, hi vọng sẽ tìm ra kế sách tiêu diệt Ma chủ Hoặc Quân. Vừa lúc có một tiên đồng vội vã chạy tới, nói Mộ Khanh quên
mang theo lẵng hoa Thiên đế đưa, Mộ Khanh lại lắc tay từ chối “không
cần”
A Sơ vốn thích hoa cỏ, nên cảm thấy tiếc “Thượng tiên thật
hồ đồ, Thiên đế tặng sao lại không cần? huống chi không có lẵng hoa, hoa cỏ bên trong cũng không sống lâu nha”
Mộ Khanh đi về phòng nghỉ ngơi, chỉ bỏ lại một câu “vậy thì đi lấy về đi”
A Sơ vui vẻ, vội bảo tiểu đồng dẫn đường đi lấy lẵng hoa
Đến trước Lăng Tiêu điện thấy nhiều thần tiên còn chưa đi, đang thảo luận
chuyện Ma chủ Hoặc Quân. Một tiên tỳ cầm giỏ hoa đi ngang qua chỗ A Sơ,
hỏi tiên tỳ bên cạnh “sao lại phân cho Lý Thiên Vương nhiều hơn vậy?”
A Sơ thầm cười trong lòng, tiểu tiên tỳ này thật là…Lý Thiên Vương miệng
rộng như vậy là đủ hiểu rồi, cần gì phải hỏi, liền tốt bụng nắm chặt tay áo tiểu tiên tỳ kia mà giải thích “bởi vì Lý Thiên Vương miệng rộng”
Tiểu tiên tỳ cả kinh, che mặt cố nín cười, tiên tỳ khác vội lôi kéo nàng đi, hai người sắc mặt căng thẳng, kích động liếc A Sơ một cái, một người
còn cực lực phản bác “không phải vậy. Vì mỗi lần Thiên giới gặp nạn, Lý
Thiên Vương đều xuất chiến, lập nhiều chiến công cho nên Thiên đế mới
cho hắn thêm một quả đào” dứt lời đưa tay sửa sang giỏ hoa quả
Thì ra là vậy. A Sơ thầm kinh bỉ mình sao có thể nghĩ ra lý do tục tằng như vậy chứ, Thiên đế sao có thể tặng cho Lý Thiên Vương nhiều hơn một quả
đào là vì miệng hắn rộng. Hiểu rõ rồi, A Sơ đang chuẩn bị tiến lên nhận
phần của Mộ Khanh thì suýt nữa đụng phải một bộ ngực cao lớn
Lý Thiên Vương nhe răng trợn mắt nhìn nàng “ngươi nhìn cho kỹ đi, miệng bổn vương rộng sao?”
A Sơ muốn khóc, Lý Thiên Vương xuất hiện bên cạnh nàng từ lúc nào vậy
chứ. Nàng giả bộ nhìn chăm chú, yếu ớt nói “thực ra cũng không phải lớn
lắm”
Lý Thiên Vương thề không bỏ qua, ép hỏi nàng: “Vậy sao ngươi lại nói bổn vương miệng rộng, muốn cả Thiên giới đều biết bổn vương
miệng rộng sao?’
Đúng là quá mức ép buộc mà, chẳng lẽ lại muốn
nói thẳng ra sao? A Sơ vẻ mặt căng thẳng, không biết nên nói thế nào
“mọi người đều đã gặp Thiên Vương, lớn hay không cũng không phải do một
mình ta nói là được”
Lời vừa ra, A Sơ đã muốn tự vả cho mình một
cái. Lý Thiên Vương quả nhiên nổi giận đùng đùng, hùng hổ mắng nàng
“ngươi lặp lại lần nữa coi. Bổn vương thời trẻ ngọc thụ lâm phong đã
từng làm mê đảo tâm hồn bao nhiêu nữ tiên trên Thiên giới ah. Nhóc con
như ngươi lại dám chê cười bổn vương. Ngươi chẳng qua là ỷ vào tên tiểu
bạch kiểm ở Đông Lăng điện kia, ngươi có tin ta đánh hắn đến cha mẹ hắn
cũng không nhận ra hắn không?”
Các thần tiên vội xúm lại khuyên can
“Lý Thiên Vương xin bớt giận, Dao Liên cũng không cố ý nói vậy”
‘Haiz da, củ cải rau xanh, tùy theo sở thích mỗi người thôi”
“Cha mẹ Mộ quân sư là ai?”
“Nữ tiên giống như Dao Liên thích Mộ quân sư đâu phải ít, Lý Thiên Vương cần gì so đo”
“Ngươi nói vậy là không đúng rồi, chẳng lẽ Lý Thiên Vương chỉ có tiên bà bà mới thích sao?”
“Này, ngươi nói ai là tiên bà bà hả? nói”
“Nhưng mà ai nói tiên bà bà nhất định phải thích lão tiên ông, hắc, ta cũng thích Mộ quân sư nà”
“Vừa rồi còn nói thích Lý Thiên Vương là các tiên bà bà, các ngươi không thích hắn sao?”
“Ngươi nói gì vậy? cũng có thể có tiểu tiên nữ thích Lý Thiên Vương, hắn coi như là trâu già gặm cỏ non thôi, hahahah”
“…”
“…”
“Lý Thiên Vương? Ngươi có khỏe không? Chúng ta cũng không có ý đó, ngươi biết mà…”
Lý Thiên Vương hừ hừ, không kiên nhẫn đẩy đám nhiều chuyện ra, ngón tay
chỉ vào A Sơ rống lên “các ngươi rốt cuộc có phải đang giúp bổn vương
không? Nhóc con này dám nói bổn vương miệng rộng”
Mọi người an
tĩnh lại, bất đắc dĩ nhìn hắn lại thêm chút áy náy. A Sơ cảm giác được
ánh mắt của mọi người, trong lòng hơi hoảng, vội cười nói “miệng rộng
cũng đẹp mà”, thấy trong các tiên nhân có một nam tiên môi dày miệng
rộng nhưng bộ dáng cũng coi như ôn nhuận tuấn khí liền chỉ tay vào hắn
nói “ngươi xem, hắn như vậy nhìn cũng rất tuấn lãng nha”
Lý Thiên Vương vừa nhìn thấy, đỉnh đầu như muốn bốc khói, nghiến răng nói “hắn
là kim thiền” nói xong tức giận đánh vào cột đá bên cạnh “ngươi lại dám
nói bổn vương giống con cóc sao?”
Thật không may, ngón tay chỉ
đúng vào chỗ Kim thiền. A Sơ á khẩu, vội cầm lẵng hoa bỏ chạy, phía sau
vang lên tiếng kêu tuyệt vọng “Thiên Vương nói vậy là sao? oa oa, cóc
thì làm sao chứ? Cóc không đẹp trai được sao? oa oa”