Ban đêm, A Sơ nằm giường nghĩ tới một vấn đề
Thanh Hành tuyền chỉ dùng để đến củng cố tu vi, còn có thể phục hồi thể lực,
trước kia Mộ Khanh không cho nàng chạm vào Thanh Hành tuyền, sao lần này hắn lại để cho nàng toàn thân ngâm trong đó. Tựa như…tựa như khi thân
thể hắn không khỏe cũng làm vậy
Chẳng lẽ lần này ngất xỉu cũng không phải do tức quá độ mà là…
A Sơ khẩn trương sờ sờ thân thể của mình, đâu có thấy gì khác thường? sao Mộ Khanh lại giấu diếm như vậy? thực làm người ta sợ hãi, bất an.
Nghĩ nghĩ một lát, thân thể suy yếu nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, Mộ Khanh gõ cửa ầm ầm, A Sơ vội mặc quần áo, chải sơ mái
tóc rồi mới ra mở cửa cho hắn
Vừa vào cửa, Mộ Khanh đã kêu lên “uy, ngày hôm qua ngươi có bỏ quên gì ở Thanh Hành điện không?”
A Sơ kinh ngạc: “A? Ta không chú ý, bây giờ ta đi lấy đây.”
Mộ Khanh một tay ngăn nàng lại, một tay vói vào trong vạt áo của mình, thản nhiên nói “ta mang lại đây rồi”
A Sơ trừng to mắt, nhìn chắm chằm hai ngón tay hắn vói vào trong ngực,
nhìn hắn chậm rãi rút tay ra, mang theo một tấm vải màu vàng thêu hoa
sen, lộ rõ dưới ban ngày. Nhớ rõ sau khi rời khỏi Thanh Hành tuyền, tiên tỳ đã mang quần áo sạch đến cho nàng thay, sau đó nàng vội chạy về
phòng của mình, không ngờ vẫn còn sót lại một thứ, là một thứ rất thân
thiết bên người…
A Sơ vội xòe tay, ý bảo hắn trả lại. Mộ Khanh
không nhìn nàng, quơ quơ cái yếm màu vàng trên tay nói “màu sắc cũng
không tệ, hoa sen thêu thấp xuống một chút, to hơn một chút thì tốt rồi”
A Sơ xấu hổ đến cực điểm, ấp úng: “Này… Đó là một tú nương làm, ngươi… Ngươi hướng đi mà..nói với tú nương đi!”
Mộ Khanh ái muội bới móc thiếu sót: “Ngươi muốn ta đi phân phó tú nương thiết kế kiểu dáng áo yếm cho ngươi?”
“Không… Không cần ngươi lo.” A Sơ càng thêm thẹn thùng, đồng thời lại có chút
tức giận nói, “Ngươi… Ngươi thích xem cái yếm, xem của Lam Oanh thì được rồi”
Mộ Khanh quăng cái yếm xuống “nàng thì có gì đẹp mà xem”
không có gì đẹp để xem hay là xem rồi không thấy đẹp?
A Sơ xấu hổ và giận dữ, lấy tốc độ sét đánh vùi mình vào trong chăn,
thống hận kể tội Mộ Khanh “không đẹp…không đẹp mà ngươi còn hôn nàng,
cùng nàng đi câu cá, còn để nàng ở trong phòng ngươi qua đêm, đi ra
ngoài cũng luôn đi cùng nàng”
Mộ Khanh khó hiểu: “Ta hôn? Sao ta lại không nhớ? .”
Lần đó mình tận mắt chứng kiến mà, A Sơ càng thêm khẳng định.
Mộ Khanh chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên cúi người chu môi
chạm vào mặt nàng “cái này mới gọi là hôn” thấy A Sơ giật mình, lại tiếp tục nói “ta cùng nàng đi câu cái, ngươi lại được ta hôn, ta cũng đã
nhìn qua cái yếm của ngươi, ngươi cũng đã sờ soàng ta, như vậy coi như
huề đi? Nếu ngươi còn so đo nàng ở trong phòng ta, hay là ta ngủ lại
phòng ngươi mấy ngày, buổi tối ta lại đến phòng ngươi nha?”
Nói
xong, liền bắt đầu cởi áo. A Sơ vội vàng ngăn cản hắn, khóc không ra
nước mắt “thượng tiên bớt giận, tiểu tiên không nên nhắc tới chuyện
riêng tư của thượng tiên khiến người khó xử, sau này thượng tiên yêu ai, đi với ai, tiểu tiên sẽ không hỏi tới. Giường của tiểu tiên rất yếu,
không chứa nổi thân thể to lớn của thượng tiên đâu”
Mộ Khanh kỳ quái: “không vận động kịch liệt, giường đâu dễ gì sập”
A Sơ: “…”
Mộ Khanh bĩu môi, thu tay đang làm ra vẻ cởi áo lại, bộ dáng như là “buông tha cho ngươi”, sau đó tự rót cho mình một chén nước đưa lên môi, đảo
mắt hỏi “A Sơ, ngươi cảm thấy ta đẹp hay không?”
A Sơ toàn thân nổi da gà, ngượng ngùng đáp “đẹp. mọi người đều nói ngươi là mỹ nam đệ nhất của Thiên giới nha”
Mộ Khanh hỏi: “Vậy còn ngươi?” Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung “nói lời thật”
A Sơ cẩn thận quan sát hắn rồi trả lời “thật ra ta tới đây, nam tử đầu
tiên gặp được là ngươi nên vẫn không phân biệt được đẹp xấu nhưng dù sao thì ngươi mắt mũi miệng đều đầy đủ, có đôi khi nhìn cũng rất đẹp”
Mộ Khanh lẳng lặng nhìn nàng nửa khắc, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài: “Không đùa ngươi nữa , ta phải tới Lăng Tiêu điện.”
A Sơ nhìn hắn đi xa, vội vàng trang điểm thật đẹp, còn cố ý mặc xiêm ý
mới rồi mới hài lòng ra cửa, thẳng tiến đến sân viện của Mộ Khanh. A Sơ
đoán Lam Oanh có thể vẫn còn ở trong phòng của hắn, vì thế lặng lẽ đẩy
cửa đi vào. Cửa không khóa, trong lòng nàng bất an một chút. Nếu không
phải sợ người bên trong không thể ra ngoài, cửa này đã được khóa lại
rồi. A Sơ đi vào trong phòng, cảm thấy có một hương vị rất lạ, cách màn
trướng, quả nhiên có bóng dáng một người đang nằm trên giường.
Lam Oanh nghe được có động tĩnh, đưa tay vén màn để lộ gương mặt nhỏ nhắn
tinh xảo, thấy A Sơ tới, nhu ý trong mắt lập tức mất đi, thay vào đó là
sự khinh thường
Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt một mình
với nhau. A Sơ thấy nàng đã không vui, giờ lại thấy nàng nằm trên giường của Mộ Khanh, càng thêm khó chịu “uy, sao ngươi lại ở trên giường của
hắn? giường của hắn là để cho ngươi ngủ sao?’
Lam Oanh trào phúng nhìn nàng “ta thích nằm trên giường của Mộ ca ca thì sao nào?”
Bởi vì vừa rồi bị Mộ Khanh hôn một cái, lá gan của A Sơ đột nhiên lớn hơn
rất nhiều, mặc kệ Lam Oanh có phải là tình nhân của Mộ Khanh hay không,
chỉ vào nàng ta quát lớn “ngươi dựa vào cái gì mà nằm, hắn là thượng
tiên, ngươi chỉ là một tiên linh nho nhỏ mà thôi”
Lam Oanh nằm
xải lai trên giường “là Mộ ca ca cho ta nằm. Ta bị thương, Mộ ca ca đau
lòng ta, mỗi ngày đều phải nhìn thấy ta, buổi tối còn đích thân kiểm tra miệng vết thương trên người ta. Ta chỉ cần nằm trên giường hắn, nghe
hắn kể chuyện xưa của Thiên giới. Ngươi ghen tỵ với ta sao?’
Nghe qua rất ấm áp a~
A Sơ cười nói: “Ngươi với hắn quen biết chưa lâu, vội vàng yêu đương
nhung nhớ như thế, xem ra cũng không phải là nữ nhân tốt đẹp gì”
Lam Oanh ưỡn ngực “ngươi không nhận ra ta là ai sao?’ nàng vén váy, để lộ
vết thương trên chân “vết thương này là do ngươi ban tặng, nếu ngươi
không mang con chó ngu ngốc kia tới, ta đã không bị thương nặng như thế
này. Ngươi có biết khi ta bị trọng thương, Mộ ca ca khẩn trương đến thế
nào không? Ngươi dựa vào cái gì mà so với ta.Nữ tử vội vã yêu đương
nhung nhớ là ngươi mới đúng nha”
A Sơ kinh ngạc. Thì ra…Lam Oanh
chính là cẩm tước có bộ lông màu lam mà Mộ Khanh vẫn nuôi trong lồng.
Lần trước Hao Thiên Khuyển vì ép Mộ Khanh đuổi hắn về Nhị Lang Thần điện mà tập kích con chim này. Không, nữ nhân này. Cũng không phải,là điểu
nhân này.
Nhưng chẳng phải lam điểu và lục điểu…? A Sơ hỏi
“ngươi…ngươi không phải còn có…là vợ chồng sao? ngươi là có trăng quên
đèn, có trai quên chồng”